Sầm Căng chỉ mới gặp qua cô ta hai lần, nhưng ấn tượng khá sâu, năm ngoái cô ta còn là nhân viên bán hàng của một thương hiệu nào đó, lúc này mới một năm, đã chuyển công tác thăng làm giám đốc thị trường.
Ngoại hình Biện Hâm Nhiên tựa như một nữ minh tinh Nhật Bản, cười lên vừa trong sáng lại tràn đầy sức sống, nhưng phương diện công việc cô ta lại rất chuyên nghiệp, có loại xử sự thuần thục không sợ hãi.
Cho nên lúc Sầm Căng ngồi xuống, cô ta chỉ kinh ngạc chốc lát, rồi liền cùng cô chào hỏi.
Cô ta còn nhích sang một bên nhường chỗ, không còn ngồi ở trung tâm.
Ngô Phục sắc mặt bình tĩnh, rót cho Sầm Căng một ít trà lúa mạch, đẩy vào giữa bàn.
Sầm Căng không nhận lấy, cũng không hề đụng tới. Thắt lưng cô thẳng tắp, tựa như một ngọn cỏ lau quá sức.
Người phục vụ vừa mang thức ăn lên, liền trông thấy bàn hai người đội nhiên biến thành ba người, bầu không khí có chút đông cứng, không tự chủ được mà thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đặt món tôm mẫu đơn xuống.
Cô ấy ra hiệu cho Sầm Căng, lịch sự hỏi Ngô Phục: "Vị nữ sĩ này có cần thêm thức ăn không?"
An tĩnh hai giây, Ngô Phục nhìn Sầm Căng: "Muốn ăn gì?"
Sầm Căng cong khóe môi, hời hợt cười: "Anh không biết sao?"
Ngô Phục không đáp, cô lại hỏi: "Quên rồi?"
Ngô Phục tạm dừng một lúc, lạnh nhạt nói: "Lại đem một phần trúc giáp cá thọ ti, bào ngư tùng nhung chưng bình đất."
"Được." Phục vụ lên tiếng đáp rồi rời đi.
Sầm Căng cuối cùng cũng cầm lấy chiếc cốc sứ nhám, nhấp nhẹ nước trà.
Trên bàn im lặng một hồi, Biện Hâm Nhiên miệng nhỏ cắn lươn, khóe mắt không ngừng nhìn trộm hai người bọn họ.
Sầm Căng khẽ nhướng mày: "Các người tiếp tục trò chuyện đi, tại sao tôi tới liền không nói nữa."
Ngô Phục không nói một lời. Biện Hâm Nhiên ngược lại tiếp lời: "Chị Sầm trước đây là nghỉ phép năm sao?"
"Ừ." Sầm Căng trả lời: "Sáng nay vừa mới quay lại."
Biện Hâm Nhiên có chút đáng tiếc: "Khó trách buổi sáng tôi không thấy chị."
"Tôi cũng thấy lạ, sao tôi chỉ nhìn thấy hai người." Sầm Căng khẽ cười: "Những người khác đâu, không ăn trưa chung với nhau sao?"
"A, bọn họ..." Biện Hâm Nhiên vừa muốn giải thích, Ngô Phục đã đặt đũa gỗ xuống: "Sầm Căng, cô muốn âm dương quái khí đến khi nào?"
Sầm Căng mở to mắt, khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên và vô tội: "Anh nói ai? Tôi?"
Ngô Phục hơi ngả người ra sau, tư thế không hề phòng bị, ngược lại có chút lười biếng: "Không phải sao?"
Người đàn ông ánh mắt tìm tòi: "Muốn gì thì nói ra, như vầy rất nhàm chán."
Sầm Căng nói: "Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm."
"Vậy thì ăn cơm." Ngô Phục thu lại ánh mắt, cầm đĩa đưa đến trước mặt cô: "Ăn ngon miệng."
Sầm Căng như không nhìn thấy động tác của anh ta, nhìn anh không chớp mắt: "Nhưng chỗ ngồi tôi thích bị chiếm mất."
Biện Hâm Nhiên nghe thấy thế, vội vàng giải thích: "Chị Căng, có thể chị hiểu lầm..."
Ngô Phục như đang ở chốn không người: "Cô thích thì liền là của riêng cô?"
"Tôi cũng không nói thế." Sầm Căng cười thành tiếng: "Không phải anh cũng âm dương quái khí sao? Thâm chí còn hơn thế."
Biện Hâm Nhiên phát hiện mình căn bản không chen vào được, từ sau khi Sầm Căng ngồi xuống, cô và Ngô Phục liền trở thành nhân vật chính của cái bàn này, tuy rằng giữa họ đang giương cung bạt kiếm.
Ngô Phục mím môi, chống tay vào mép bàn, đứng dậy: "Tôi có thể nhường cho cô bàn này."
"Không cần." Người phụ nữ liếc nhìn cánh tay đang duỗi thẳng của anh ta: "Hai người cứ từ từ dùng."
Sầm Căng đứng lên trước, cô đã biết không cần phải ở lại quá lâu. Mặt bàn đá cẩm thạch sáng bóng làm mờ khuôn mặt cô, hình thù quái dị lại vặn vẹo, thâm chí có chút đáng sợ. Trước khi cảm giác không cam lòng này hoàn toàn bùng nổ, cô phải rời đi.
Sầm Căng xách túi, mặt không cảm xúc bước nhanh xuống lầu dưới.
Cánh tay Ngô Phục dùng sức một chút rồi lại sụp xuống, anh lặng lẽ ngồi một lúc, rồi bỗng đứng dậy, nói một câu với Biện Hâm Nhiên: "Xin lỗi, cô chờ tôi một chút." sau đó đuổi theo.
"Sầm Căng!"
Đường phố nhộn nhịp, nhưng vì giọng nói người đàn ông quá quen thuộc, nên luôn có thể thật chính xác phá vỡ tiếng ồn, chạy vào tai cô.
Sầm Căng bước chân ngừng một lát, bóng cây trên đỉnh đầu càng trôi càng nhanh.
Hốc mắt cô nóng lên, môi run rẩy, liều mạng im lặng.
Người phụ nữ đi quá nhanh, trong nháy mắt, Ngô Phục chậm lại bước chân, suy nghĩ có nên tiếp tục đuổi theo.
Anh ta thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, cuối cùng vẫn chạy về phía trước, chặn đường cô.
Sầm Căng không đi tiếp, ngừng lại.
Mặc dù đã vô cùng nỗ lực sửa sang lại biểu tình trên mặt, nhưng đôi mắt đỏ của cô lại không có cách nào lừa gạt. Cô mím môi, dùng sức nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt cô không được xem là trừng, chẳng qua chỉ là áp bức, có cảm giác thiếu nữ ủy khuất không chấp nhận chịu thua.
Ngô Phục thất thần, nhưng chỉ trong giây lát: "Biết mình vừa mới làm gì không?"
"Tôi thế nào." Cô hất cằm, nhưng không hề kiêu ngạo, ở thế thượng phong, liền tỏ ra cứng đầu.
"Cô ấy là ai cô không biết sao?" Ngô Phục nhìn cô, ánh mắt tàn nhẫn, tỉnh táo.
"Biết a." Sầm Căng giọng bình thản: "Từ lúc nào hai người quan hệ tốt như thế, lúc trước tôi một chút cũng không nhìn ra."
Anh cũng không trả lời thẳng: "Đắc tội bên A có lợi ích gì với cô?"
Sầm Căng cong môi, lông mi khẽ rung: "Đối với tôi không có chỗ tốt, nhưng đối với anh tuyệt đối có chỗ xấu."
Ngô Phục vẫn đang chất vấn: "Hạng mục thất bại, cô liền vui vẻ?"
Sầm Căng khinh thường cười một tiếng: "Oa, thì ra hạng mục đều dựa vào anh ăn cơm cùng phụ nữ có được nha."
"Nháo đủ chưa!" Sắc mặt người đàn ông cuối cùng cũng có chút dao động: "Muốn cả nhóm phải trả giá cho tính khí của cô?"
"Thế nào, đau lòng người ta? Phiền anh đừng đề cao dục vọng ích kỷ của mình khi làm việc." Giọng cô tựa như ngón trỏ phách lối, đè xuống ngực anh: "Nói đến đạo đức, anh vốn đuổi không kịp tôi."
Ngô Phục hừ một tiếng lạnh lùng cười khẽ: "Rốt cuộc là ai đem tình cảm riêng tư vào công việc? Chẳng lẽ không phải cô? Hôm nay cô thấy thoải mái, cô nghi thần nghi quỷ cũng đã được phát tiết, còn những người khác thì sao, ai cũng giống cô sao? Có gia đình như cô? Muốn xin nghỉ thì xin nghỉ, muốn ra oai liền ra oai, cô không có lo lắng, người khác cũng không có à? Cô là cái gì Sầm Căng, có bản lĩnh thì tự mở công ty quản lý sống chết, cần gì phải như chúng tôi khổ cực đi làm. Công chúa, ra khỏi nhà kính đi, thế giới này không phải xoay quanh cô."
Trái tim Sầm Căng như bị thắt lại, giọng điệu thay đổi: "Anh nói gì!"
"Tôi nói gì... năng lực nghe hiểu của cô không kém đến vậy, copywriter (1) Sầm Đại." Ngô Phục cực kỳ châm chọc: "Tôi còn phải nói rõ ràng hơn?"
Sầm Căng ánh mắt kinh hoảng.
"Vì công việc nên tôi không chặn cô." Khuôn mặt người đàn ông u ám, nói từng chữ một: "Đây là tôi cho cô chút thể diện cuối cùng."
Để lại những lời này, Ngô Phục liền quay đầu đi.
Có lệ từ mắt phải tuôn ra, Sầm Căng khẽ hít một hơi thật sâu. Bên cạnh thấp thoáng bóng người, đi về phía nhau, chỉ có cô không nhúc nhích, giống như đồ vật bị vứt bỏ.
Cô di chuyển chân, định dung nhập vào dòng người, nhưng lại phát hiện ngay cả sức lực nhấc chân mình cũng không còn.
Vén lại mái tóc lộn xộn, Sầm căng co vai lại. Khoang mũi cô tắc nghẽn nghiêm trọng, cảm giác không thở nổi thoáng chốc bao trùm lấy cô.
Cả thế giới chìm xuống hồ nước.
Sầm Căng từ túi xách rút ra một tờ khăn giấy, vừa đi vừa lau nước mắt. Cô giống như một người bị thương ở chân, bước đi chậm chạp, động tác tên tay cũng phá lệ nhẹ nhàng, sợ lau đi lớp trang điểm cô làm lúc sáng.
Trang điểm cho ai nhìn, chủ thể cùng đối tượng, giờ phút này tựa hồ không còn quan trọng.
Lúc sắp đến công ty, Sầm Căng từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động, hủy kết bạn Wechat với Ngô Phục.
Đầu ngón tay cô dừng một lúc trên dòng chữ xóa danh bạ, sau đó ấn thẳng xuống.
—
Sầm Căng ở công ty đợi đến tối tám giờ.
Buổi chiều mọi người đều trở lại, còn tạm mở một cuộc họp ngắn, do Ngô Phục chủ trì, xem lại biểu hiện ngày hôm nay, cộng thêm hoàn thiện phương án.
Đồng nghiệp tuổi tác cũng không lớn, vẫn còn ở độ tuổi tự cao, cho nên chuyện trò cực kỳ phấn khởi.
Trong thời gian này, cô cùng Ngô Phục chưa một lần tiếp xúc ánh mắt.
Sau khi tan họp, người tạm thời đảm nhiệm công việc thư ký, ở wechat tóm tắt ngắn gọn cho Sầm căng tiến độ công việc, chuẩn bị đem nhiệm vụ giao lại.
Sầm Căng trả lời: Không cần, tôi không theo nữa.
Anh ta rất kinh ngạc: Cô không muốn theo nữa? Bên họ đối với chúng ta rất hài lòng, việc trở thành đối tác thường xuyên của họ agency (đại diện cố định) không phải là không thể.
Sầm Căng: bên họ đối với mọi người đều như vậy, lúc đưa ra đề án thì hòa nhã, không hiệu quả thì liền xử tử hình.
Đồng nghiệp: A?
Sầm Căng: Dự án này kéo dài mất một tháng.
Đồng nghiệp: Vậy cũng có thể học được không ít thứ.
Sầm Căng: Thế nên giao cho cậu rồi, làm cho tốt.
Nam sinh cảm kích không thôi, Sầm Căng cười nhạt, nhấn thoát cuộc trò chuyện.
Cô biết mình không còn thuộc về nơi này.
Buổi tối về đến nhà, cân nhắc hồi lâu, Sầm Căng gửi thông báo từ chức cho ông chủ.
Phản ứng đầu tiên của ông chủ là không hiểu, vô cùng không hiểu.
Hắn nói: Tạm thời công ty chúng ta không thêm chế độ "không cho phép tình yêu công sở".
Sầm Căng cười một cái, cũng không định giấu giếm: Vừa vặn ngược lại, là tôi muốn ly dị.
Ông chủ hỏi: Không có giai đoạn nguội lạnh với chồng, với công ty cũng không có sao?
Lời này có vài phần tình ý, Sầm Căng nhìn thấy nóng mắt muốn rơi lệ: Hai chúng tôi phải đi một người, anh muốn giữ ai.
Bên kia yên lặng hồi lâu, cân nhắc đưa ra câu trả lời: Tôi để Xuân Xuân tiếp nhận công việc của cô.
Sầm Căng nín khóc mỉm cười: Cảm ơn anh.
——
Sau khi Lí Vụ phơi xong quần áo, lại ngồi vào trước bàn ôn bài.
Đôi hàng mi của nam sinh khép hờ, dồn xuống đáy mắt hai mảnh bóng xám. Gò má cậu chìm trong ánh sáng trắng lạnh lẽo, một kiểu thờ ơ như cắt đứt với thế giới bên ngoài.
Bạn cùng phòng mạnh ai nấy chơi, thật giống như không còn ai khác ở trong phòng.
Không bao lâu, đến giờ ngủ, bọn họ đồng loạt chú ý tới con người "biệt lập" này, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau khi nháy mắt với nhau vài cái, Thành Duệ liền ho khan một tiếng.
Lí Vụ cũng không vì thế mà cắt đứt suy nghĩ, cậu liếc mắt một cái, tựa như đang nhìn một bức tường trắng không có nội dung, rồi ngay lập tức quay về cuốn sách, ghi chép.
Thành Duệ bực bội hét lên: "Lí Vụ!"
"Ừm." Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thành Duệ chỉ chỉ đèn trần: "Chúng tớ muốn đi ngủ, cậu thế nào?"
Lí Vụ dừng lại, nhấn bật đèn.
"..."
Lâm Hoằng Lãng ngửa mặt lê trời thét dài, gãi mạnh sau gáy: "Mười một rưỡi rồi —— ngủ đi."
Lí Vụ suy nghĩ một chút, nói: "Được." Sau đó khép sách lại, bỏ vào cặp sách.
Dễ nói chuyện như vậy sao? Thành Duệ hơi há miệng.
Bốn cậu trai bò lên giường, nằm vào trong chăn.
Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, Nhiễm Phi Trì đột ngột mở miệng: "Ngủ được không? Không bằng nằm nói chuyện với bạn mới đi."
Thành Duệ cười giễu cợt.
Lâm Hoằng Lẵng cắm đầu nằm, không chút phản ứng.
Thành Duệ đem một cái gối ôm ném qua, người ở gường đối diện lập tức tháo tai nghe, ngẩng đầu lên: "Làm gì vậy?"
Thành Duệ tức giận nói: "Tán gẫu! Đừng có nghe nhạc một mình được không?"
"Trò chuyện cái gì."
"Nào nào ~ Lâm đại gia tới rồi ~" Thành Duệ bóp giọng, học cách nũng nịu như tú bà trong phim cổ trang.
Lâm Hoằng Lãng không thể nhịn được nữa: "Cút, có tin hay không bây giờ tớ xông tới bóp nát miệng vịt của cậu."
"Tới đi ~ tới đi ~ Cậu tới đi ~"
Trong bóng tối, Lí Vụ âm thầm cong môi.
Nụ cười không duy trì được bao lâu, ngọn giáo liền hướng đến trên người cậu.
Cậu bỗng nhiên nghe tên mình, câu hỏi chết người đến từ Thành Duệ: " Lí Vụ, cậu cảm thấy lớp chúng ta nữ sinh nào đẹp nhất."
Lí Vụ: "..."
"Cậu ngủ rồi?"
Lí Vụ thành thật trả lời: "Không biết."
"Làm sao có thể không biết." Thành Duệ rõ ràng không tin: "Thoạt nhìn, Đào Uyển Văn là đẹp mắt nhất."
Lí Vụ giải thích: "Tớ còn không biết tên nữ sinh lớp chúng ta." Cậu vừa mới đến, ai là ai cũng không biết.
"Đệt, buổi chiều Đào Uyển Văn còn cùng cậu nói chuyện, cô ấy không cho cậu biết tên?"
"Lúc nào?" Lí Vụ cố gắng nhớ lại.
"Sau tiết anh văn! Cậu là người sao?" Thành Duệ giọng khoa trương: "Phí của trời."
Cậu ta giả vờ như đang khóc: "Đóa hoa Đào Uyển Văn, tôi đau lòng lắm."
Nhiễm Phi Trì không nhịn được: "Cậu mẹ nó có thể đừng đóng kịch một mình không? Hơn nữa cô gái cậu coi trọng, còn không ưa nhìn bằng bạn gái tớ."
Thành Duệ tặc lưỡi: "Người đang yêu quả nhiên mù mắt."
"Bạn gái tớ chỗ nào không đẹp bằng Đào Uyển Văn?" Nhiễm Phi cue Lâm Hoằng Lãng: "Lãng cẩu cậu nói lời công đạo đi."
An tĩnh mấy giây, Lâm Hoằng Lãng khí định thần nhàn kéo thù hận: "Đều không ra làm sao, đừng có năm mươi bước cười một trăm bước."
"Fuck."
"Fuck."
Cuộc chiến chửi mắng giữa những người con trai sắp bùng nổ.
Lí Vụ không thể làm gì, trở mình, nửa bên mặt chìm trong gối, cậu lặng lẽ lấy ra điện thoại đặt dưới gối, bấm lên.
Trên màn hình không có thông báo mới, lòng cậu chìm xuống một ít, xen lẫn chút trống trải cậu không hiểu được.
Cậu nhớ tới ban ngày còn chưa hoàn thành kế hoạch, dứt khoát mở lên trình duyệt, tìm kiếm ý nghĩa của "Real Madrid".
Kết quả tìm kiếm vừa xuất hiện, một lời nhắc tin nhắc đột ngột hiện lên.
Lí Vụ thở gấp, vội vàng nhấn xem.
Sầm Căng: Hôm nay thế nào, có thích ứng được không?
Tâm trạng Lí Vụ bình tĩnh trở lại, nhanh chóng đánh chữ trả lời: Ừm.
Sầm Căng: Tốt, nghỉ ngơi sớm một chút.
Không còn nữa? Cậu đặt ngón tay lên mép điện thoại, tự dưng tâm phiền ý loạn, phân vân không biết có nên nói "chúc ngủ ngon" không.
"Lí Vụ!" Thành Duệ chú ý tới trên giường cậu có ánh sáng, không nhịn được tố cáo: "Làm sao cậu có thể lén chơi điện thoại di động, có còn chút tư chất tham dự hội nghị hay không." (hội nghị ở đây là cuộc trò chuyện giữa các nam sinh đấy)
Lí Vụ ngừng tay một lát, đang muốn cất điện thoại, lại có một tin nhắn khác hiện lên, giống như hỏi cậu nhóc ngày đầu tiên vào mẫu giáo.
Sầm Căng: Cậu đã kết bạn mới chưa?
(1) Copywriter: Trong marketing, Copywriter chịu trách nhiệm sản xuất nội dung sáng tạo (Chữ, ảnh, âm thanh, video, văn bản...) phục vụ xây dựng thương hiệu, truyền thông, quảng cáo sản phẩm... cho các chiến dịch marketing của doanh nghiệp.
Copywriter là nghề có thể làm việc độc lập, tự làm cho chính mình, trong đó bao gồm hợp đồng làm việc độc lập hoặc làm "tay ngang" cho nhiều khách hàng cùng một lúc. Copywriter cũng có thể làm việc như một nhân viên marketing trong nhóm, tổ chức, các công ty quảng cáo, các công ty, phòng Marketing của doanh nghiệp, đài phát thanh, truyền hình, báo hoặc tạp chí. Người làm copywriter có trách nhiệm thực hiện và đảm bảo chất lượng phần ngôn ngữ bằng lời đối với các quảng cáo, và giám đốc sáng tạo Art – Director sẽ thể hiện nó thành hình ảnh hoặc âm thanh có khả năng kêu gọi được sự chú ý của người tiếp nhận.
Điềm Điềm lại trở lại rồi đâyyy! Thật ra tui tính tích bản thảo nhiều chút rồi mới đăng, cơ mà hôm qua máy tính tui lại lên cơn. Sợ gần 10000 chữ khó khăn lắm mới gõ xong bay màu nên tui lật đật đăng hết luôn TT