• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có tiếng sột soạt như thể ai đang nhai thứ gì đó.

Cô bây giờ đang trốn trong rừng cạnh một ngôi nhà ở rìa ngoài cùng của ngôi làng, âm thanh đó phát ra từ bên trong ngôi nhà.

Giống như là có người đang cắn xé thịt tươi sống vậy, cổ họng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Có người sống trong một ngôi làng đổ nát như vậy sao?

Tình cờ cạnh bức tường nơi Ninh Ninh đang đứng có một ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ bị vỡ, cô rón rén nhón chân, cẩn thận nhìn vào trong phòng.

Có một mùi lạ từ cửa sổ truyền đến, cô đã từng ngửi thấy hai lần thứ mùi vừa ghê tởm vừa quen thuộc đến tận xương tủy này, một lần ở ngôi nhà xa lạ trong ngôi làng ma đó, một lần là khi con quái vật chui ra khỏi lòng đất.

Mỗi lần mùi này xuất hiện là nhất định có chuyện không tốt. Ninh Ninh biết thứ trong nhà có thể rất nguy hiểm nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nhìn xem đó là thứ gì.

Trong phòng rất sáng sủa, cửa sổ và cửa ra vào rộng mở, đồ đạc bên trong cũng rất đơn giản, nhưng đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhìn thật giống có người ở trong đó.

Loại người nào thà sống ở nơi khỉ ho cò gáy này hơn là đi xin mọi người giúp đỡ rồi đến một thành phố lớn để tìm việc làm kiếm sống?

Dù cuộc sống ở thành phố có khó khăn thế nào thì vẫn tốt hơn là ở cái nơi chim không thèm ỉ* này đúng không?

Rất nhanh sau đó đã có câu trả lời.

Có hai người thân hình mảnh khảnh đang ngồi trước chiếc bàn duy nhất trong phòng. Trông giống như hai người phụ nữ, một người ngồi quay lưng về phía cô, còn người kia Ninh Ninh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt.

Cả hai đều có mái tóc dài màu vàng óng, dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng rực rỡ xinh đẹp, giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Họ ăn mặc rách rưới nhưng thân hình rất chuẩn. Nếu chỉ nhìn riêng thì hai người phụ nữ này quả là đẳng cấp nữ thần dù trong xã hội hiện đại có rất nhiều vẻ đẹp nhân tạo.

Họ đang ngồi trước bàn, quai hàm của người phụ nữ chỉ thấy sườn mặt đang di chuyển. Hình như đang ăn cơm, khoé miệng vẫn dính thứ gì đó giống như sốt cà chua.

Điều duy nhất làm người khác thấy sợ là nửa gò má của người phụ nữ đã bị thối rữa. Nếu chỉ nhìn vào hình dáng khuôn mặt hay ngũ quan thì người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, nhưng chỗ lồi lõm kia khiến khuôn mặt có chút doạ người.



Ninh Ninh vừa định thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm thấy có chút vui mừng vì gặp được quý nhân nhưng màn tiếp theo thiếu chút nữa khiến cô thét chói tai.

Những thứ trên bàn đều do người phụ nữ quay lưng lại che nên cô luôn cho rằng những thứ trên bàn là đồ ăn bình thường.

Nhưng cô đã bỏ sót một chi tiết, làm gì có sốt cà chua ở nơi vùng núi hoang vu này?

Cô trơ mắt nhìn cô gái kia từ trên bàn gắp một miếng đỏ tươi nhét vào trong miệng, thứ đó máu tươi đầm đìa. Thị lực của thân xác Ninh Ngưng này rất tốt, Ninh Ninh thậm chí có thể thấy trên thứ đỏ tươi kia kinh mạch màu tím trắng đan xen.

Cô lắng nghe tiếng tim đập dồn dập của mình, di chuyển lặng yên không một tiếng động.

Sau đó cô nhìn thấy rõ đồ vật bày trên bàn.

Đó là một người đàn ông chết không nhắm mắt.

Mấy đêm trước, người đàn ông này và Cổ Hoa Liên còn cùng nhau tìm nơi dừng chân qua đêm.

Anh ta trợn tròn mắt nằm ở đó, chiếc bàn rõ ràng không đủ dài để đặt cơ thể anh, bụng anh đặt trên bàn, lưng hướng lên trời, đôi mắt nhìn chằm chằm đầy kinh hãi.

Lạch cạch lạch cạch......

Tiếng chất lỏng nhỏ giọt xuống sàn trộn lẫn với tiếng từ chối làm người sởn tóc gáy.

Ninh Ninh cảm thấy sau lưng một trận ớn lạnh, thậm chí còn cảm thấy bụng đau nhói.

Cô theo bản năng lui về phía sau hai bước, nhưng xui xẻo giẫm phải một đống lá rụng, rắc một tiếng. Ở thôn trang yên tĩnh này thì tiếng động phát ra khá lớn, hai "nữ quỷ" rõ ràng cũng nghe thấy, bọn họ nhanh nhẹn xoay người lại, hai đôi mắt vô cảm nhìn chằm chằm Ninh Ninh.

