Người phụ trách của điện tử Nhuệ Chấn họ Vương, cũng chính là "người bạn" mà Tần Hành Phong nhắc đến. Khi đi vào phòng cùng Tần Hành Phong, ánh mắt đầu tiên của anh ta đã tập trung vào chàng trai đang chơi điện thoại ở trên sô pha, giống hệt như trong tài liệu, quần là áo lượt, ăn mặc thoải mái, trên quần còn gắn một chiếc dây xích to, khác xa với anh trai Trần Thời Minh giỏi giang tài ba của cậu.
Người phụ trách họ Vương tất nhiên sẽ không nói thẳng ra, vẻ mặt tươi cười đi đến chào hỏi Tần Hành Phong, lúc này anh ta mới chú ý đến Trần Kỳ Chiêu đi cùng hai người nữa. Hai người đều mặc áo vest chân đi giày da, giơ tay nhấc chân đều rất chuyên nghiệp, chắc hẳn chính là "chuyên gia" mà Trần Kỳ Chiêu tìm đến để xem hợp đồng.
Giới thiệu với nhau xong mới nói đến hợp đồng.
"Anh Hành Phong, ngại quá, tối qua đi gấp, còn chưa uống thêm hai cốc với anh." Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng ở trên người Tần Hành Phong một lúc, rất nhanh lại chuyển đến cơ thể phát phì của người phụ trách họ Vương ở bên cạnh, dừng lại một chút, lại cười nói: "Lần đầu tiên làm mấy cái này nên không hiểu lắm, tôi tìm hai vị luật sư xem giúp tôi, anh sẽ không để bụng chứ?"
Người phụ trách họ Vương nói: "Không đâu, cẩn thận là bình thường. Có vấn đề hay yêu cầu gì, bên chúng tôi đều có thể trao đổi sửa chữa."
Hai người nhìn nhau ở hai bên sườn, cầm hợp đồng, nhanh chóng bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.
Họ đều ở trong đoàn pháp lý của Trần Thị, trước khi đến đây đã được trợ lý Từ dặn dò riêng, nói là tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cậu Hai nhà họ Trần, ban đầu họ nghĩ chỉ là đến xem một bản hợp đồng hợp tác kinh doanh, nào ngờ sau khi vào trong phòng, Trần Kỳ Chiêu liền đưa ra vài yêu cầu cho bọn họ, không thể nghi ngờ là hai điều kiện gia tăng chi phí vi phạm hợp đồng cùng với tăng thêm lợi ích cho mình.
Mục đích của hợp đồng này quá rõ, nếu không phải lúc Trần Kỳ Chiêu nói chuyện với họ còn mang dáng vẻ ăn không ngồi rồi, còn nói chuyện với người khác, suýt nữa họ đã nghĩ rằng người đang làm việc với họ là người khác chứ không phải là Trần Kỳ Chiêu.
Lúc ấy họ đề nghị: "Điều kiện được liệt kê như vậy quá hà khắc, chưa chắc bên kia sẽ đồng ý, có nên nới lỏng các yêu cầu đàm phán không."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Yên tâm đi, họ sẽ ký."
Quả đúng là như vậy, sau khi họ đưa yêu cầu, sắc mặt của tên phụ trách họ Vương kia có hơi khó coi, anh ta nói: "Cái này tôi cần phải xác nhận với ông chủ của tôi cái đã."
Trần Kỳ Chiêu vui vẻ đồng ý.
Phòng riêng yên tĩnh, hai nhân viên pháp lý còn đang khe khẽ thảo luận.
Trần Kỳ Chiêu chơi điện thoại, dường như sự hứng thú của cậu là ở trên điện thoại chứ không phải là kết quả của hợp đồng. Tần Hành Phong thấy Trần Kỳ Chiêu như vậy, nghĩ đến ngày hôm qua gặp được người đó ở nhà vệ sinh, cho đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rất rõ, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng... Chẳng lẽ là ảo giác của anh ta?
Trần Kỳ Chiêu nói: "Lâu quá."
"Tôi ra ngoài xem." Thấy người phụ trách họ Vương vẫn chưa về, Tần Hành Phong đi ra, phát hiện người kia đang gọi điện thoại.
"Tạm thời nói phải ra điều kiện, bước đầu xem ra không có vấn đề gì lớn." Người phụ trách họ Vương nói chuyện lễ phép với người ở đầu bên kia: "Cậu ta đưa hai người đến, chắc là chuyên bàn về cái này, vấn đề được đưa ra đều rất cốt lõi, hợp đồng của chúng ta có vài vấn đề đều bị đưa ra."
Nói được một lúc, dường như bên kia đã đồng ý, người phụ trách họ Vương mới ngắt điện thoại.
Tần Hành Phong đứng ở bên cạnh nhìn anh ta, nói: "Hai hôm nay, thái độ của Trần Kỳ Chiêu có hơi kỳ lạ."
"Một thằng nhóc lông mọc chưa đủ, thái độ kỳ lạ là chuyện bình thường, nhất định phải để cậu ta ký hợp đồng này, cậu phải biết không phải chúng ta ký với cậu ta, mục đích là ký với Trần Thị." Giọng nói của người phụ trách họ Vương không tốt lắm: "Trần Kỳ Chiêu chỉ là cái rắm, bố và anh trai cậu ta mới là vấn đề, nhưng nói đến cùng, cậu ta vẫn là người của nhà họ Trần, mượn tên tuổi của cậu ta làm việc. Đừng quên kế hoạch lúc đầu của chúng ta, dự án này mới chỉ là bắt đầu."
Người phụ trách họ Vương lại nói: "Cậu sợ cái gì, cậu chỉ cần dỗ dành thằng nhóc kia, đến khi chuyện này của cậu giải quyết xong, chắc chắn bố của cậu sẽ ưu ái cậu hơn, đến lúc đó đừng nói là một công ty nhỏ, cậu muốn nhà họ Tần cũng không phải là không được."
Nghĩ đến nhà họ Tần, Tần Hành Phong gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, người phụ trách họ Vương quay lại, nói là đa số điều kiện có thể trao đổi, nhưng có hai điều cần sửa một chút.
Hai nhân viên của bên pháp lý có hơi ngạc nhiên, họ đều nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu không lo hai người này không ký, ngược lại nhất định bọn họ sẽ ký. Tối qua Tần Hành Phong lỡ miệng nói ra vài câu, hiển nhiên đã để lộ ra điện tử Nhuệ Chấn có chỗ dựa vững chắc ở đằng sau, không cần lo lắng thị trường, cũng không cần lo lắng chi phí đưa vào hoạt động ở giai đoạn trước, ở thành phố S có thể đi thong thả lại có chỗ dựa không phải là nhà họ Thịnh, vậy còn lại chỉ có một số nhà đầu tư nhỏ lẻ cùng Lâm Thị.
Tình huống bình thường rất khó để liên hệ với Lâm Thị, bởi vì điện tử Nhuệ Chấn ở mặt ngoài không hề có liên quan đến Lâm Thị.
Mà ngược lại, nếu bên kia đồng ý thỏa hiệp, vậy đối tượng còn lại chỉ có thể Lâm Sĩ Trung.
Giao diện trên điện thoại nhảy ra tin nhắn của Nhan Khải Lân, từ ngày hôm qua sau khi trở về, cậu liền kéo Nhan Khải Lân ra khỏi danh sách đen. Mà Nhan Khải Lân dường như rất thích nói chuyện, từ tối hôm qua cho đến giờ, hai người nói chuyện không ngừng.
[Nhan Khải Lân: Cạn lời, hôm nay Thẩm Vu Hoài lại không đến Viện Nghiên cứu, tối nay chắc không ra ngoài ăn cơm với anh được rồi.]
Trần Kỳ Chiêu hỏi sao lại không đi.
[Nhan Khải Lân lại trả lời: Nói là tối nay nghỉ ngơi, lúc trước em cứ nghĩ anh ấy ở Viện Nghiên cứu rất bận, bây giờ xem ra cũng không bận lắm! Thời gian làm việc lại không đi.]
Đó là đương nhiên, bây giờ Thẩm Vu Hoài vẫn chỉ là học sinh, đến Viện Nghiên cứu chắc cũng là dự án với thầy hướng dẫn.
Trần Kỳ Chiêu trả lời Nhan Khải Lân hai câu, quét sang giao diện khác, một số điện thoại mới đã được thêm vào trong danh bạ, chỉ là cậu không có lý do để gọi. Bây giờ cậu không quen Thẩm Vu Hoài, cùng lắm cũng chỉ có quan hệ là ngồi nhờ xe, mời ăn cơm còn có vẻ cố tình.
Thấy Trần Kỳ Chiêu gật đầu, hai nhân viên pháp lý cũng biết công việc của mình, trao đổi rõ ràng về thể lệ chi tiết với bên kia.
Đến khi mọi thứ đã kết thúc, Nhan Khải Lân và Trần Kỳ Chiêu đã nói đến buổi tối hôm nay ăn gì rồi. Nhìn thấy món ăn phong phú mà bên kia gửi đến, bụng Trần Kỳ Chiêu cũng hơi đói rồi, cậu trả lời: [Nhìn rất ngon, nhà nào bán đồ ăn đấy?]
Nhan Khải Lân: Đồ ăn ngoài cái gì chứ, đầu bếp họ Thẩm tự tay làm.
Bàn tay đang trả lời của Trần Kỳ Chiêu dừng lại.
Nhan Khải Lân: Anh đừng nói, còn ăn rất ngon.
Chỉ có hai người ăn cơm tối, điều hiếm thấy là ba món mặn một món rau. Nhan Khải Lân chụp xong liền nhịn không được chia sẻ với bạn, còn nhanh trí đăng vào vòng bạn bè để khoe.
Cậu ta cầm chiếc đũa, vừa ăn còn không quên vừa nhìn điện thoại, nhìn thấy anh trai Nhan Khải Kỳ của cậu ta like mới yên tâm.
Nhan Khải Lân lẩm bẩm nói: "Lạ nhỉ, sao vẫn chưa trả lời mình?"
Thẩm Vu Hoài khó hiểu nhìn về phía cậu ta, hỏi: "Anh của em?"
"Không phải." Nhan Khải Lân giơ điện thoại lên cao tìm tín hiệu, nói: "Là anh Chiêu, vừa nãy còn nói với em là đói, em gửi ảnh cho liền không trả lời em."
-
Trợ lý Từ đi đến bên ngoài câu lạc bộ, trong điện thoại là báo cáo của hai nhân viên pháp lý về quá trình của hợp đồng, dường như hiệu quả đàm phán khá tốt, thậm chí có hơi quá thuận lợi.
Ở nơi xa đèn neon giăng khắp nơi, bụi bặm ở ven đường chỉ tăng chứ không giảm.
Mười phút sau, anh ta không nhịn được gửi tin nhắn cho người của đoàn.
Có tiếng người huýt sáo, có giọng nói bất ngờ vang lên: "Tiểu Từ?"
Trợ lý Từ ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa có một người đang đứng, ngạc nhiên nói: "Anh Tưởng? Hôm nay nghỉ ngơi à?"
Người đến họ Tưởng, là trợ thủ đắc lực trong tập đoàn của Trần Kiến Hồng. Khoảng thời gian trợ lý Từ vừa mới đi làm, anh ta cũng từng làm cấp dưới của người kia trong một khoảng thời gian nên rất ngưỡng mộ.
"Ừ, vừa mới đi công tác về, nghỉ ngơi hai ngày, em đang đi làm? Tổng giám đốc Tiểu Trần có trong đó không?" Anh Tưởng mặc quần áo bình thường, tay còn xách túi, hình như là vừa đi ra từ cửa hàng ở bên cạnh.
Trợ lý Từ cười nói: "Không phải, em đến đây đón người."
Anh Tưởng có hơi đăm chiêu, lại nói: "Là cậu Hai đúng không?"
Trợ lý Từ gật đầu.
Anh Tưởng vỗ vai của anh ta, nói: "Cố lên, tăng ca vất vả rồi."
Trợ lý Từ cười gượng hai tiếng, nhìn thấy ở nơi xa có người đi đến, nói với bên cạnh một tiếng vội vàng chạy đến.
Chờ người đi xa, ánh mắt của anh Tưởng vẫn nhìn theo bóng dáng của trợ lý Từ, cuối cùng dừng lại ở cửa của câu lạc bộ.
Nụ cười ban đầu nhạt dần, nhưng anh ta chỉ dừng lại một lúc rồi nhanh chóng đi ra từ cửa của câu lạc bộ.
Trần Kỳ Chiêu đi ra câu lạc bộ, nhìn thấy trợ lý Từ cậu có hơi ngạc nhiên, nghe anh ta nói là Trần Thời Minh bảo anh ta đến, trong mắt có vài phần khó hiểu: "Anh ấy nói như thế nào?"
Trợ lý Từ cân nhắc nói: "Nói là tối nay có việc, đón cậu về nhà ăn cơm."
Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ta, nói: "Lời nói ban đầu?"
Trợ lý Từ nghĩ đến gương mặt lạnh băng của cấp trên khi ở trong văn phòng, lại nhìn nhóc ma quỷ không dễ nói chuyện ở trước mặt, lập tức sửa lời, nói: "Đàm phán xong phải đưa về nhà, đừng để em ấy đi ra ngoài lêu lổng."
Anh ta bổ sung tiếp: "Lời nói ban đầu của ông chủ."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Là phong cách của anh ấy."
Trợ lý Từ không dám nói chuyện.
Trần Kỳ Chiêu: "Không đi à?"
Trợ lý Từ như trút được gánh nặng, nói: "Bên này."
Ngày hè có tiếng ve kêu, mùa hè nóng bức làm cho không khí có vài phần oi ả. Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh lật điện thoại, mặc kệ mấy đoạn tin nhắn không quan trọng, đến khi lướt đến tin nhắn của Trương Nhã Chi và Trần Thời Minh mắt cậu hơi ngẩn ra.
Trần Thời Minh gửi tin nhắn từ nửa tiếng trước, nói là bảo trợ lý đến đón cậu.
Mà Trương Nhã Chi hỏi cậu mấy giờ về nhà, nói là chuẩn bị bữa tiệc lớn, bảo cậu đừng ở ngoài lâu.
Sống lại đã được một thời gian, Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy mấy tin nhắn này vẫn có hơi không quen.
Phong cảnh ở ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, cách đích đến càng ngày càng gần.
Khi Trần Kỳ Chiêu về đến nhà đã là tám giờ tối, mắt cậu theo thói quen quét qua gara tối thui, phát hiện vị trí để xe trống ở gần cửa có một chiếc xe dừng ở đó. Cậu hơi khó hiểu nhìn về phía biệt thự, hôm nay có khách đến?
Trước kia Trương Nhã Chi cũng thường đưa chị em đến nhà ăn cơm.
Trần Kỳ Chiêu không để ở trong lòng, chỉ là vừa mới vào biệt thự được một lúc liền nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc. Cậu hơi ngẩn ra, rẽ đường đi đến cửa phòng tiếp khách, nhìn thấy trên sô pha có một người nữa.
Người đàn ông hình như mới đi từ bên ngoài vào, còn mặc vest, cạnh sườn còn để một túi công văn. Dáng người trung niên có hơi béo, lúc nói chuyện với Trần Thời Minh, ông ấy cau mày, gương mặt nghiêm túc.
Dường như chú ý đến ánh mắt của cậu, người đàn ông dừng nói chuyện, nhìn về phía cậu.
"Về nhà rồi."
Là bố của cậu, Trần Kiến Hồng.