Tử Vi cố gắng lắng nghe những lời Thiên Minh nói.
" Khi cô cảm thấy mình đã sẵn sàng, hãy tưởng tượng mình đang nhẹ nhàng bay lên và rời khỏi mặt đất, như là một cơn gió mùa. Hãy để ý tới cảm giác nhẹ nhàng, không ràng buộc và biến nó thành sự thật."
Tử Vi nghe theo anh, nhắm chặt mắt lại, thả mình vào những suy tưởng mà Thiên Minh vừa nói. Dần dần cô cảm nhận được cơ thể của cô nhẹ đi, như được một thế lực nào đó nâng lên mà không một chút cản trở.
Thiên Minh vì sợ cô lơ là, mà thất bại rồi rơi xuống. Nên từ đầu đến giờ anh luôn nắm chặt tay Tử Vi và đồng hành với cô trong từng quá trình.
Khi Tử Vi mở mắt, cô bất ngờ vì hiện tại cô và Thiên Minh đã không còn đứng trên nóc nhà vừa nãy nữa. Thay vào đó, cả hai đang bay lơ lửng ở một nơi cao hơn giữa không trung.
Thiên Minh nhìn Tử Vi và cười nhẹ.
“ Chúc mừng, cô đã thành công rồi đó. “
Tử Vi nhìn xuống dưới chân mình, bên dưới là cả một khung cảnh thị thành với những tòa nhà cao tầng lung linh ánh đèn. Cô cảm nhận sự mênh mông của không gian vô tận bên dưới, cảm giác như mình đang thăng hoa giữa một thế giới đầy ảo diệu.
Cô vừa bước đi, vừa nắm chặt tay Thiên Minh, anh cũng không ngần ngại đi ngay theo sau cô. Và cô cũng không thể không ngừng ngắm nhìn xuống dưới, nhìn những tòa nhà cao tầng trải dài như những tòa tháp sáng lấp lánh. Những ánh đèn đêm tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, và Tử Vi không thể tin vào điều cô đang trải qua.
Cứ ngỡ sẽ vì ham vui nên Tử Vi sẽ lập tức bỏ tay Thiên Minh ra mà thỏa sức bay nhảy, nhưng không. Cô rất từ tốn đi thử từng bước bằng chính năng lực trên cơ thể của mình, mà không hề quên nắm chặt tay của Thiên Minh. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của anh truyền vào bàn tay cô, khiến cô cảm thấy yên tâm mà cố gắng hơn rất nhiều.
Đi được thuần thục rồi, cô ngước mắt lên, ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt ấm áp của Thiên Minh.
"Tôi có thể buông tay anh ra được chưa?" Cô hỏi, âm thanh của gió đêm nhẹ nhàng đi ngang qua họ.
Thiên Minh im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. Sau đó anh bật cười nhẹ.
"Được, cô có thể buông tay ra. Nhưng hãy cẩn thận và đừng đi xa tôi quá."
“ Ừm. “ Cô gật đầu một cách quyết tâm.
Tử Vi nhẹ nhàng nắm lỏng tay, cô thở dài và nhẹ nhàng buông tay ra khỏi tay của Thiên Minh. Cô bắt đầu đi nhanh hơn, sau đó lại nhảy lên để bay một cách tự do như một con diều.
Cô giống một viên đá quý lung linh trên bầu trời đêm, bay lượn giữa những ngôi sao và ánh đèn đêm của thành phố. Cơ thể cô tự do mà nhẹ nhàng, nhưng đồng thời cũng tràn đầy năng lượng.
Cảm giác gió mát lành thổi qua mặt cô, tạo nên một cảm giác thư giãn và sảng khoái. Cô nhìn xung quanh, lần đầu hiểu được vẻ đẹp vô tận của thế giới từ trên cao, những tòa nhà cao tầng trông như những ngọn nến sáng lấp lánh, cảnh quan thị thành nhuốm màu sắc mê đắm của ánh đèn đêm.
Thiên Minh cũng bay lơ lửng bên cạnh Tử Vi, bộ mặt anh tràn đầy niềm vui và bất ngờ khi Tử Vi có thể học nhanh như vậy. Hai người cùng nhau bay nhảy trong không trung, tạo nên một hình ảnh đẹp như trong một cổ tích.
Khi Tử Vi nhảy lên cao và rồi lượn xuống thấp, cảm giác này đưa cô đến một tầm cao mới, nơi cô có thể thoả sức thể hiện sự mạo hiểm và tinh thần phiêu lưu của mình.
Cả hai vẫn tiếp tục bay lượn trong không gian, như những đóa hoa trong gió đêm, như những hạt sương bồng bềnh trên cánh nắng sớm. Đã có lúc cô nhảy cao để chìm đắm trong bầu trời, và cũng đã có lúc cô lao xuống để cảm nhận một cảm giác một chiếc máy bay hạ cánh.
Họ trở thành một đôi bạn thân cùng nhau chơi đùa giữa không trung như những đứa trẻ vui vẻ. Tử Vi và Thiên Minh cười đùa, đan tay vào nhau và xoay vòng, tạo nên những đường cong mượt mà trong không gian. Họ cảm nhận sự hứng khởi và niềm vui không tưởng khi được tự do bay lượn trong đêm đầy sao.
Những cử chỉ vụt qua như những ánh sao băng, tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ mà Tử Vi sẽ luôn ghi nhớ. Họ bay thấp thỏm, vượt qua các tòa nhà và qua những con đường vắng, như hai linh hồn đêm đang khám phá thế giới đang ngủ say.
Nhưng dần dần, sự mệt mỏi bắt đầu xuất hiện. Hành trình bay của họ đã kéo dài suốt đêm, và cả hai bắt đầu cảm nhận sự mệt mỏi trong cơ thể. Dù có sự hứng thú vô hạn, nhưng thể chất cũng cần thời gian nghỉ ngơi.
Khi ánh nắng ban đầu của bình minh bắt đầu len lỏi vào bầu trời, cả hai dần cảm nhận sự mệt mỏi và cơ thể cũng trở nên nặng nề hơn. Tử Vi và Thiên Minh cùng nhìn nhau, chia sẻ nụ cười mệt mỏi nhưng vui vẻ.
" Cô nên về nhà thôi, sáng mai chúng ta còn phải đến công ty. " Thiên Minh nói với giọng nhẹ nhàng.
Tử Vi gật đầu đồng ý, và cả hai bắt đầu bay thấp hơn, điều hướng về phía căn hộ của cô. Cảm giác mặt đất dần xuất hiện dưới chân, và họ cảm nhận sự cứng cáp của mặt đất dưới bàn chân sau một đêm bay lượn.