Nàng đến từ hai mươi ti, tuy chỉ là quan lục phẩm, nhưng phải nói là một vị khách cực kỳ quý.
Bởi vì nữ quan này mang đến một tin tốt cho cả cung thái tử.
Hoàng thượng cố ý phái nàng đến để lấy số đo, sau đó Y ti sẽ bắt tay vào làm mũ miện cho Thái tử.
Cũng có nghĩa là bắt đầu may y phục, tương đương với việc...
Ngọc Hữu Đường trở thành Thái tử đã là chuyện chắc chắn.
Tin tức này nhanh chóng được phát tán trong cả hậu cung và triều đình, trước khi thượng triều, Tạ Thái phó không nhanh không chậm đi về hướng đại điện, dọc theo đường đi, bên tai đều nghe thấy tiếng các đồng liêu bày tỏ ý kiến bàn luận về việc này.
Trước kia chưa từng có chuyện này, trước khi thượng triều, đám quan lại đều sẽ tụm năm tụm ba, tâng bốc nịnh hót lấy lòng nhau, "Oa, Trương đại nhân hôm nay có chòm râu đẹp quá", "Nào có, nào có, rõ ràng là Vương đại nhân ngài mới phiêu dật trác tuyệt, ừm ừm".
Nam nhi Đại Lương thịnh hành để râu, chòm râu ai dài nhất thì người đó chính là mỹ nam tử đệ nhất.
Chỉ có một mình Thái phó đại nhân không theo trào lưu này.
Ngũ quan hắn bình thường đã vô cùng anh tuấn, dù có không để râu thì cũng không có chút nào giống nữ nhi.
Vì lẽ đó, mỗi khi Thái phó đi đến đâu thì mấy người bên cạnh đều lập tức ngậm miệng...
Bởi vì trên thế gian này cũng có người nam tử không cần để râu, khuôn mặt sạch sẽ anh tuấn đến nỗi dù bọn họ có chạy theo đến hai mươi con phố cũng không đuổi kịp.
Hôm nay Thái phó đại nhân vẫn như mọi ngày, mặc một bộ y phục đỏ thẫm, eo đeo thắt lưng ngọc thượng phẩm.
Vóc người hắn cao, khí chất xuất chúng, lúc đi ngang qua đám đại thần thật giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Thái phó không nhanh không châm đi thẳng, nhìn giống như không quan tâm cái gì, không thèm để ý tới mấy cung nữ nháy mắt suốt dọc đường cũng không bận tâm mấy các liếc xéo của mấy vị đại thần đố kỵ với dung mạo của hắn...
Nhưng lỗ tai thì không bỏ sót bất cứ thông tin gì liên quan đến Ngọc Hữu Đường.
Một vị Thị lang nào đó nói: "Mấy ngày trước Thái tử điện hạ còn bị phạt cấm túc, mới chưa qua bao lâu đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ sắc phong, quả nhiên rất được bệ hạ sủng ái."
Một vị Viên ngoại lang nào đó nói: "Còn không phải sao, mấy hôm trước nữ quan ở Y ti cố ý đến Đông cung để lấy số đo của tên tiểu tử đấy. Nghe nói, lúc Thủ phụ đại nhân biết được tin này, nghiến gãy cái prăng mới nạm bạc. Ngươi không thấy hôm qua lúc lâm triều, lúc lão ta nói chuyện thì nói thều thào cố không mở miệng sao, hahahahaha."
Một vị Thượng thư nào đó nói: "Ai! Ai dám ở sau lưng chúng ta nói xấu Thủ phụ đại nhân?"
Vị Viên ngoại lang nào đó đáp lời: "Ta nói đấy, thì sao? Dù sao thì các ngươi cũng sắp thất thế rồi, làm sao phải sợ các ngươi, nào, đến cắn ta xem."
Vị Thượng thư nào đó lao tới: "Cho rằng lão tử không dám cắn sao, gừ gừ..."
"Ai dám cắn Viên ngoại của chúng ta?"
"Không chỉ cắn mỗi Viên ngoại của ngươi, còn cắn cả ngươi nữa!"
Bình bịch, loảng xoảng, bốp bốp, hồng hộc, rắc rắc, ui da đau quá...
... ...... ...... ....
Thái phó đại nhân mặt không biến sắc, bước nhanh vài bước, thoáng chốc đã tránh khỏi phạm vị trận quần thần ác đấu này.
Hắn vừa rồi mới gặp Thủ phụ ở trước cửa cung, lão già này đứng thẫn thờ trước xe ngựa.
Đến khi xe ngựa đi rồi vẫn cứ đứng đờ đẫn ở đấy dõi theo hướng xe ngựa rời đi.
Tạ Thái phó đi đến rất gần, đoán chừng đã bị lão ta nhìn thấy, không thể làm gì khác là lên tiếng mở miệng, nhàn nhạt chào hỏi.
Phương Thủ phụ giật mình nhìn thoáng qua hắn một cái rồi vội vàng né tránh.
Những chi trong nháy mắt, Thủ phụ đã bình ổn lại, cười với hắn, đáp lại một câu, Tạ đại nhân sớm.
Bây giờ nghĩ lại, thấy thực khả nghi.
Tạ Thái phó bước vào Phụng Thiên điện, trong lòng vẫn suy nghĩ rối rắm về phản ứng kỳ quái vừa nãy của Phương Thủ phụ.
= . . =
Buổi học sáng nay của Quốc Tử Giám là cưỡi ngựa bắn cung, mỗi tuần một lần.
Trong tiết này, tất cả học sinh giáp ban đều bắt buộc phải mặc nhung phục, mang cung tên, dắt theo một con ngựa, đi tới rừng cây của hoàng thất nằm trong Thú uyển.
Tiết cưỡi ngựa bắn cung hôm nay là tiết tự do săn bắn, đến cuối buổi, dựa vào thành quả để tìm ra người đứng đầu.
Khi đến thú uyển, Lâm đại phu phụ trách đứng tiết giảng dạy sẽ dựa vào năng lực của từng người mà phân chia địa phương săn thú thích hợp.
Người đặc biệt được đối đãi đặc biệt, Ngọc Hữu Đường là Thái tử cao quý, được phân đến vùng lớn nhất.
Ngọc Hữu Đường dắt tới một con ngựa trắng, như tuyết đầu mùa không nhiễm bụi bẩn.
Ngựa này hắn đặt tên là "Tố Nguyệt". Lấy từ câu thơ: Mặt trời chuyển về tây, Tố Nguyệt ra Đông Lĩnh.
Mà hôm nay hắn mặc đặc biệt đồng bộ với con ngựa, nhung phục màu trắng, bao bên ngoài là áo khoác lông chồn trắng như tuyết, từ đầu đến chân như phát sáng nhè nhẹ.
Lâm đại phu ra hiệu, mọi người đồng loạt ngồi lên lưng ngựa.
Thái tử điện hạ xinh đẹp lại thường hất áo choàng lên, xoay người lên ngựa.
Lưu loát sinh động, đẹp không chịu nổi, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Xì, gái tính." Nhị hoàng tử đứng một bên cũng không nhịn được liếc mắt nhìn xem, nghiến răng nghiến lợi khinh bỉ.
Hắn một thân đỏ rực, dưới thân là hắc mã lông bờm sáng ngời, quả thực là tiên y nộ mã, trẻ tuổi phong lưu.
Tam hoàng tử siết chặt dây cương nhưng mặt vẫn tươi cười nhìn Ngọc Hữu Đường rồi nhìn Nhị hoàng tử, cao giọng nói: "Đại ca, Nhị ca, hôm nay chúng ta xem ai săn được nhiều nhất nhé!"
Ngọc Hữu Đường cười nhẹ một cái.
Nhị hoàng tử liếc hắn một chút, hô một tiếng "Giá!" thúc hắc mã chạy đi đầu tiên, lấy hành động biểu thị bản thân đối với cuộc thi này cũng có hứng thú.
Ngọc Hữu Đường cùng Tam hoàng tử nhìn nhau, rồi cũng đi theo.
Mọi người thấy ba vị lão đại đều đã đi rồi, cũng mau chóng cưỡi ngựa rời đi, cộp cộp dần dần tiến sâu vào rừng cây.
Lâm Đại phu đặt tay lên trán, ngóng nhìn theo một đám thiếu niên đang giục ngựa dần dần biến mất trong rừng cây, rồi vuốt cằm trầm tư: chỉ là đi săn vài con thỏ, mấy con chim sẻ mà cũng phải long trọng như vậy... Nhớ năm đó lúc lão phu săn gấu đen, chẳng phải là phải cưỡi một con kim mã mới xứng với sự oai hùng anh tuấn của ta sao...
= . . =
Lúc lâm triều, Thái phó đại nhân lần đầu tiên từ trước đến giờ, phá lệ mất tập trung.
Ngay qua Hoàng thượng đêm qua không ngủ đủ giấc cũng phát hiện.
Vừa vặn có thần tử bẩm tấu, Hoàng thượng liền nhân cơ hội thăm dò, nghiêng đầu mở miệng hỏi ý kiến hắn, quả nhiên, Thái phó không giống ngày thường rất nhanh liền trả lời lại, mà là có hơi sửng sốt rồi mới đưa ra câu trả lời.
Hoàng thượng nở nụ cười vi diệu, trêu trọc hắn: "Tạ ái khanh mất tập trung như vậy, có phải là đang nhớ người thương?"
Không chờ Tạ Hủ trả lời, Hoàng thượng lập tức nói: "Ái khanh đã qua nhi lập chi niên, cũng đã trưởng thành, còn không tìm mau mau tìm một mỹ kiều nương mà cưới về nhà?"
Tạ Thái phó hơi cúi đầu, khiêm tốn đáp: "Được bệ hạ ưu ái, thần nguyện cả đời một mình vì bệ hạ phân ưu, chưa từng suy nghĩ đến chuyện thành gia lập thất."
"Như vậy không được," Hoàng thượng quét mắt nhìn toàn bộ đại điện, hỏi: "Chư vị đại thần phía dưới, nếu trong nhà có khuê nữ phẩm tính hiền thục, có thể lén lút tìm trẫm làm mai, trẫm xác nhận không sai liền đem gả cho Tạ đại nhân tài hoa phong nhã độc nhất vô nhị của chúng ta."
Hắn lại quay đầu nhìn Tạ Thái phó, vô cùng hứng thú hỏi: "Tạ ái khanh, ý của ngươi như thế nào?"
Thái phó buông mắt, thanh âm bình tĩnh: "Toàn bộ đều theo Hoàng thượng an bài."
Trêu chọc xong, thoải mái rồi, Hoàng thượng không tiếp tục chú ý đến Tạ Thái phó nữa, tập trung lắng nghe quốc sự.
Tạ Hủ vẫn nhớ lại cảnh sáng nay lúc gặp Phương Thủ phụ.
Lúc trước, hắn đã từng nhìn thấy xe ngựa của Phương Thủ phụ mấy lần, xe ngựa hôm nay có chút không giống, Phương Thủ phụ mắc bệnh hen suyễn, thường ngày màn xe đều cố gắng mở ra hết cỡ, nhưng lần này lại che kín mít như bưng, chỉ sợ lộ ra cái gì đó.
Còn nữa, lúc xe ngựa đi rồi, lúc hắn chào hỏi Phương Thủ phụ, Phương Thủ phụ có một loạt biểu hiện sợ hãi...
Nghĩ đến đây, Tạ Hủ lặng lẽ nâng mắt, nhìn kỹ Phương Thủ phụ đứng đối diện, lão hình như cũng có chút mất tập trung, cứ một tí lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài điện.
Bên ngoài có cái gì thu hút lão?
Dã tâm lão ta lớn như vậy, mà trong triều đã phát tán tin vị trí Thái tử đã định, hoàng tử đảng có khuynh hướng sụp đổ, người người cảm thấy bất an, lão ta sẽ cảm thấy thế nào?
Người không bị ép đến tận cùng thì sẽ không giở thủ đoạn cực đoan.
Với tình hình hiện nay, sợ là đã đẩy Phương Thủ phụ đến giới hạn rồi.
Tạ Hủ lại nhớ lại tình cảnh sáng nay một lần nữa:
Xe ngựa chạy về hướng nào.
Trong xe rốt cuộc có chưa cái gì.
..... Rốt cuộc là thứ gì?
.....
"Bệ hạ!"
Hoàng thượng đang nghe một vị đại thần tố tấu đột nhiên bị một tiếng gọi cắt ngang.
Giọng nói này là của Tạ Hủ.
Hoàng thượng nhìn về phía hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Thái phó cúi gập thân, quỳ sát mặt đất, nói: "Bệ hạ, thần có chuyện cực kỳ quan trọng, cần phải hồi phủ một chuyến."
Hoàng thượng nở nụ cười tinh quái, tỏ vẻ đã hiểu: "Ha ha, ta đã sớm biết trong lòng ái khanh đang che giấu chuyện gì mà, được được, cho phép ngươi hạ triều sớm một chút, đi đi!"
"Tạ ơn bệ hạ ân chuẩn."
Tạ Hủ vội vàng đứng dậy, liếc qua Phương Thủ phụ đứng đối diện một cái rồi sau đó chạy ra khỏi đại điện.
Phương Thủ phụ vừa rồi bị hắn nhìn một cái mà cảm thấy như bị mấy mũi băng đâm vào người, cả người đau mỏi.
= . . =
Bên này, Ngọc Hữu Đường nắm chặt dây cương, kìm Tố Nguyệt lại, đã đến địa phương mình săn bắn.
Hắn luôn cảm thấy phía sau có người đi theo, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thẩm Hiến.
...... Hắn không phải là bị phân đến chỗ khác sao, sao lại theo mình tới đây.
Ngọc Hữu Đường một tay giục ngựa, một tay phất về phía hắn, ra hiệu không cần đi theo.
Thẩm Hiến nói: "Điện hạ, hạ quan một tấc không rời, bảo vệ điện hạ chu toàn."
Ngọc Hữu Đường yên lặng chảy mồ hồi, tiện tay bẻ một nhánh cây dài nhỏ bên người, viết trên mặt đất: Địa phương săn bắn của hoàng thất từ trước đến nay đều có binh lính canh gác, cực kỳ an toàn, Duệ Xung huynh, huynh vẫn là mau mau về chỗ của mình mà săn bắn thôi, tiết cưỡi ngựa bắn cung này chắc chắn cũng tính vào thành tích, nếu như không đạt đủ điểm sợ không thể thuận lợi vào Hàn Lâm đâu.
Ý là, không muốn vì cái nhỏ mà bỏ mất cái lớn, làm mất thời gian săn bắn của chính mình, trễ nải tiền đồ tốt đẹp.
Thẩm Hiến gật đầu, nắm chặt tay: "Không, gia phụ đã nhắc nhở hạ quan, nhất định không rời khỏi điện hạ một khắc, một tấc không rời thủ hộ điện hạ!"
Người anh em thực sự là không cần đâu...
Ngọc Hữu Đường có chút bối rối, nắm chặt nhánh cây, bất đắc dĩ vẽ vòng vòng trên mặt đất, một lúc sau nghĩ ra một kế, viết: Duệ Xung, nếu huynh ở đây, ta sẽ không thể tự do săn thú, không thì như thế này đi, chỗ của huynh cũng cách ta không xa, nếu ta gặp nguy hiểm thì sẽ hét to một tiếng, huynh nghe thấy thì chạy đến cứu ta, được không? Như vậy cũng sẽ không trì hoãn kết quả săn thú.
"Được, hạ quan chắc chắn lúc nào cũng chú ý." Thẩm Hiến gật gật thuận theo, giục ngựa rời đi.
Ngọc Hữu Đường vẫy vẫy nhánh cây, nhìn theo bóng dáng Thẩm Hiến, hắc tuyến đầy đầu, người này quả nhiên thật thà phúc hậu, hắn chẳng lẽ đã quên bản cung là người câm căn bản không thể nói chuyện chứ đừng nói đến hét to rồi sao...
Khối thịt heo này cuối cùng cũng đi rồi, Ngọc Hữu Đường hít một hơi sâu tập trung tinh thần, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng thấy được một bụi cỏ đang sột soạt.
Hắn vội gỡ cung tên màu trắng ở sau lưng xuống, cài tên, nhắm vào chỗ bụi cỏ, một tay cố định, một tay kéo cung.
Vèo.......
Bụi cỏ phía xa xa không có tiếng sột soạt nữa.
Ngọc Hữu Đường giục ngựa đi tới, dùng cành cây dài đẩy bụi cỏ ra, ặc, là... một con chuột đồng.
Hắn đem xác con chuột đồng đáng thương, cẩn thận cho vào cái sọt nhỏ bên hông ngựa.
... ... Cái này không biết có được tính điểm không đây.
Ngọc Hữu Đường đi một vòng xung quanh, bắn được không phải chuột đồng thì chính là gà rừng; không phải con ếch thì chính là con thỏ ngớ ngẩn; có chút buồn bã rũ đầu xuống.
Hắn tiếp tục đi sâu hơn vào trong rừng.
Tuy bây giờ đã là cuối thu, nhưng cây thường xanh vẫn chống chọi lại cái lạnh, tán cây xum xoe, che phủ bầu trời.
Ngọc Hữu Đường vừa đi vừa tìm kiếm con mồi, bỗng nhiên, phía sau vang lên một loạt tiếng sột soạt, hắn vội vàng nắm chặt dây cương, muốn kéo Tố Nguyệt quay đầu lại, nhưng không ngờ con ngựa này đột nhiên không nghe lời, giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ, lồng lộn vặn vẹo hí vang.
Ngọc Hữu Đường vội vàng nắm chặt dây cương hơn, đến nỗi móng tay sắp cắm vào bàn tay.
Nhưng không ngờ việc này càng chọc giận bạch mã dưới thân, đứng bằng hai chân sau, lồng lộn lên suýt thì hắt Ngọc Hữu Đường xuống đất.
Ngọc Hữu Đường vốn gầy yếu, bị nó hất mấy lần, căn bản không có cách nào quay lại xem phía sau, càng không có cách nào khống chế nó. Không thể làm gì khác là đổi từ ghìm cương ngựa sang ôm chặt cổ ngựa, hắn dùng sức ôm chặt cố gắng làm nó quay đầu lại.
Nếu không có chuyện này, hắn căn bản sẽ không biết phía sau có thứ gì.
Không biết kẻ địch đáng sợ nhất là thứ gì.
Cứ như vậy từng chút từng chút, Ngọc Hữu Đường khiến ngựa quay đầu được một nửa vòng, đang nằm chết dí trên lưng ngựa, hắn vội vàng liếc về phía sau...
Ngọc Hữu Đường cảm thấy tim nhảy lên tận họng luôn rồi.
Một màn trước mắt quá đáng sợ, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, dọa hắn muốn ngất xỉu.
Một con hổ đang cắn cẳng sau của Tố Nguyệt, cố gắng kéo nó về phía sau.
Chỗ bị cắn đã máu me be bét, lộ ra cả đoạn xương trắng, máu đỏ chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng cỏ.
Trong đầu Ngọc Hữu Đường chẳng có cái gì ngoại trừ một chữ, trốn.
Một tay hắn tiếp tục ôm cổ ngựa, một tay dùng sức quất roi vào bụng Tố Nguyệt.
Kết quả là Tố Nguyệt bị phía sau kéo giữ, không cách nào bước lên, chỉ có thể liên tục vặn vẹo thân thể, hất Ngọc Hữu Đường tim gan lẫn lộn.
Chạy đi, chạy đi, Ngọc Hữu Đường lo lắng đến chảy nước mắt.
Bạch mã nhất định là cực kỳ đau đớn, hấp tấp vặn vẹo thân thể, muốn kéo chân về, mang theo Ngọc Hữu Đường chạy về phía trước.
Hắn lại bị hất văng hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, chân sau bị con hổ cắn rời ra một khối, quá đau đớn khiến Tố Nguyệt giơ cẳng, trực tiếp hất Ngọc Hữu Đường vào không trung, bay ra ngoài!
Cuối cũng cũng được giải thoát, Tố Nguyệt kéo lê phần chân còn lại, chạy đi như điên.
Từ giữa không trung rơi xuống đất, Ngọc Hữu Đường cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mất một lúc, khi mở mắt ra muốn tìm ngựa của mình thì ngoại trừ vệt máu dài trên đất thì chả thấy bóng dáng Tố Nguyệt đâu cả.
Hắn muốn chống thân đứng dậy, nhưng cả người vô lực.
Cố gắng nhịn đau, cử động cánh tay, mới động một chút mà mấy đợt sóng đau đớn đã nhanh chóng phủ toàn thân, hắn lại đổ ra đất tựa như con rối gỗ bị đứt dây.
"Nếu ta gặp nguy hiểm thì sẽ hét to một tiếng, huynh nghe thấy thì chạy đến cứu ta, được không?"
Trong đầu hắn nghĩ tới câu nói này, mở miệng, nhưng lại như bị điện giât, vội vàng ngậm miệng lại.
Không thể gọi, hắn là người câm... Hắn làm sao có thể mở miệng gọi được.
Đầu hắn nằm ngiêng trên mặt đất, mấy ngọn cỏ vàng che tầm mắt đến mơ hồ.
Hắn chú ý tới, thấy phía sau đám cỏ có một bóng đen to lớn đang dần dần áp sát...
Hắn cố gắng nâng mắt, tập trung nhìn...
Là nó...
Nó vẫn chưa đi, nó không đuổi theo con ngựa...
Ngọc Hữu Đường không khỏi cười khổ.
Đây là một con hổ đói.
Trong hoàn cảnh cấp cách, không thể lại mất sức truy đuổi, nhất định sẽ bỏ gần tìm xa. (@@, tác giả viết thế nhé. editor:tử linh)
Nếu bây giờ có nín thở giả chết, nó cũng xé nát mình rồi thưởng thức như mỹ vị.
Bãi săn hoàng thất chắc chắn không có thú hoang xuất hiện, chắc chắn có người đem nó vào.
Còn đem bỏ ở địa phương mình săn bắn.
Ha, Ngọc Hữu Đường nở nụ cười tự giễu, tuy bây giờ đầu óc hắn thanh tỉnh nhưng lại chả thể làm được gì.
Hắn chỉ có thể chờ chết sao?
Ngọc Hữu Đường nhịn đau, đưa tay sờ phía sau lưng, nhưng không có gì cả.
Cung tên rơi mất rồi...
Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, hắn có thể cảm giác được bóng dáng khổng lồ đang dần dần đến gần, hơi thở của dã thú phả vào trên mặt hắn.
Trong khoảng khắc này, hắn cảm thấy như vậy cũng không có gì xấu, sau này dù hắn có trở thành Thái tử, nhưng trong cung như đầm rồng hang hổ từng bước kinh tâm, so với bây giờ có khác gì đâu.
Hắn nhớ tới mẫu thân của mình, không biết nếu chết rồi thì có thể liên lụy đến bà không.
Thẩm gia, còn mấy người kia, hiện tại là người của hắn, nhưng lại không biết thân phận thật của hắn, trung thành tuyệt đối vì nghĩ hắn là Đại hoàng tử.
Thật hy vọng con hổ sẽ gặm sạch hắn một chút, tốt nhất là chỉ còn lại đống xương, như vậy người khác sẽ không phát hiện hắn là nữ tử, sẽ không liên lụy đến bọn họ.
Hắn nghĩ đến Tạ Hủ, người này tính ra cũng thật thiệt thòi a, dạy hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của hắn, lại còn bị dã thú cắn chết.
Tâm hắn cảm thấy cực kỳ bi thương a...
Hắn nhớ lại tám năm trước, một nam hài nhắm mắt nằm trên giường, đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy hắn, trước kia chưa từng gặp, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên nàng sợ hết hồn, thằng bé này giống nàng y hệt. ( ((: xưng hô hơi lộn xộn, nhưng vẫn hiểu được mà, mình tin tưởng các bạn ((: )
Mẫu thân thì vô cùng bình tĩnh nói cho nàng biết, đó là đệ đệ nàng, đã chết rồi.
Nàng lại sợ hết hồn, nàng chỉ nghĩ là hắn đang ngủ thiếp đi, khuôn mặt hắn yên tĩnh ôn hòa như vậy, nhìn giống như đang ngủ rất thoải mái.
Đệ đệ a, tỷ tỷ tài năng của ngươi chỉ có thể đi đến đây, cũng đã cố gắng hết sức rồi...
Tám năm rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi...
Ngọc Hữu Đường không mở mắt, ngửa mặt lên, khiến cổ trắng hoàn toàn lộ ra, đên đây đi, hổ huynh, trực tiếp cắn vào cổ một cái cho thông khoái.
Vèo.... ...
Đột nhiên, có một cơn gió xẹt qua đỉnh đầu, trên đầu không còn cảm thấy hơi thở nóng ẩm của dã thú nữa.
Ngọc Hữu Đường mở mắt ra, ngay giữa mi tâm con hổ có một mũi tên, máu đang chảy ồ ồ từ chỗ đó ra ngoài.
Một tên mất mạng.
Ngọc Hữu Đường: Hổ huynh, không ngờ huynh lại đi trước ta một bước.
Có điều một giây sau, hắn thấy thân thể con hổ loạng chà loạng choạng, sắp đổ xuống người hắn!
Nương a, người ta chỉ còn nửa cái mạng thôi, nếu bị đè một cái chỉ sợ...
Hắn còn chưa kêu than xong, bụi cỏ phía sau vang lên xào xạc, một đôi tay dài cực nhanh đem hắn kéo ra.
Phát kéo này làm Ngọc Hữu Đường càng thêm váng đầu hoa mắt, hắn bị người kia ôm vào lòng, đầu áp sát lồng ngực của hắn, có thể nghe rõ ràng tiếng thở dốc của người này, tim của hắn đang đập như nổi trống.
Ngọc Hữu Đường vô cùng muốn nhìn xem người tới cứu hắn là ai, đáng tiếc trước mắt dần dần tối lại, hắn nỗ lực muốn mở to mắt, nhưng vẫn một mảnh mông lung.
Thế nhưng cảnh tượng cùng mùi hương quen thuộc này, hắn nhớ lại, có một lần, hắn học thuộc không tốt bị phạt quỳ một ngày, kết quả đói bụng ngất xỉu, nửa đêm tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy một người đáng giúp hắn dịch chăn, tiếc là quá mệt mỏi, nhìn người này mơ mơ hồ hồ, như đang nằm mộng.
Nhưng hắn vẫn biết người này là ai, cảnh tượng như mơ trong hồi ức bây giờ đang lặp lại, thật thật giả giả, khiến người ta không phân biệt nổi, vô tri vô giác giống như hồi đó, Ngọc Hữu Đường nhẹ giọng gọi: "Sư phụ."