Mỗi khi đến giờ giải lao, ngoài cửa sổ, cửa ra vào của giáp ban đều đông nghìn nghịt, chật kín người hâm mộ đến vây quanh để nhìn hắn.
Có không ít con cháu nhà quan thứ phẩm đợi ngoài cửa, nóng lòng muốn nhân cơ hội này bám víu vào Thái tử điện hạ cao quý của chúng ta...
Đáng tiếc, mỗi khi hết tiết, Thái tử điện hạ nháy mắt liền nằm vật ra bàn, mắt nhắm chặt, giống như heo chết vậy, không cựa quậy tí nào.
Đứng ngoài cửa cả buổi còn chả gặp được nói gì đến làm quen thân cận đây.
Hắn ngay cả đi tiểu cũng không cần sao?
Các bạn trẻ (thực ra là thiếu niên) đưa mắt nhìn Thái tử đang cuộn người như con tôm lần cuối, thu hồi vẻ mặt si mê, chán nản rời đi.
Có điều, mỗi khi nghỉ giữa giờ, Bích Đường đều phải đến phòng bếp lấy điểm tâm cho Thái Tử, mỗi lần đi đều phải nói là khổ không tả nổi.
Mỗi khi quay về, trong tay ngoài một lồng điểm tâm còn bị nhét cho một đống bái thiếp...
Đều là do những bạn trẻ đứng ngoài cửa nhét vào, từ ngữ hoa mĩ, dày công trau chuốt, đều tự đề cử bản thân, hy vọng lọt được vào mắt xanh của Thái tử.
Hôm đó, Bích Đường vẫn ôm về một đống bái thiếp, nhiều như tuyết rơi.
Soạt soạt...
Mặt bàn Ngọc Hữu Đường lập tức bị phủ kín bởi một đống bái thiếp.
Ngọc Hữu Đường bất đắc dĩ lắc đầu, một tay rút một tấm ra xem, một tay hướng về phía đĩa ngọc Bích Đường đang bưng bên cạnh, lấy một miếng bánh cuộn trắng như tuyết.
Các bạn trẻ đứng bên ngoài thấy thế hít một cái, vội vàng ngẩng cầu vái trời, cúi đầu vái đất, cầu trời rút trúng mình!
Ngọc Hữu Đường đọc qua tấm bái thiếp kia một lượt, môi mỏng đỏ tươi khẽ hé, cắn một miếng điểm tâm.
Khuôn mặt thanh tú, phong thái nhã nhặn, khiến mọi người đều cảm thấy hắn ngây thơ phong nhã. (@@,lủng củng quá, nhưng vốn từ ít ỏi k biết làm sao)
Dù dáng vẻ nhai nuốt bây giờ có hơi bất nhã, nhưng vẫn làm mọi người cảm thấy vui tai vui mắt.
Đương nhiên là cũng có người không cảm thấy như vậy.
"Thích ăn, lười làm, ăn hại, bình hoa, gái tính, lại còn câm" từ ngữ ngắn gọn xúc tích, tuôn ra như suối trong đầu, mỗi một từ hiện ra hắn càng thêm tức giận.
Chỗ ngồi của hắn là ở ngay bên phải Ngọc Hữu Đường...
Nhị hoàng tử điện hạ hiện tại đang dùng ánh mắt lạnh băng liếc một cái về phía cửa sổ chật ních người đang chen chúc, rồi lại liếc Ngọc Hữu Đường, tay phải cầm quyển siết chặt lại...
"Điện hạ, đừng siết nữa, hỏng sách rồi." Thư giám (thư đồng+thái giám) không đành lòng nhìn quyển sách bị vặn đến sắp nát bét ra, thiện ý nhắc nhở.
Nhị hoàng tử lúc này mới dừng tay, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh băng đảo qua đảo lại trừng mọi người.
Trước đây, tất cả những việc này đều là của hắn, nhưng từ khi cái bao rơm này đến...
Quá khứ huy hoàng của hắn thực sự đã tan tành mây khói rồi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng lạnh, gia sức trừng Ngọc Hữu Đường.
Lúc này, Ngọc Hữu Đường đã đặt tấm bái thiếp vừa nãy xuống, tiếp tục rút ra một tấm khác, tiện thể cắn một miếng bánh cuộn nữa.
Đã cắn đến nhân bánh.
Còn chưa nhai được hai cái, vị cay nồng đã xộc thẳng lên mũi, trong đầu nổ bùm một cái, mất hết ý thức, nước mắt chảy tòng tòng.
