• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Ninh thở hổn hển kéo Cổ Hoa Liên chạy như điên, lần đầu tiên cô hiểu mệt như chó là như thế nào.

Thật không may họ không đuổi kịp hai nữ điên kia, thứ nhất vì sợ bị phát hiện nên không dám chạy đến gần mà thể lực của Ninh Ninh cũng không thể theo kịp, chạy càng ngày càng chậm.

Tuy nhiên, may mắn họ không chú ý đến Cổ Hoa Thanh vẫn đang hôn mê, vừa đi ngang qua chỗ anh ta thì bất ngờ nhìn thấy thứ gì đó, hét lên đuổi theo.

Thần kinh Ninh Ninh đột nhiên thả lỏng, hai chân vốn tê dại gần như không còn cảm giác, đột nhiên nhũn ra, ngã quỵ xuống đất. Ngay lúc cô cho rằng mình sẽ ngã rất thảm lại rơi vào vòng tay an toàn phía sau.

Cảm giác thiếu an toàn nghiêm trọng cộng với sự mệt mỏi vì thức khuya kéo dài khiến cô cuối cùng cũng đành lòng nhắm mắt khi tìm được người mà mình có thể tin tưởng dựa vào.

Vì thế mới nói một khi người ta chọn cách nuông chiều bản thân khi vô cùng mệt mỏi thì kết quả sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát.

Cô chìm vào giấc ngủ gần như ngay khi vừa nhắm mắt.

Cổ Hoa Liên dịu dàng nhìn người ngủ say trong lòng ngực, bế ngang cô lên đi đến chỗ Cổ Hoa Thanh.

Cổ Hoa Thanh nằm bất tỉnh trên bãi cỏ khô mà Ninh Ninh cẩn thận trải cho anh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cổ Hoa Liên lạnh nhạt liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra chút khinh thường.

Hắn không chút do dự dùng chân đẩy Cổ Hoa Thanh ra khỏi đống cỏ khô, sau đó cẩn thận đặt Ninh Ninh lên đó.

Hắn chăm chú nhìn Ninh Ninh đang say ngủ thật lâu, giống như nhìn mãi không đủ. Cho đến khi mặt trời dần lặn về phía Tây, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót trong rừng cây, mới chậm rãi di chuyển cơ thể.

Hắn quay người về hướng Cổ Hoa Thanh.

Cổ Hoa Thanh vẫn còn hôn mê, cả người chật vật ngã trên nền đất, khuôn mặt nghiêng sang một bên, nửa khuôn mặt bị tóc che khuất. Vết thương trên người được Ninh Ninh băng bó cẩn thận cũng bị hành động thô lỗ trước đó của Cổ Hoa Liên làm vỡ toạc ra, một lượng lớn máu thấm qua quần áo.

Cổ Hoa Liên lạnh lùng nhìn tất cả, một chút cũng không quan tâm vết thương trên người Cổ Hoa Thanh từ đâu mà có. Hắn chậm rãi lấy một con dao sắc bén từ trong lòng ngực, gỡ vỏ dao xuống.

"Anh nói xem...... vì sao Ninh Ninh lại đột nhiên quan tâm đến phế vật như anh vậy? Rõ ràng lúc trước cô ấy chỉ để ý đến tôi."

Hắn giống như một đứa trẻ đối với sự vật không biết tràn ngập tò mò nghiêng nghiêng đầu, giận dỗi nói, trong mắt lại không che giấu được khói mù.

Ánh mặt trời phản chiếu lưỡi dao sáng loáng, lúc này khi chiều hôm buông xuống, ánh sáng do lưỡi dao phản chiếu chiếu vào mặt Cổ Hoa Liên, chia đôi khuôn mặt với những đường nét sâu thẳm của hắn ta, khóe miệng hắn cong lên, nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.

"Anh nói xem, rốt cuộc là vì cái gì? Anh như vậy, thật sự làm người khác chán ghét......"

Vừa nói, hắn vừa chĩa mũi dao vào trái tim của Cổ Hoa Thanh, ngay lúc cánh tay đang dùng sức để đâm vào người Cổ Hoa Thanh, một lá chắn màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, bao bọc cả người hắn trong đó.

Cổ Hoa Liên dường như phải chịu phản ứng dữ dội khi dùng lực trong giây lát, bàn tay cầm con dao đột nhiên trở nên cứng đờ, những đường gân xanh trên cánh tay hắn đều nổi hết lên.

Hắn kêu lên một tiếng, lông mày nhíu chặt, ôm cánh tay đau đớn lăn xuống đất, như có một luồng điện chạy dọc cánh tay truyền đến khắp người.

Trong rừng lại vang lên những tiếng kêu kỳ quái, gần như vào khoảnh khắc khi ánh hoàng hôn cuối cùng của mặt trời tắt dần, đàn chim dày đặc cất cánh bay ra từ trong rừng lao về phía tảng đá.

Sau mấy đêm giằng co, một số con chim không sợ chết đã bắt đầu lần lượt lao về hướng này, có lẽ sự kiên nhẫn của chúng đã vượt qua giới hạn, số lượng con chim tấn công tối nay đã lên tới con số cao nhất trong mấy ngày qua.

Một số con chim bay về phía bên này ngay khi vừa rời khỏi khu rừng với đôi mắt dữ tợn.

Cổ Hoa Liên từ từ đứng dậy, nhặt con dao rơi bên cạnh Cổ Hoa Thanh, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm lũ chim, mỗi lần giơ tay chém xuống lại có một con chim chết chất đống dưới chân hắn.

Trăng lên đầu cành, rừng rậm u ám, đêm nay lại là một đêm không ngủ đẫm máu.

Ninh Ninh sau một đêm ngủ ngon tự nhiên tỉnh lại, sảng khoái mở hai mắt, dường như toàn bộ mệt mỏi trong cơ thể đều bị cuốn đi, cả người tràn đầy tinh thần chưa từng có.

Cô theo bản năng duỗi người, ngáp một cái, động tác thoải mái này mới làm được một nửa lại bị đóng băng giữa chừng.

Cô chợt nhận ra bản thân đang ở đâu, trong lòng đột nhiên trở nên nặng nề.

Cô nhìn thấy một núi xác chim xung quanh tảng đá, đôi mắt cô mở to không thể tin được.

Đôi mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, thành công tìm thấy một bóng người đang cúi đầu.

Cổ Hoa Thanh vẫn còn hôn mê nằm trên mặt đất, mặc dù không biết tại sao anh lại từ đống cỏ khô xuống nằm dưới đất. Nhưng việc xác chim nằm vương vãi trên mặt đất chắc chắn không phải do anh làm, đêm qua cô lại ngủ quên, như vậy....

Người duy nhất có thể giết lũ chim ăn thịt người là Cổ Hoa Liên.

Nhìn vị trí những con chim này chất đống, rõ ràng là chúng tự lao đến sau đó bị Cổ Hoa Liên giết chết.

Đêm qua tại sao lại có nhiều chim xông đến như vậy, thậm chí còn nhiều gấp bảy, tám lần so với những đêm trước, vấn đề này đã bị cô vứt sau đầu. Tầm nhìn của Ninh Ninh nhanh chóng bị cánh tay đang bị thương của Cổ Hoa Liên thu hút.

Hắn để trần nửa thân trên, đang vô thức ngồi bên tảng đá, cúi đầu cẩn thận che vết thương trên người.

Cơ thể của hắn cường tráng hơn Cổ Hoa Thanh rất nhiều, bởi vì không chỉ cánh tay mà cả ngực, eo, thậm chí cả phần cổ dễ bị tổn thương nhất đều bị mất một phần da thịt.

Những vết thương lớn nhỏ kia máu chảy đầm đìa, giống như vừa bị thứ gì đó ăn mất, nhìn qua vô cùng khủng bố.

Vết thương trên người hắn nghiêm trọng hơn Cổ Hoa Thanh rất nhiều. Nhưng hắn vẫn im lặng ngồi đó, thậm chí không đánh thức cô dậy, khó nhọc tự mình băng bó vết thương.

Ninh Ninh che miệng lại, khóe mắt dâng lên một tia chua xót khó hiểu, vô cớ oán trách hắn không đánh thức cô dậy.

Đêm qua số lượng chim nhiều như vậy, cho dù không muốn đánh thức cô đi chăng nữa nhưng hắn cũng phải gọi cô dậy khi không thể chịu đựng được nữa, cũng sẽ không phải cố hết sức ứng phó và sẽ không bị thương nặng như vậy.

"Tối hôm qua tại sao anh......"

Ninh Ninh đi tới trước mặt Cổ Hoa Liên, vừa định nói chuyện, lại bị hắn cắt lời.

Cổ Hoa Liên đang tự băng bó vết thương trên cánh tay phải bằng tay và miệng. Quá trình này rõ ràng rất khó khăn, khi Ninh Ninh đi đến trước mặt hắn, Cổ Hoa Liên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt luôn chứa đựng nhiều cảm xúc khác nhau mỗi khi gặp nhau đang lặng lẽ nhìn cô.

"Đau quá, em giúp tôi được không?"

Không hiểu sao những lời trách móc của Ninh Ninh cứ nghẹn lại trong cổ họng, dù thế nào cũng không thốt ra được.

Cô cam chịu ngồi xuống bên cạnh Cổ Hoa Liên, nhận băng gạc từ tay hắn và băng bó lại cẩn thận.

Cô vô cùng ngạc nhiên vì Cổ Hoa Liên không hề vứt bỏ chiếc ba lô nặng trịch của cô. Trong đó chỉ có một số đồ ăn và thuốc cần thiết, tuy những thứ này không nhiều nhưng nếu tiết kiệm thì cho đến khi đội cứu hộ tìm thấy họ, cô sẽ không còn phải mạo hiểm để ra ngoài tìm thức ăn.

Băng bó xong, Ninh Ninh lại đi đến bên cạnh Cổ Hoa Thanh, muốn đặt anh lại lên đống cỏ khô cho thoải mái. Cô xấu hổ phát hiện, chẳng trách tối qua bản thân ngủ rất ngon, chính là vì Cổ Hoa Liên đẩy ngã Cổ Hoa Thanh xuống đất, sau đó đặt cô lên đó.

Đây là đêm ngày thứ sáu, bầy chim vẫn còn hung hãn, nhưng số lượng ít hơn rất nhiều so với những con mà Cổ Hoa Liên đã giết đêm qua. Có lẽ bọn nó bị sự tàn nhẫn của Cổ Hoa Liên tối qua làm cho sợ hãi nên đêm nay đã kiềm chế rất nhiều.

Dưới sự bảo vệ của Cổ Hoa Liên, cô hầu như không bị thương. Nhưng trên người hắn lại xuất hiện thêm vài vết thương mới, khiến Ninh Ninh lần đầu tiên nhận ra người đàn ông công tử nhà giàu này dũng mãnh như thế nào, dũng mãnh làm người khác líu lưỡi.

Ngày thứ bảy, Ninh Ninh tràn đầy hy vọng dùng cành cây treo tín hiệu cấp cứu SOS ở khoảng đất trống trước tảng đá, nếu không có chuyện gì xảy ra thì mọi người đã bắt đầu vào núi tìm kiếm bọn họ, chỉ là không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được.

Nhưng mà phúc hoạ có nhau, khi Ninh Ninh sắp tìm được sự giúp đỡ, vào đêm thứ bảy, hai nữ điên đi ngang qua nhìn thấy chim bay lượn khắp bầu trời, cũng bị chúng thu hút đi tới.

Khi hai người nhìn thấy bọn họ, Ninh Ninh nhìn thấy sự tham lam trong mắt họ, đó là một loại tham lam cực độ đối với thịt.

Vì vậy kẻ thù của họ đêm nay đã biến thành lũ chim và hai kẻ điên ăn thịt người.

Như đã hẹn trước, Kim Thần tấn công cô một cách mù quáng, sau đó chạy về phía Cổ Hoa Thanh đang bất tỉnh trong khi cô đối phó với lũ chim, người còn lại thì quấn lấy Cổ Hoa Liên, cố gắng ngăn cản hắn đến giúp Ninh Ninh.

Ninh Ninh luống cuống tay chân, cô không nghĩ tới Kim Thần sống trong rừng thế nhưng lại có dao.

Cô ta khéo léo giấu con dao trong cổ tay áo, mỗi khi bị tay cô ta chạm vào, trên người Ninh Ninh sẽ xuất hiện một vết thương nhỏ.

Thật ra nếu xét riêng thì mỗi vết thương trên người cô đều không trí mạng, hầu như chỉ là trầy xước chảy máu. Con kiến ​​tuy nhỏ nhưng nếu có hàng ngàn hàng vạn con kiến thì không thể coi thường.

Vết thương trên người Ninh Ninh ngày càng nhiều, cuối cùng máu rỉ ra từ vết thương gần như nhuộm đỏ cả người, mất máu quá nhiều khiến cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo. Lúc này ánh sáng của đèn pin và những tiếng gọi ầm ĩ đã xoa dịu trái tim bắt đầu có chút tuyệt vọng của cô.

Sau đó, một đoàn người lao vào vòng vây của lũ chim và khống chế hai người phụ nữ điên.

Thứ mà Ninh Ninh nhìn thấy vào giây cuối cùng trước khi ngất đi là ánh mắt sợ hãi của Cổ Hoa Liên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK