Điều cô bất ngờ ở đây không phải là Thiên Minh đến sớm, mà và vì anh đang đứng dựa lưng vào một chiếc xe hơi sang trọng, chiếc xe đen bóng đậm. Cô chạy đến trước mặt Thiên Minh và vội vàng nói.
“ Này, sao anh lại dựa lưng vào xe người khác như thế! Lỡ hư xe rồi người ta bắt đền là chết luôn đó!? “
Thiên Minh bật cười và nói.
“ Ai mà dám bắt đền chứ? Xe của tôi mà. “
Tử Vi nghe anh nói vậy liền mở to mắt bất ngờ, cô không thể tin vào những gì cô vừa nghe thấy. Cô đi quanh nhìn chiếc xe và xác nhận rằng đây thực sự là chiếc xe của Thiên Minh. Chiếc xe đẹp long lanh với đầy đủ các tiện ích và công nghệ hiện đại. Điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
"Thiên Minh, chiếc xe này không hề rẻ đâu, anh cũng là một nhân viên kế toán như tôi sao lại có thể mua được dễ dàng như vậy!" Tử Vi vừa nói, vừa hồi hộp khám phá chiếc xe từ bên ngoài.
Thiên Minh nhún nhẹ vai rồi bảo.
“ Chúng ta đi thôi. “
“ Được… “
Họ lần lượt bước vào xe, và khi cửa xe đóng lại, không khí trong xe trở nên dịu mát và ấm cúng. Thiên Minh lùi xe lại và hướng xe vào dòng xe chậm rãi di chuyển trên đường phố.
Tử Vi ngồi bên cạnh Thiên Minh, Khi chiếc xe khởi động, âm nhạc nhẹ nhàng được Thiên Minh ngẫu hứng bật vang lên, tạo nên không khí lãng mạn và ấm áp. Tử Vi và Thiên Minh cùng nhau hòa mình vào không gian riêng tư này, tận hưởng những phút giây đầu tiên của ngày mới.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong, làm nổi bật thêm vẻ đẹp và sang trọng của chiếc xe. Tử Vi nhìn Thiên Minh, bỗng cô nhận ra rằng hôm nay anh không đội nón hay mặc áo khoác gì cả nhưng vẫn ung dung đi dưới ánh nắng mặt trời. Cô tò mò liền hỏi.
“ Ơ giờ tôi mới để ý, sao hôm nay anh không đội nón hay gì hết vậy? Hơn nữa anh còn chẳng xảy ra chuyện gì cả. “
Thiên Minh vẫn tập trung nhìn thẳng về con đường phía trước, anh đáp.
“ Cô có biết cái gọi là kem chống nắng không? “
Tử Vi gật đầu hiểu ý.
“ Thì ra là vậy, chắc là anh đã dử dụng kem chống nắng để bảo vệ lớp da bên ngoài nên mới có thể dửng dưng đứng dưới ánh nắng mặt trời đúng không? “
Thiên Minh gật đầu và cười đáp lại.
"Đúng vậy. Tôi rất ít khi sử dụng kem chống nắng, nhưng với ánh nắng mặt trời mạnh thế này và mong muốn nói chuyện với cô một cách thoải mái, thì tôi nghĩ tôi sẽ thường xuyên dùng nó hơn. Đặc biệt là đối với ma cà rồng chắc chắn sẽ phải sử dụng nếu không muốn chết vì nóng và tia nắng của mặt trời. “
Anh vừa nói vừa cố gắng nhấn mạnh chuyện ma cà rồng không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cho Tử Vi biết, nhưng có vẻ như Tử Vi lại không nhận ra rằng cô có thể đứng dưới ánh nắng mặt trời một cách bình thường mà không cần bất cứ cái gì hỗ trợ.
Tử Vi nhìn cửa sổ và nói.
" Bây giờ tôi mới nhớ, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có một người bạn là một con ma cà rồng biết hút máu người, lại còn rất quan tâm đến người bị hút máu nữa. Anh đúng là một con ma cà rồng đặc biệt. “
Thiên Minh bật cười.
“ Vậy thì cô nên cảm thấy mình may mắn đi đó nhá. “
Và cứ như thế, Thiên Minh lái xe một cách điềm đạm, còn Tử Vi ngồi bên cạnh, tận hưởng từng khoảnh khắc cười nói vui vẻ cùng anh. Họ ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố khi bình minh bắt đầu hé lộ.
Tia nắng mặt trời len lỏi qua những tòa nhà, tạo nên cảnh sắc huyền ảo và lãng mạn. Đến trước công ty, Tử Vi ngồi lại vài phút trong xe và nói.
"Cảm ơn anh đã đồng ý chở tôi, nếu không tôi sẽ phải đi bộ chết mất."
Thiên Minh chỉ cười nhẹ và nói.
"Không có gì đâu, cô lên trước đi, tôi đi tìm chỗ cất xe đã. Cất ở công ty có khi lại loạn mất. “
Tử Vi gật đầu cảm ơn rồi bước ra khỏi xe. Cô nở nụ cười tươi tắn đối với Thiên Minh trước khi bước vào cánh cửa của công ty.
Khi đó Thiên Minh thì di chuyển xung quanh để tìm một nơi an toàn để đậu chiếc xe đen của mình, một lát sau. Thiên Minh nhanh chóng di chuyển thẳng vào công ty chấm công và di chuyển đến phòng làm việc.
Vừa mới bước đến trước cửa phòng làm việc, anh đã thấy mọi người trong phòng đều đang tụ tập xung quanh khu vực chỗ ngồi của anh và của Tử Vi, bỗng nhiên họ nhìn ngóng và đồng loạt quay đầu khi thấy anh.
Khi Thiên Minh bước vào, họ không giấu được sự tò mò và háo hức, không khí trong phòng trở nên hứng thú và náo nhiệt.
"Thiên Minh đến rồi kìa!"
"Mọi người mau tiến lên xem!"
Những lời thì thầm lan tỏa khiến Thiên Minh cảm thấy hơi ngại ngần, nhưng anh không để tâm mà vẫn tiến thẳng đến chỗ ngồi của mình. Mọi người trong phòng né ra để anh ngồi vào ghế, sau đó lại tiếp tục nhích lại gần và đồng loạt đẩy chiếc ghế của Thiên Minh về phía bên cạnh chỗ ngồi của Tử Vi. Từng lời đùa và nụ cười rộn ràng xuất hiện trong phòng.
"Thiên Minh, chỗ ngồi của cậu là ở đây cơ mà!"
"Nè, nè đừng giấu nữa. Nói chúng tôi biết đi, quan hệ của hai người là gì đây?"