Đây là cái thứ gì a, muốn hại chết người à!
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn nhân miếng bánh cuộn trong tay, đáng nhẽ phải là ở giữa phải là một lớp kem trắng tinh mềm dẻo ngọt ngào nay đã bị thay thế bằng một viên xanh lục gì đó, vì cúi đầu nên một giọt nước mắt long lanh thẳng tắp rơi xuống.
Oa oa, bái thiếp của người nào vậy, làm cho Thái tử điện hạ cảm động đến phát khóc.
Các bạn trẻ bên ngoài quay đầu nhìn nhau, cực kỳ kích động muốn tìm ra nhân vật bí ẩn này.
Mà bên trong Ngọc Hữu Đường cũng không được dễ chịu cho lắm, sức khủng bố của cái vị này quá cường đại, làm thần trí hẵn nãy giờ vẫn hoang mang. Hắn không cách nào mở miệng nói muốn uống trà, chỉ có thể nắm quần áo Bích Đường, mãi một lúc lâu sau, mới áp chế được trận kích thích vô cùng thống khổ này.
"Ha ha ha, Thái tử hoàng huynh, tiểu đệ thấy huynh vô cùng thích ăn điểm tâm nên cố ý dặn phòng bếp vì huynh mà làm đĩa điểm tâm này, trùng hợp là năm nay Tây Vực tiến cống gia vị quý giá. Có người nói, thế gian không có mấy ai có thể thưởng thức được mỹ vị phi thường này, huynh ăn có ngon không?"
Câu chế giễu không chút giấu diếm này đem thần trí Ngọc Hữu Đường kéo về.
Đúng lúc hắn ngước mắt lên nhìn thì thấy Nhị hoàng tử đang đứng ở cạnh bàn, cầm quạt ngọc phe phẩy, bày ra vẻ mặt chế nhạo (chế giễu+cười nhạo).
... Ngươi không phải thích nhất là ăn sao? Cho ngươi ăn, cho ngươi ăn. Ha ha!
Không thấy Ngọc Hữu Đường lên tiếng, Nhị hoàng tử gấp quạt lại, cầm cán quạt gõ gõ đĩa ngọc Bích Đường đang bưng, tỏ vẻ xúc động: "Quả thực là mỹ vị, có thể khiến hoàng huynh đã thưởng thức qua tất cả mỹ thực của thiên hạ cảm động đến rơi nước mắt, thần đệ đã làm được một việc thần kì rồi!" (nhắc qua cho những ai không nhớ, vụ bản đồ ấy các bạn)
Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm hắn một lát, cố đè nén vị cay nồng trong miệng, vươn tay, đẩy đống bái thiếp chất thành núi ra chỗ khác, làm mặt bàn có một khoảng trống.
Hắn lấy giấy bút và mực từ trong tay áo ra, cầm tay áo, đặt bút viết: Nếu đã ngon như vậy, thân là huynh trưởng, sao có thể một mình hưởng thụ, hoàng đệ cũng tới nếm thử đi.
Rồi ngay lập tức lấy một miếng điểm tâm, mắt cười cong cong, vẻ mặt vô tội, như muốn tranh công, đưa đến bên miệng Nhị hoàng tử.
Vừa mới ăn mù tạc xong nên mặt Ngọc Hữu Đường vẫn chưa hết đỏ, đáy mắt trong suốt mênh mông...
Nhìn vào cảm thấy cực kỳ chân thành a.
Oa oa!
Các môn sinh vây xem bên như nước sôi trào ra khỏi ấm, vẫn tưởng là kẻ thù, không ngờ Thái tử cùng Nhị hoàng tử tình như tay chân như thế?
Nhị hoàng tử của chúng ta như hóa đá, đứng trời trồng tại chỗ.
Hắn tất nhiên biết bên trong bánh cuộn là thứ gì...
Từ xưa đến giờ hắn rất sợ ăn cay, cái thứ này sao có thể ăn được...
"Thái tử điện hạ dịu dàng thân thiện như vậy! Nhị điện hạ mau ăn đi, đừng cô phụ ý tốt của huynh trưởng!"
"Chẳng lẽ Nhị hoàng tử đang sợ Thái tử hạ độc sao?"
Ngoài lớp có kẻ tò mò hô lên.
Ánh mắt Nhị hoàng tử như muốn giết người. Ai nói! Bản vương giết chết hắn!
Mà đám người đồng lõa ngồi sau, giựt giây cùng Nhị hoàng tử "hạ độc" lập tức đưa tay lên đấm ngực...
Lúc trước bọn hắn đã khuyên, sau khi thấy Thái tử ăn món kia vào miệng, tuyệt đối đừng tiến lại gần...
Nhưng Nhị hoàng tử nào có nghe, hắn thấy bộ dạng thống khổ của Thái tử thì cực kỳ hưng phấn, nhất định phải đến chế giễu một phen!
Chỉ sợ lần này thực sự phải ăn rồi!
Than ôi...
Nhị hoàng tử vẫn không động đậy.
Ngọc Hữu Đường lại đưa miếng điểm tâm đến gần hơn, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng cũng tiến lại gần.
Nét mặt càng khẩn thiết (khẩn khoản+thiết tha) chân thành.
Bích Đường nói: "Điện hạ, Thái tử thành tâm thành ý như vậy, ngài vẫn nên nếm thử một miếng đi."
"Bản vương..." Nhị hoàng tử hơi hơi nghiêng đầu, muốn cách miếng bánh cuộn xa một chút: "Bản vương không thích đồ ngọt!"
Chao ôi! Cả thiên hạ ai cũng biết Nhị điện hạ hảo ngọt ghét cay, lúc còn bé đêm nào cũng lén lút đến Ngự Thiện Phòng!
Thật không... vậy?
Ánh mắt nghi hoặc của mọi người đồng loạt chiếu thẳng vào hắn, muốn biến hắn thành con tôm luộc. (ý là lột trần để xem có phải thật là thế không)
Ngọc Hữu Đường vẫn cười cười, trong ngoài lớp học lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều đợi xem phản ứng của Nhị hoàng tử...
... ....
"Vẫn là để thần đệ ăn đi."
Đằng sau vang lên tiếng bé trai giòn tan, miếng bánh cuộn trong tay Ngọc Hữu Đường nháy mắt liền bị cướp mất, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn...
Là lão Tam.
Đứa nhỏ này mặt cười cười, đưa miếng bánh cuộn vào miệng, cắn mấy miếng liền ăn xong miếng bánh cuộn.
Trên mặt vẫn còn có vẻ thỏa mãn, trong lúc ăn, lẫn khi ăn xong đều không có vẻ khó chịu, giống như thật sự vừa thưởng thức mỹ vị vậy.
Nhị hoàng tử thu hồi ánh mắt, một chữ cũng không nói, quay về chỗ ngồi.
Mà Ngọc Hữu Đường vẫn giữ nụ cười quan tâm chăm sóc của huynh trưởng, vỗ vỗ vai Tam hoàng tử.
Đứa bé lúc đứng so với khi hắn ngồi cũng không cao hơn được bao nhiêu, lại có thể làm cho hắn cảm nhận được cảm nhận được áp lực cường đại.
= . . =
Từ đó về sau, ngoài lúc Nhị hoàng tử biểu thị sự tồn tại của mình (nhiều lần ám hại Ngọc Hữu Đường, nhưng toàn sử dụng mấy việc lặt vặt để dù họa, và lúc ở trên lớp, chỉ cần Tạ Thái phó đặt câu hỏi là chắc chắn sẽ giơ tay trả lời, mà đã trả lời thì sẽ rất rất lâu...) thì Ngọc Hữu Đường cũng không để ý đến hắn nữa, chuyển sự chú ý sang người Tam hoàng tử.
Nhìn lại toàn bộ giáp ban, ngoại trừ đám người xum xoe vây quanh Nhị hoàng tử thì người của Tam hoàng tử cũng không phải là ít, đem so với Nhị hoàng tử thì cũng phải ngang ngửa.
Sau giờ học, Tam hoàng tử rất ít khi cùng những người này tụ tập làm loạn, giở giọng đàm tiếu, từ đầu đến cuối đều có bộ dạng nước sông không phạm nước giếng, không làm phiền lẫn nhau.
Ngọc Hữu Đường lén lút thảo luận việc với Bích Đường về, mắt Bích Đường lấp lánh như sao, nói: "Điện hạ thật lợi hại, mới đi học được có mấy ngày, đã nhận ra được sự phân chia phe phái trong lớp."
Ngọc Hữu Đường: "...Nói nhảm, cả lớp tính cả ta thì có tổng cộng ba hoàng tử, còn lại tất cả đều là con em của đại thần trong triều, không có ai là người của ta, Nhị hoàng tử kiêu căng như vậy cả ngày dẫn đám thủ hạ của hắn đi khắp nơi quát tháo, loại những người này đi thì những người còn lại khẳng định đều thuộc phe lão Tam, có chỗ nào khó đoán?"
Bích Đường: ".... Ặc, nhưng mà vẫn còn các tiên sinh... Thái phó đại nhân là người của điện hạ!"
Ngọc Hữu Đường nói: "Vậy thì sao, dù hắn có tài giỏi phong nhã hào hoa thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người, mà ta, mặc dù là Thái tử nhưng dưới trướng chỉ có mỗi một người."
Ngọc Hữu Đường cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục thế này, sẽ rất khó thuận lời ngồi lên vị trí Thái tử.
Đại lễ sắc lập Thái tử ngày càng đến gần, sóng ngầm che giấu trong triều đang chờ thời cơ dậy lên một lần đánh sập tất cả...
Các phe phái tranh giành đối đầu lẫn nhau, còn hắn chỉ muốn bo bo giữ mình, thuận lợi lên làm Thái tử.
Tuy Hoàng thượng vẫn giữ vững lập trường, chống đỡ phía sau, ân sủng vô bờ, nhưng Nhị hoàng từ ngày càng uy hiếp áp bức, Tam hoàng tử trẻ tuổi giấu tài, không ai ủng hộ, chỉ sợ hắn không thể tiếp tục bo bo giữ mình nữa rồi.
Tóm lại, nếu đã ở vị trí đứng mũi chịu sào, nguy hiểm rình rập, thì không thể nào chống chọi lại với sức của một người được...
Vậy thì lợi dụng địa vị hiện nay của bản thân để tìm người ủng hộ thôi.
= . . =
Mấy ngày tiếp theo, vẫn giống y như mấy ngày trước.
Nghỉ giữa giờ, khi Bích Đường đi lấy điểm tâm, trên bàn Ngọc Hữu Đường lại chồng chất bái thiếp.
Ngọc Hữu Đường tiện tay lôi ra vài tấm, đọc qua loa rồi không nhìn nữa, gọi Bích Đường mang tới một cái túi, tùy tiện nhét tất cả vào.
Các bạn trẻ bên ngoài thấy vậy tưởng rằng Thái tử cất đi mang về xem.
Nhưng không ngờ tiểu cung nữ này lén lút cầm túi đựng bái thiếp đi ra khỏi phòng học.
Các bạn trẻ thấy vậy lén lút đi theo, Nhị hoàng tử nháy mắt sai vài tiểu đệ của mình lẫn vào đám môn sinh, đi theo.
Tiểu cung nữ này đi thẳng một đường tới chân núi phía sau Quốc Tử Giám, cả quãng đường không quay đầu lại một lần.
Tiếng giấy tờ rơi xuống đất vang lên liên tiếp, các thiếu niên cõi lòng tan nát.
Bởi vì ngọn núi nhỏ kia là nơi chuyên môn dùng để vứt rác, quanh năm thối không thể ngửi, ruồi bu khắp nơi.
Chẳng lẽ thật sự coi bái thiếp tự tiến cử của chúng ta là rác, đem vứt đi sao?
Sự thực khẳng định suy đoán của bọn họ, tiểu cung nữ vung tay ném một cái, cái túi bay một đường cung trong không trung rồi hạ cánh ngay giữa đống rác.
Sau đó tiểu cung nữ phủi phủi tay, quay người đi luôn.
Đám môn sinh muốn bám víu vào Thái tử nhìn thấy cảnh này, đều ủ rũ cúi đầu, bóng dáng đơn bạc, thương tâm quay về.
Hết buổi học, màn đêm phủ xuống.
Bỗng nhiên có một bóng đen bay vào đống rác sau núi, khinh công của hắn vô cùng tốt, động tác cực kỳ nhanh, ừm, là cực nhanh đưa tay lên bóp mũi rồi cực nhanh nhấc túi vải lên, lại cực nhanh bay khỏi, biến mất không dấu vết.
Liên tục mấy ngày tiếp theo đều như vậy.
Các thiếu niên bị đả kích càng ngày càng nhiều, bái thiếp trên bàn càng ngày càng ít.
Một tuần trôi qua, chỉ còn khoảng mười mấy tấm.
Mà trong một gian phòng bí mật ở một nơi nào đó trong cung Thái tử, Bích Đường đang ngâm mình trong thùng tắm, điên cuồng dùng cánh hoa chà xát người, oán giận nói: "Còn phải như vậy mấy ngày nữa đây?"
Trước mặt Ngọc Hữu Đường là một đống bái thiếp, hắn đọc từng cái một, không ngẩng đầu lên: "Sắp rồi."
Hắn lấy túi cuối cùng Bích Đường mang về, bên trong chỉ còn vài chục tấm, chọn ra hai tấm, thả sang một bên, xếp tất cả những tấm còn lại thành ba chồng lớn, nói tiếp: "Ta đã phân loại thành từng ban rồi, những người này ta đều không cần," rồi hắn dùng ngón trỏ chỉ vào một chồng: "Nhưng mà ngươi phải điều tra lại tất cả cho ta, trong đinh ban có ai chưa từng đưa bái thiếp, một tấm cũng không có, hiểu không?"
Bích Đường nghe vậy, nghi hoặc hỏi: "Thế còn ất ban bính ban?"
Ngọc Hữu Đường không vội trả lời, cầm mấy tấm bái thiếp hắn chọn ra, gấp lại cẩn thận, rồi mới giải thích: "Ất ban bính ban đều là con cháu của quan lại thứ phẩm, đưa bái thiếp cho ta khẳng định đều là người của lão Nhị lão Tam. Bái thiếp ta cũng đã đọc qua, quả nhiên dựa vào có người nhà, thân thích làm quan trà trộn xin vào, thực sự không ra sao cả, toàn một lũ bợ đỡ."
"Vậy còn đinh ban? Vì sao lại phải tìm người không đưa bái thiếp?" Bích Đường chăm chú nghe Ngọc Hữu Đường phân tích, không tự chủ dừng động tác.
Ngọc Hữu Đừờng cười nhạt, kiên nhẫn giải thích: "Phần lớn đinh ban đều là thương nhân bỏ tiền để nhỉ tử được vào học ở Quốc Tử Giám, từ xưa đã nói sau chính (chính trị) là thương, lôi kéo được bọn họ tự nhiên sẽ có nhiều lợi ích. Những người còn lại, đều là từ các thư viện trong dân gian gửi tới học, những người này đều phải có tài có đức mới có thể được gửi đi. Mà trong những người này, người không đưa bái thiếp là người ta muốn có nhất. Bọn họ không phải quan lại, đám người đảng hoàng tử kia sẽ không để bọn họ vào mắt. Bọn họ có tài thức (tài năng+kiến thức) có thể vì ta bày mưu tính toán. Bọn họ tuy cách xa triều đình nhưng lại gần gũi với dân chúng, mà mọi thứ đều phải hướng về số đông, một đất nước dù giàu mạnh đến đâu cũng không thể không có bách tính" Ngọc Hữu Đường nói đến cao hứng, mắt sáng lấp lánh như chứa cả ngân hà: "Mà điều ta coi trọng nhất là hành vi không đưa bái thiếp của bọn họ, tài đức khó tìm lại, lại vô cùng chính nghĩa, chắc chắn sẽ không dễ dàng thay đổi đạo nghĩa của chính mình. Nếu bọn họ tự nguyện dưới trướng ta, sẽ khó có thể mê hoặc khiến bọn họ phản bội. Đã hiểu chưa?"
Ngọc Hữu Đường cầm hai tấm bái thiếp trong tay vung vẩy hai cái: "Bởi vì... hai người này có đủ kiên trì, hành văn cũng viết khá tốt, có thể thấy được ý chí mạnh mẽ và học thức xuất chúng. Hơn nữa, theo đuổi danh lợi là một loại động lực mạnh mẽ. Những người này kiên trì đưa bái thiếp, chứng minh rằng rất tín phục (tin tưởng và nghe theo) Hoàng thượng. Trong lòng từ lâu đã nhận định ta là người được chọn trở thành Thái tử. Hơn nữa, loại người này cực kỳ dễ điều khiển, chỉ cần lấy danh lợi ra dụ dỗ, nhất định sẽ nghe theo sự sai bảo của ta."
Nghe vậy, Bích Đường không muốn tiếp tục chậm trễ, nhanh chóng mặc quần áo, hỏi: "Lúc nào thì làm?"
"Càng nhanh càng tốt." Ngọc Hữu Đường dừng một chút: "Lập tức."
Bích Đường ngay lập tức xuất phát, rời khỏi cung.
Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu dõi theo nàng, đem hai tấm bái thiếp tuyển chọn cẩn thận cất vào trong ngăn kéo.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phía đông đã hửng sáng, mặt trời đã nhô lên được một nửa, một ngày mới lại bắt đầu.