Lúc nữ quỷ đưa lưng về phía cô xoay người lại, cô lại lần nữa bị dọa.

Trước khi bước vào thế giới này, để giúp cô dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, phần cuối của cuốn tiểu thuyết còn có ảnh của nam nữ chính, này này này...

Kẻ ăn thịt người, máu me đầy mặt này chẳng phải là nữ chính dịu dàng đoan chính, kiên cường ẩn nhẫn trong truyền thuyết sao!?

Nữ chính thế nhưng lại ăn thịt người trong núi sâu rừng già!

Nhưng nghĩ về cuốn tiểu thuyết kia, cũng rất kỳ quái.

Rất có thể trong nguyên tác, Cổ Hoa Thanh cũng trải qua những điều tương tự như họ những ngày này. Nhưng nếu anh nói những điều kinh hoàng như một xác chết bò ra khỏi nghĩa địa thì sẽ không một ai tin nếu họ không tận mắt chứng kiến.

Cho nên trong nguyên tác Cổ Hoa Thanh nói bị kẻ thù đuổi giết nên bị thương nặng có lẽ là để giữ hình tượng.

Mà một cô gái yếu ớt đang độ tuổi thanh xuân tại sao lại xuất hiện ở trong núi, điều này cũng rất kỳ quái. Nhưng từ khi đến thế giới này chỉ một lòng để tâm đến Cổ Hoa Thanh nên Ninh Ninh chưa bao giờ phí thời gian nghĩ đến vấn đề này.

Kết hợp với hành vi của nữ chính ngày hôm nay.

Chẳng lẽ nữ chính tiếp cận Cổ Hoa Thanh chỉ vì muốn ăn thịt anh sao?

Không thể hiểu được sau này sao lại đi theo Cổ Hoa Thanh xuống núi. Về phần nữ quỷ chỉ thấy sườn mặt kia thì cô không biết, trong nguyên tác hình như không có bất kỳ hình ảnh nào về bạn thân hay mẹ của nữ chính.

Nghĩ như thế, vận mệnh Cổ Hoa Thanh cũng thật là nhiều chông gai.



Cho dù trong nguyên tác anh không chết ở trong tay Ninh Ngưng thì khả năng một ngày nào đó không cẩn thận chọc giận Kim Thần sau đó bị cô ta ăn thịt.

Nhưng mà bây giờ điều đó không phải việc cấp bách.

Lúc hai cô gái không biết là người hay là quỷ kia xoay người lại, Ninh Ninh theo bản năng xoay người bỏ chạy.

Cô không dám chạy đến chỗ Cổ Hoa Thanh, thôn này cách chỗ đó cũng không xa lắm. Nếu cô chạy đến đó mà chưa thoát khỏi chúng, cô thật sự sẽ liên lụy đến Cổ Hoa Thanh.

Hoặc nếu diễn biến cốt truyện thay đổi một chút, xảy ra chuyện Cổ Hoa Thanh yêu bộ mặt dữ tợn mặt đầy máu tươi của nữ chính từ cái nhìn đầu tiên sau đó không bao giờ cưới cô nữa, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn toàn xong đời.

Hình tượng phụ nữ bạo lực hay gì đó...sau này nỗ lực hẳn là vẫn có thể vặn trở về đúng không?

Mấy ngày nay cô bị giới hạn tay chân, hoàn toàn không biết địa hình rừng cây bên cạnh. Lúc tuyệt vọng như lúc này thì cái gì cũng có thể thử, cô tùy tiện tìm một hướng sau đó bắt đầu liều mạng chạy.

Trước tiên phải thoát khỏi hai người phụ nữ điên này.

Trải qua hai ngày dưới điều kiện gian khổ rèn luyện, thể chất của cô so với lúc mới tới tốt hơn rất nhiều. Nhưng dù sao thể lực cũng có hạn, chưa thoát khỏi hai cô gái, cô đã bắt đầu cảm thấy mệt.

Không biết đã chạy bao lâu, cô cảm thấy hai chân nặng như chì, trong lòng Ninh Ninh dần dần có cảm giác "Tôi mệt rồi, hay là để bọn họ ăn đi, dù sao cũng không thật sự sẽ chết." trong lòng.

Ngay khi cô chuẩn bị dừng lại, ở một khúc quanh, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ giữa những dây leo bám ở vách núi che miệng cô không cho phát ra tiếng động. Sau đó với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm cô ra đằng sau dây thường xuân.

Ninh Ninh theo bản năng giãy giụa hai cái, dưới đáy lòng nước mắt chảy ròng ròng.

Không phải chứ! Đây là nơi quái quỷ gì vậy!? Có thứ gì ăn thịt người ẩn trong những bức tường đá hay sao?

Cô theo bản năng cảm thấy thứ bắt được mình nhất định không phải cái thứ gì tốt. Nhưng hiện tại trước có lang sau có hổ, tránh được một cái rồi tính sau.

Hai người phụ nữ điên cũng đã đến chỗ ngoặt này, cảm thấy rất kỳ lạ khi thấy cô đột nhiên biến mất trong không khí, vì thế bắt đầu tìm kiếm cô xung quanh.

Ninh Ninh căng thẳng đến mức gần như nín thở, thậm chí quên mất sự tồn tại phía sau vẫn đang bịt miệng mình. Cô căng thẳng nhìn hai nữ điên kia, trên quần áo rách nát của bọn họ có mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, khiến dây thần kinh của cô càng căng thẳng hơn.

Nếu họ tìm thấy cô, thì không chỉ có cô mà con quái vật phía sau cũng sẽ bị họ tấn công, phải không?

Vì đều là quái vật nên sức chiến đấu của chúng chắc chắn không thấp, đến lúc đó biết đâu con mồi là cô có thể trơ mắt nhìn bọn họ như chó tranh mồi mà trốn thoát thành công.

Ninh Ninh không ngừng an ủi chính mình, đôi mắt như dính vào người hai nữ điên kia, khẩn trương không hề chớp mắt.

Con quái vật phía sau cô bắt đầu không yên, sau đó có thứ gì đó thô ráp ấm áp lại có chút ẩm ướt cọ qua vành tai cô, khiến Ninh Ninh vô thức run lên.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là "Chết tiệt! Con quái vật liếm mình!"

Ngược lại biến thành "Chết tiệt! Cảm giác rất quen thuộc!"

Cô cả người cứng đờ, mặc dù mắt cô vẫn đang nhìn hai người kia nhưng tâm trí cô đã bị phân tâm bởi thứ phía sau... hay người phía sau cô.

Sau khi phát hiện sai đối tượng trong bữa tiệc kia, Cổ Hoa Liên hình như cũng liếm cô như vậy. Lúc cô nhìn thấy cái chết bi thảm của người dẫn đầu đội kia, cô trong tiềm thức cũng nghĩ rằng Cổ Hoa Liên đã chết cùng anh ta, chẳng lẽ...



Hai kẻ điên không tìm thấy cô, xoay người bỏ đi.

Suy đoán cũng sớm được xác nhận, chính là Cổ Hoa Liên đã cứu mạng cô.

Ninh Ninh bắt đầu cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ trước đây của mình, trong tiểu thuyết cô luôn coi hắn là một NPC* tầm thường. Thậm chí còn coi hắn là chướng ngại vật trên con đường hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc của cô, nhưng hắn lại cứu cô vào thời khắc mấu chốt như vậy.

(*NPC: nhân vật phụ)

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, sau khi xác định hai nữ điên thật sự đã rời đi, Ninh Ninh mới rời khỏi rãnh nhỏ phía sau dây thường xuân, trong đầu đột nhiên nhanh chóng nhớ một chuyện.

Cô cẩn thận xác định phương hướng, phương hướng mà hai nữ điên vừa rời đi vừa rồi chính là hướng tới chỗ Cổ Hoa Thanh!

Ninh Ninh không kịp nói thêm cái gì, lôi kéo tay Cổ Hoa Liên đuổi theo hướng hai nữ điên vừa rời đi.

Cổ Hoa Liên nhìn Ninh Ninh nắm chặt tay mình, mái tóc dài tung bay trong gió lướt qua gò má hắn, mang đến từng đợt rung động kỳ dị, khóe miệng hắn dần nhếch lên nhưng vẫn giả vờ khó hiểu hỏi Ninh Ninh tại sao đột nhiên chạy nhanh như vậy.

Câu nói tiếp theo của cô đã đưa hắn từ thiên đường trở lại địa ngục.

Ninh Ninh giải thích mà không cần nhìn lại.

"Anh trai của anh ở bên kia, chúng ta phải tìm được anh ấy trước khi hai nữ điên kia tìm được, nếu không anh ấy sẽ gặp nguy hiểm."

Giờ phút này cô còn đang nhàn nhã suy nghĩ, nếu như nhiệm vụ thất bại, nhiều nhất có thể thử lại nhiệm vụ khác, nhưng nam chính chết sẽ có hậu quả gì?

Cô đột nhiên không dám nghĩ nữa, cũng không nhìn thấy khuôn mặt u ám có thể nhỏ ra mực của Cổ Hoa Liên phía sau.

"Sao em lại quan tâm đến anh ta như vậy? Rõ ràng trước đây em chỉ quan tâm đến tôi thôi mà?"

Cổ Hoa Liên lẩm bẩm nói, mặt giống như mưa giông sắp kéo tới.

Câu nói này nếu Ninh Ninh nghe được nhất định cảm thấy rất kỳ quái, nó nhanh chóng từng chút một tiêu tán trong gió, không để lại chút dấu vết nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK