"Em mời mà, anh Hoài buổi trưa anh còn đặc biệt đến đón em." Nhan Khải Lân nói: "Để hôm khác mời anh ăn cơm, không được từ chối đó."
Thẩm Vu Hoài khẽ mỉm cười: "Vậy để hôm khác nói sau nhé, anh về thư viện trước đây."
Người vừa rời đi, Nhan Khải Lân đã nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Bóng dáng của Thẩm Vu Hoài khuất dần chỗ ngã rẽ, Trần Kì Chiêu thu hồi ánh mắt, trả lời: "Không vội, hôm khác đi sau."
Cậu thản nhiên nói: "Sao Thẩm Vu Hoài lại ở đây?"
"Ồ, Viện Nghiên cứu mà anh ấy cùng người hướng dẫn cách Đại học S không xa, ký túc xá cũng ở bên cạnh ký túc xá của chúng ta. Bình thường lúc rảnh rỗi thì đến thư viện Đại học S đọc sách, thỉnh thoảng còn giúp đỡ người hướng dẫn như một trợ giảng hay gì đó." Nhan Khải Lân nhớ ra cái gì thì nói cái đó: "Tóm lại, cuộc sống sinh viên của anh ấy không thể so sánh với chúng ta... Trong miệng của anh trai em thì anh ấy là trâu nhất, cái gì cũng biết."
Trần Kỳ Chiêu trầm ngâm.
Nhan Khải Lân hỏi: "Vậy thì khi nào chúng ta đi chơi? Bọn Trình Vinh tìm em trên wechat mỗi ngày."
Ngón tay Trần Kỳ Chiêu đang gõ cái gì đó trên phần bình luận, chưa được bao lâu lại xoá sạch.
Giọng cậu không thay đổi: "Chủ nhật không tồi, là một ngày tốt."
***
Cuộc họp trong phòng họp vừa mới kết thúc, trợ lý Từ gõ cửa tiến vào văn phòng Trần Thời Minh, đặt tài liệu kế hoạch hàng quý mới lên bàn làm việc của anh ấy. Trần Thời Minh đang xem một văn kiện, đối với một số hạng mục công việc ở trên, anh ấy cau mày: "Bảo cậu tra về chuyện điện tử Nhuệ Chấn có manh mối chưa?"
Công ty nhỏ điện tử Nhuệ Chấn này không có nhiều tiếp xúc với nghiệp vụ hợp tác của nhà họ Trần, nếu không phải ý tưởng đột phá của Trần Kỳ Chiêu là làm hạng mục đầu tư thì anh ấy sẽ không để ý đến cái công ty nhỏ cũng được xem như là có xu thế phát triển này. Nhưng rõ ràng là Trần Kỳ Chiêu không có hứng thú lắm với hạng mục này, rất nhiều văn kiện còn chưa đọc đã chuyển sang luôn cho trợ lý Từ, điều này cũng thấy Trần Thời Minh nhận thấy vấn đề.
Hạng mục hợp tác của điện tử Nhuệ Chấn quá tốt rồi, thu nhập lợi nhuận trong ngắn hạn cao hơn thị trường chung, giống như một miếng bánh ngọt bày ở bên ngoài màu sắc sặc sỡ tươi ngon hương vị ngọt ngào, khiến người ta rung động không thôi.
Khác nghề như cách núi*, nếu không phải có sự chuyển đổi gần đây của công ty con nhà họ Trần có liên quan đến ngành trí tuệ nhân tạo, Trần Thời Minh nhạy bén với thị trường nên từng nghiên cứu thị trường, sẽ không chắc có thể nhìn ra vấn đề của hạng mục ngay lập tức. Nhưng một khi đã nhìn ra, anh ấy cũng nhận ra được rất có thể Trần Kỳ Chiêu đã bị tên nhóc nhà họ Tần đó lừa rồi.
(*) Không ở trong nghề không biết tình hình nghề đó
Trợ lý Từ nói: "Trước mắt điện tử Nhuệ Chấn có vài hạng mục trên thị trường được phản hồi rất tốt, nhìn từ bên ngoài không có vấn đề gì, nhưng điều tra kỹ sẽ thấy phạm vi kinh doanh của họ hơi rộng, Tôi đã cẩn thận kiểm tra động thái đầu tư của họ từ năm trước đến quý trước, phát hiện ra các nguồn tài trợ của họ không hoàn toàn minh bạch."
Trần Thời Minh đáp: "Tiền không sạch sẽ, còn công ty của Tần Hành Phong thì sao, đã tra chưa?"
"Công ty của Tần Hành Phong có quan hệ rất mật thiết với điện tử Nhuệ Chấn, hạng mục này của cậu Hai có bóng dáng xử lý của Tần Hành Phong." Trợ lý Từ đưa hai phần tư liệu cho Trần Thời Minh, tiếp tục nói: "Rất có thể bọn họ muốn cho cậu Hai thu được ích lợi ngắn hạn, giăng lưới to bắt con cá lớn, từ đó đạt được mức đầu đầu tư càng cao."
"Tiếp tục điều tra." Ánh mắt Trần Thời Minh có chút không vui: "Nội bộ của Tần Hành Phong và Nhuệ Chấn đều điều tra cho cẩn thận rõ ràng."
Trợ lý Từ định nói rồi lại thôi, không phải lần trước nói để cậu Hai chịu chút thiệt thòi để học được bài học sao?
Anh ta đáp: "Còn một chuyện nữa, cần báo với anh một chút."
Trần Thời Minh nhìn anh ta: "Có chuyện gì?"
"Vừa nhận được tin tức." Trợ ký Từ nhìn biểu cảm của cấp trên, tiếp tục nói: "Cậu Hai dẫn người đến trường đua xe vùng ngoại ô."
***
Chủ nhật, trong trường đua xe tư nhân ở ngoại ô, các loại xe cải tiến đều đậu ở trường đua xe ngoài trời.
Lúc này, vài chiếc xe cải tiến chạy vào từ đường lái xe, tạo một tiếng dừng xe phanh gấp trên mặt đất ồn ào, mấy người trẻ tuổi sáng sủa mở cửa bước xuống xe, hihi haha nói chuyện.
Tân Hành Phong cũng bước xuống xe, giao chìa khoá cho người bên cạnh, đưa mắt nhìn quanh trường đua xe.
"Anh Vinh, xe anh không tồi nha."
"Tự cải tiến sao, âm thanh động cơ này khoẻ quá rồi, lát nữa cho em thử tay nghề nhé!"
"Hứ." Trình Vinh hưởng thụ sự khen ngợi xung quanh, phủi tay của những người khác đang đặt trên xe của mình: "Vợ của tôi cũng để mấy người tuỳ tiện chạm vào được à?"
Mấy người trẻ tuổi xung quan đều cười lớn ha ha, càng thích đến chạm vào xe của anh ta.
Vừa nghe nói phải đến nơi này, Trình Vinh không chút suy nghĩ gì lái chiếc xe cưng của mình đến, lần trước ở quán bar bị Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân lừa cho hai vố, sau đó nhiều lần hẹn người ta bị từ chối hết lần này đến lần khác, rất nhiều người chê cười anh ta.
Hôm nay hiếm khi có trận đấu do Trần Kỳ Chiêu tổ chức, địa điểm đến cũng không phải nơi khác mà là trường đua xe tư nhân ở vùng ngoại ô của nhà họ Trần.
Trong trận đấu của Trần Kỳ Chiêu cướp đi hào quang của cậu, anh ta rất vui lòng.
Sau khi tận hưởng làn sóng khen ngợi, Trình Vinh lái con xe cưng của mình dạo một vòng quanh đường lái xe, khi xong việc mới chậm rì rì hỏi: "Trần Kỳ Chiêu với Nhan Khải Lân đâu?"
"Bảo là ở bên trong, kêu chúng ta đi vào trong tìm họ."
Hơi lạnh của máy điều hòa trong nhà rất mạnh, vừa bước vào phòng liền thổi tan hết hơi nóng trên người. Trình Vinh bước vào trong nhà trường đua xe liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên chiếc sô pha rộng lớn. Không chỉ như vậy, trên mặt bàn bày trái cây ướp lạnh ngon lành và cả đồ uống lạnh, đầy cả một bàn. Mà Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân ngồi bên đó, một người bấm điện thoại, còn một người thì lấy máy tính bảng kịch liệt chơi game, trong miệng còn cắn nửa miếng dưa hấu, lẩm bẩm không rõ đang mắng cái gì.
Đám người đang nhễ nhại mồ hôi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cảm thấy mình ở bên ngoài trường xe chạy đua với ánh nắng mặt trời quả là việc có chút ngu ngốc.
Thấy người đã đến, Trần Kỳ Chiêu mới rời mắt khỏi điện thoại: "Đến đây, ngồi xuống đi."
Năm, sáu người mới đến ngồi xuống ghế sô pha. Mắt Trần Kỳ xoay chuyển, dừng lại một giây trên cái túi chứa công văn ở bên cạnh Tần Hành Phong sau đó nhanh chóng dời đến người khác, không có ý định chủ động nhắc tới.
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân, có chút đau đầu. Đề nghị đem quy ước rõ ràng của Trần Kỳ Chiêu ra, ý là muốn tìm một câu lạc bộ tốt trong nội thành để bàn bạc chuyện hạng mục, ai biết được cuối cùng Trần Kỳ Chiêu lại hẹn địa điểm ở nơi thế này, còn tự chủ trương gọi nhiều người đến như vậy.
Anh ta không ghét tổ chức cuộc thi, nhưng anh ta ghét có người làm hỏng chuyện.
Hôm nay anh ta qua đây là muốn bàn chuyện với Trần Kỳ Chiêu, hạng mục gần đây nhất đã được tung ra, vừa hay nhà họ Trần có một công ty đang làm chuyển đổi ở phương diện này, anh ta muốn tìm cách đưa hạng mục này bắt kịp với công ty của nhà họ Trần bên đó, như vậy mới thuận lợi cho kế hoạch kế tiếp.
Tiếng nói chuyện ồn ào, người trong đây đều có tâm tư của riêng mình.
Trần Hành Phong còn đang tự hỏi làm thế nào để Trần Kỳ Chiêu cam tâm tình nguyện dọn sạch chướng ngại vật trên đường cho anh ta, liền nghe thấy Trình Vinh ở bên cạnh mở miệng.
"Tiểu Chiêu, nghe nói nhà cậu có mấy chiếc ô tô cải tạo, cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi." Trên mặt Trình Vinh mang theo vẻ tươi cười: "Nếu đã tới trường đua xe rồi, không chơi xe thì đúng là có chút vô vị."
Trần Kỳ Chiêu như không có chuyện gì mà ăn trái cây: "Có đó, ở trong bãi đỗ."
Cậu nhìn những người khác: "Có hứng à?"
Những người khác lập tức ồn ào, vậy thì nhất định phải xem rồi, nếu không thì đến đây làm gì.
Trong trường đua xe tư nhân có đủ loại kiểu dáng ô tô cải tạo, không ít xe còn có thợ đang tiến hành cải tạo. Trường đua xe này là Trần Kiến Hồng thành lập hồi còn trẻ, còn bí mật đầu tư một đội đua xe, có chút danh tiếng ở trong thành phố D. Trường đua xe này bình thường không có người ngoài đến, vừa nghe nói Trần Kỳ Chiêu muốn đến đây, giám đốc trường đua xe liền chuẩn bị tiếp đãi tốt.
Đường lái xe có vài chiếc ô tô, có hai tài xế đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đến liền chào một tiếng, nhường vị trí điều khiển lại. Không ít người trẻ lập tức lấy điện thoại ra quay video, một loạt những chiếc xe đua cực ngầu đã được đăng lên vòng bạn bè.
Nhan Khải Lân thấy thế nói: "Mấy người chụp cái gì thế!"
Một người trẻ trong nhóm người nói: "Chụp có mấy bức, Lân Tử cậu yên tâm, sau chuyện của lần trước chúng tôi đã chặn anh của cậu rồi."
Tần Hành Phong đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn theo tâm điểm của đám đông, phát hiện ra Trần Kỳ Chiêu có điểm gì đó khác lạ. Trần Kỳ Chiêu đội một chiếc mũ, với phần tóc mái hơi che khuất được vén vào vành, để lộ vầng trán mịn màng và khuôn mặt trông rất vô hại, những cử chỉ điệu bộ đều rất tuỳ ý và tuỳ hứng, so với mấy cậu con trai ủ rũ đầu tóc rối trong đám đông kia, dường như càng chói mắt hơn chút.
Nhưng tính cách vẫn như vậy, càng ngày càng khó hầu hạ.
Anh ta đang suy nghĩ mông lung, vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ đối diện tầm mắt với Trần Kỳ Chiêu đang đứng bên cạnh xe. Ánh mắt người sau mang theo vẻ thản nhiên và cân nhắc, tay đặt trên cửa sổ xe trước, tư thái ung dung.
Vào lúc này những người xung quanh hô: "Anh Hành Phong, anh thất thần làm gì thế, Kỳ Chiêu gọi anh qua đấy."
"Xe thể thao này cải tạo rất ngầu, tốn biết bao nhiêu là tiền."
"Chiếc xe này chắc có giá trị xứng đáng với con số đó."
Tần Hành Phong phản ứng lại, tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn đi qua đó.
Đến gần rồi anh ta mới phát hiện, cửa ghế lái phụ phía trước đang mở, như thể cậu đợi anh ta bước vào.
Trần Kỳ Chiêu ngồi trong một chiếc xe thể thao đã được cải tạo xong, chỉ ghế lái phụ cho anh ta đi vào.
Tần Hành Phong chú ý đến ánh mắt xung quanh, nhìn nhất cử nhất động của Trần Kỳ Chiêu, trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái không thể giải thích được. Gia cảnh nhà người khác dù có tốt đến đâu thì sao chứ, tâng bốc Trần Kỳ Chiêu thì có làm sao, không phải cuối cùng trong mắt của Trần Kỳ Chiêu cũng chỉ có một mình anh ta à. Anh ta không chút do dự sải bước đi vào, khoé mắt liếc thấy Nhan Khải Lân vẫn đang cầm máy tính bảng chơi game ở đó không xa, trong lòng lại có vài phần vui sướng.
Đến lúc anh ta đóng cửa xe, ngoài ý muốn phát hiện trong toa xe cách âm cực tốt, tiếng của mấy người phía ngoài kia đều đã nhỏ đi rất nhiều.
Tần Hành Phong mở miệng: "Kỳ Chiêu, cần anh thử xe cùng cậu à?"
"Hôm nay Anh Hành Phong đến tìm tôi có chuyện gì thế." Trần Kỳ Chiêu không chút để ý, tay đã thuần thục ấn cái gì đó.
Tần Hành Phong sửng sốt, anh ta nhìn động tác của Trần Kỳ Chiêu, giọng nói vẫn như bình thường: "Là chuyện liên quan đến thị trường, lão Vương muốn mượn hạng mục này mở rộng thị trường phía tây, nhưng bên đường vào quận phía tây của bọn anh ít. Anh ta nghe nói nhà cậu có hai công ty con ở quận phía tây đang chuẩn bị chuyển hình, cũng phù hợp với hạng mục, tên đó da mặt mỏng nên nhờ anh đến hỏi có thể bàn bạc chuyện hợp tác hay không..."
Lời anh ta vừa nói được một nửa, bỗng nhiên nhận ra ô tô khởi động rồi.
"Kỳ Chiêu?" Tần Hành Phong dừng lại.
Nam sinh ngồi ghế lái tư thái tuỳ ý, mà giây tiếp theo đột nhiên vang lên tiếng động cơ cắt ngang lời của Tần Hành Phong.
Hơ—!
Tần Kỳ Phong quên cả nói chuyện, anh ta đột nhiên đối mặt với Trần Kỳ Chiêu, chú ý đến cặp mắt tĩnh lặng như nước, dường như điềm báo trước một trận bùng nổ.
Anh ta ấn nút mở cửa theo bản năng, lại không có tiếng bật lên phản hồi lại.
Cửa xe khoá rồi.
"Trần Kỳ Chiêu?" Tần Hành Phong kinh ngạc hô một tiếng.
Trần Kỳ Chiêu không nói lời nào, tay cậu đặt lên cần điều khiển, tiếng động cơ càng ngày ngày lớn gây ra tiếng động nhẹ trong cabin xe.
Âm thanh này không đúng, tốc độ xuất phát sẽ rất nhanh.
Trần Kỳ Chiêu vẫn còn nhấn ga! Người này điên rồi sao! Đây là trong nhà xe!
Tiếng tim đập của Tần Hành Phong nhanh vô cùng, trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện lúc còn ở quán bar bị đập vỡ cốc rượu, cùng với ánh mắt châm chọc của Trần Kỳ Chiêu lúc đó.
Cảm giác hoảng sợ mạnh mẽ lan từ đầu đến chân, nếu cứ thế lao ra ngoài thì chết chắc!
Anh ta run rẩy cố gắng kéo dây an toàn trên ghế phụ mới đột nhiên nhận ra ngón tay lạnh ngắt, toàn thân tê dại, thậm chí đến dây an toàn cũng không thắt được.
Tiếng động cơ vù vù kích thích mọi người xung quanh, và âm thanh gầm rú dường như vọng đến từ rất xa xuyên qua những ô cửa sổ bị bịt kín.
Trong lúc Tần Hành Phong đang nghĩ Trần Kỳ Chiêu định thả phanh, tiếng động cơ mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, nam sinh ngồi trên ghế lái chống khuỷu tay lên vô lăng, cất giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy ——
"Anh sợ gì chứ, tôi không có bằng lái, không thể lái."
Tác giả có điều muốn nói: ps: Nhân vật chính kiếp trước có bằng lái xe, sẽ lái thử xe dưới sự quan sát của nhân viên an ninh trong địa phận tư nhân, đừng bắt chước.