Cuộc thi lần này đối với cậu mà nói, không chỉ là bài kiểm tra kết quả học tập của một giai đoạn nào đó. Một Bồ Chúng (1) bấp bênh, có thể thiết lập nền móng vững chắc ở một thế giới rộng lớn hơn được hay không, phụ thuộc vào thành tích cuối cùng mà cậu nhận được.
Trưa thứ sáu, sau khi nộp phiếu trả lời và rời khỏi phòng thi, Lí Vụ lơ đễnh xem lại một số đáp án, trong lòng đối với thành tích ít nhiều có chút dự đoán.
Cậu thu liễm mắt đem bài thi gấp lại, bỏ nó vào ba lô cùng với bóp viết, sau đó đeo lên rồi đi về phía trước.
Thành Duệ chạy lại ôm lấy vai cậu: "Cậu đi nhanh quá đó."
Lí Vụ bị hành động của cậu ta làm cho hoàn hồn, chợt hỏi một câu mà chính cậu cũng không xác định được: "Câu điền từ thứ 18 cậu chọn retire hay retreat?"
"Cậu hỏi tớ? Tớ quên hết mình thi cái gì rồi." Thành Duệ khó tin chỉ mặt chính mình: " Còn không bằng cậu hỏi tớ cuối tuần này dự định làm gì."
Lí Vụ bất giác hỏi: "Cuối tuần này?"
"Ừm."
Cậu đang xác nhận lại: "Thực sự được nghỉ hai ngày?"
"Đương nhiên, cậu ngốc sao, " Ngữ khí Thành Duệ như muốn đập vào trán cậu, giây tiếp theo, cậu ta chú ý thấy thần thái của bạn cùng phòng khẽ biến, buồn bực nói: "Cậu đột nhiên cười cái gì."
Lí Vụ mau chóng mím môi, bước nhanh hơn: "Không có gì."
Thành Duệ đuổi kịp, có chút ngoài ý muốn với phản ứng của cậu: "Cuối tuần cũng làm cậu vui vẻ sao, tớ tưởng cậu ước gì một ngày bốn mươi tám giờ đều được học tập chứ."
Lí Vụ dừng chân: "Một ngày không phải hai mươi bốn giờ sao?"
"..." Thành Duệ há hốc mồm: "Cậu cái người này có chút khiếu hài hước nào không vậy?"
Lí Vụ hiểu ra, con ngươi đen nhìn về phía cậu ta, mặt không biểu tình mà nhếch môi.
Cảm giác có lệ quá rõ ràng, Thành Duệ nhịn không được mắng: "Mẹ kiếp."
Lớp bên cạnh cũng vừa tan học, nhất thời trên hành lang đầy ắp học sinh, trông như một bầy cá chen chúc trong ống nước.
Lí Vụ không chớp mắt bước đi, một bộ dạng trầm tĩnh đoan chính.
Nam sinh tuổi này, muốn diện nhiều loại áo thun bên trong để nâng cao trào lưu thể hiện cá tính, chỉ có cậu cẩn thận tỉ mỉ kéo khóa đồng phục lên, hoàn toàn che đậy chính mình.
Một vài nữ sinh liên tục quay đầu nhìn cậu; người gan lớn trực tiếp chờ cậu đi ngang qua, sẽ cố ý cùng chị em cười trộm xô đẩy nhau, chỉ vì muốn cùng cậu chạm vai.
Cánh tay Lí Vụ bị đụng phải một chút, bước chân có một khắc đình trệ.
Bốn phía đông người, căn bản không tìm thấy người khởi xướng, để lại cho cậu chỉ có chuỗi tiếng cười trong trẻo.
Lí vụ có chút bất lực, mấy ngày nay, cậu vẫn khó mà thích ứng với hành vi thẳng thắn của mấy cô gái xa lạ trong thành phố, chỉ đành nghiêng vai, bước nhanh rời khỏi đám người này.
Thành Duệ theo cậu xuống lầu, nói: "Tớ mà là cậu tớ sẽ ăn vạ họ."
Lí Vụ hỏi: "Ăn vạ thế nào?"
"Lập tức bắt lấy bả vai, sầu mi khổ kiểm, " Thành Duệ đỡ lấy lan can, làm mẫu, đau đớn rống lên "Ai a! Ai đụng tôi! Coi chừng đụng phải cái xinh đẹp..."
"Ngừng được rồi, tớ không dùng đến." Lí Vụ đưa ra phản ứng hợp lý, một bên lãng tránh ánh mắt của mọi người xung quanh đang xem kịch.
"Vậy cậu hỏi cái rắm."
......
Trở lại ký túc xá, Lí Vụ từ trong ngăn kéo lấy ra điện thoại, đắn đo một lúc, rồi gõ chữ: Cuối tuần này chúng tôi...
Ngón cái cậu ngừng một lát, lại xóa đi, đổi sang phương thức biểu đạt mới: Chúng tôi có bài kiểm tra giữa kì vào thứ năm thứ sáu.
Kiểm tra kĩ lại lỗi chính tả, cậu gửi đi.
Sau khi vượt qua hai mươi giây gian nan nhất trong cuộc đời, đầu bên kia trả lời: Tuần sau?
Lí Vụ hít thở, trả lời: Tuần này.
Ngay sau đó, có cuộc gọi đến.
Cơ thể cậu giống như một cái nồi gần sôi, ù ù ở trong tay, gương mặt Lí Vụ cũng vì vậy mà nóng lên.
Cậu vội vàng đứng dậy, nắm chặt điện thoại, sải bước đi đến ban công.
Ấn trả lời, bên kia lập tức truyền đến câu hỏi với ngữ khí không tốt: "Cậu thi giữa kì sao giờ mới nói cho tôi biết?"
Nam sinh khẽ nâng mí mắt, phát hiện bạn cùng phòng đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.
Cậu lập tức quay lưng, nhìn về phía nhánh cây bạch quả ngoài cửa sổ, những chiếc lá rẻ quạt xếp thành chùm trên đỉnh, như thể đậu đầy những con bướm vàng.
Lí Vụ không biết nên trả lời thế nào, duy trì trạng thái mất ngôn ngữ tận gần nửa phút.
Cậu chỉ là không muốn khiến cho cô lo lắng theo.
"Kiểm tra xong rồi sao?" Thấy cậu trầm mặc, đầu bên kia bình thản hỏi tiếp.
Lí Vụ nói: "Vẫn chưa."
"Buổi chiều còn kiểm tra cái gì?"
"Còn có hai môn."
"Thứ bảy này có còn đi học không?"
"Không còn." Rốt cuộc cô cũng hỏi vào trọng điểm, Lí Vụ cẩn thận đáp.
"Vậy là nghỉ hai ngày cuối tuần?"
"Ừm."
"Hôm nay tan tầm tôi đi đón cậu."
"Được." Trên mặt thiếu niên tràn ra ý cười.
―
Vật lý là thế mạnh của Lí Vụ, môn sinh cuối cùng chấm dứt, thể xác và tinh thần cậu đều thả lỏng, chạy nhanh xuống lầu, thẳng đến phòng ngủ thu thập đồ đạc.
Tuy rằng loại việc này có hiệu suất cao cũng không có ý nghĩa, cho dù cậu trong thời gian ngắn chuẩn bị tốt mọi thứ, người cậu chờ đợi vẫn sẽ đến theo thời gian cố định.
Chỉ là, quá trình chuẩn bị có thể làm cho khoảng thời gian chờ đợi dễ chịu hơn chút.
Sầm Căng tan tầm không tính là sớm, nhưng cô vẫn giống như hai tuần trước, mua cho Lí Vụ một hộp takoyaki từ cửa hàng ven đường.
Cô tựa hồ có thể thấu hiểu cho những đồng nghiệp nữ một bên hùng hổ chửi mắng trong nhóm, một bên nhịn đau trong thời gian cho con bú, nuôi một đứa nhỏ đúng là chuyện sung sướng cả tinh thần và thể xác. Nhưng niềm sung sướng này chấm dứt sau khi Lí Vụ lên xe, cậu từ chối ăn đồ ăn cô mang cho.
Cậu thắt dây an toàn, nói: "Tôi không đói, chị ăn đi."
Sắc mặt Sầm Căng hơi trầm xuống, cân nhắc nhiều yếu tố, cô chọn ra lý do có khả năng nhất khiến cho cậu không muốn ăn: "Thi không tốt sao?"
Lí Vụ nhìn về phía cô: "Hẳn là không tồi."
"Không tồi như thế nào?" Sầm Căng không có đóng nắp, tiện tay đem takoyaki đặt lên trên bảng điều khiển, tùy ý để cho hương vị của cá ngừ băm nhỏ lan tỏa khắp không gian.
Lí Vụ không nói được, thay đổi lí do thoái thác: "Sẽ không kém."
"Có trong top 30 của khối không?" Cô đột nhiên công phu sư tử ngoạm, nói ra lời kinh người.
Lí Vụ im lặng, thẳng thắn thành khẩn nói: "Hẳn là không có." Nghi Trung thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân (2), cậu nhận thức được bản thân mình, sẽ không khoe khoang chuyện vô nghĩa này.
Sầm Căng không nói gì nữa, cầm lấy hộp takoyaki, xiên lấy một viên, tự mình ăn nó.
Những người có thể một lần ăn hết một viên takoyaki đều là thần tiên.
Lớp bột nóng hổi bên trong khiến Sầm Căng phải xuýt xoa, cô rút hai tờ khăn giấy, phun ra. Cảm giác bỏng rát mãnh liệt trên đầu lưỡi, cô vặn chai nước để uống.
Vừa định đóng nắp chai, ánh mắt cô đảo qua, Lí Vụ đang nhìn cô, trong bóng tối, đôi mắt cậu sáng ngời, thần sắc không quá rõ ràng.
"Nhìn cái gì, " cô tức giận: "Cậu không ăn, có lãng phí không?"
Lí Vụ nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, giống như muốn đem loại cảm xúc nào đó gửi theo gió, một lát sau cậu quay đầu: "Để tôi đi vứt đi."
Tầm mắt cậu rơi xuống tay phải cô, tờ giấy bọc viên takoyaki đã nhai nát đang được cô nắm trong lòng bàn tay.
Sầm Căng ăn miếng trả miếng: "Không cần, tôi sẽ vứt."
Nói xong liền mở cửa đi xuống xe, tìm thùng rác ở gần nhất.
Khi cô trở về, mở cửa xe, thiếu niên đang đoan đoan chính chính ngồi, ăn hết hộp takoyaki.
Sầm Căng ngơ ra một lúc, ngồi vào, cô muốn nói lời chế nhạo cậu, cuối cùng chỉ xoay tay lái lãnh đạm nói: "Cậu nghi ngờ tôi bỏ độc sao?"
"Không phải." Nên nói sự thật thế nào cho hợp tình hợp lý, cậu chỉ là muốn cho cô ăn, bởi vì cô cũng vừa tan tầm, cũng chưa có ăn tối.
Sầm Căng quyết hỏi đến cùng "Nếu không thì sao?"
Thiếu niên do dự một hồi, như đã quyết định cậu quyết tâm nói ra: "Sợ chị đói." Giọng điệu của cậu có chút âm trầm, như có điểm khó mà mở miệng.
"A..." Cơn giận của Sầm Căng trong nháy mắt tan biến bởi ba từ đơn giản này, cô liếc cậu, nén lại niềm vui "không dưỡng ra một con sói mắt trắng (3)", bình tĩnh nói: "Để lại một nửa cho tôi."
Trong nhất thời nét mặt Lí Vụ giãn ra: "Ừm."
Về đến nhà, lo lắng Lí Vụ mới vừa kiểm tra xong, Sầm Căng chủ động hỏi cậu muốn dùng máy tính, hoặc là xem TV không.
Lí Vụ lắc đầu, quen thuộc mà trầm mặc đi về hướng phòng sách.
Sầm Căng nhìn cậu cố gắng ngoan ngoãn, bỗng nhiên nảy sinh một cỗ không đành lòng. Cô vội gọi cậu lại, tay bắt chéo trước người, ra vẻ tự nhiên mời: "Đừng căng thẳng như vậy, vừa kiểm tra xong, thả lỏng một chút cũng không có gì."
Lí Vụ quay đầu lại: "Tôi trước kia cũng không dùng đến chúng."
Cậu sắc mặt thành thực, cũng không như đang bán thảm (4), nhưng lại khiến người nghe cảm thấy cực kỳ đáng thương. Sầm Căng không dự đoán được tình huống này, hoàn toàn sửng sốt, phút chốc sau mới tìm được phương thức ứng đối: " Vậy bây giờ hẳn càng nên thử xem."
"Muốn xem cái gì?" Cô đi đến bàn trà tìm điều khiển từ xa: "Hoạt hình? Hay là gameshow?"
TV trong nhà Sầm Căng có ngoại hình rất khác biệt, hoàn toàn phá bỏ hình thức truyền thống, bên dưới không có tủ đỡ TV, con bốn chân đỡ thanh mảnh màu đen tuyền, thay vì nói là TV, nó càng giống như một tấm bảng trắng lớn sạch sẽ, ngắn gọn, bất cứ lúc nào cũng có thế viết chữ lên đấy.
Lí Vụ đứng im không nhúc nhích.
"Lại đây, " Người phụ nữ đứng trước màn hình, chiếc áo len sáng màu được rọi lên nhiều màu sắc rực rỡ. Cô bày ra thần sắc thiếu kiên nhẫn: "Ngồi lên sô pha."
Lí Vụ không từ chối: "Tôi đi cất cặp sách."
"Ừ." Cô không nhìn cậu, tay cầm điều khiển từ xa, nhìn chằm chằm màn hình gật đầu.
Lí vụ bước nhanh trở về phòng, treo ba lô lên, liền trở về phòng khách.
Sầm Căng cắt ngang chương trình, đối với sở thích của Lí Vụ không có manh mối, đành phải quay đầu hỏi cậu: "Cậu có thích cái này không?"
"Đều có thể." Cậu nói. Sầm Căng đề nghị: "Không bằng xem phim điện ảnh đi, muốn xem thể loại gì."
"Chị chọn đi."
Vô số áp-phích cùng tên phim xoay vòng trong đầu Sầm Căng, đột nhiên, linh quang chợt lóe, xác định được một bộ, cô kích động quay đầu lại nói: "Marvel hay lắm, cậu tuyệt đối sẽ thích."
"Được."
"Ừm..." Cô quay lại, chuyển sang màn hình lựa chọn, thì thầm tự nói: "Sắt thép hiệp 1...Ở đâu nhỉ?"
Lí Vụ nhìn chằm chằm bóng dáng cô, không tự giác mà nở nụ cười.
Sợ Lí Vụ lẻ loi một mình không được tự nhiên, Sầm Căng tẩy trang, cắt một đĩa dưa lê, cùng cậu xem phim.
Hai người chiếm hai đầu của ghế sô pha, Sầm Căng kìm nén mong muốn được chiều chuộng, ôm ấp như thường lệ, lấy một miếng lê miệng nhỏ cắn xuống.
Thấy hương vị không tồi, cô dùng một cái nĩa khác cắm một miếng, quay sang gọi tên Lí Vụ.
Bộ phim chiếu đến khi Tony đang phát triển nguyên mẫu của bộ giáp thép ở căn cứ dưới lòng đất, nam sinh hai mắt không chớp, hiển nhiên cậu đã đắm chìm vào cảnh giới kỳ lạ, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Sầm Căng tăng âm lượng: "Lí Vụ."
Cậu rốt cuộc cũng quay sang, đôi mắt to còn mang theo vẻ ngơ ngác vì đột nhiên bị cắt ngang khi đang xem phim.
Sầm Căng cười cười, nghiêng thân dưới, đem dưa đưa qua.
Sô pha bằng da rung động, Lí Vụ thử ngồi tại chỗ nhận lấy, không với tới, liền đứng dậy đi lấy.
Hai người họ một cao một thấp, kích thước nĩa trái cây có hạn, cậu không khỏi sượt qua ngón tay người phụ nữ, chỉ một chút, lại như bị điện giật rất khẽ. Trong thoáng chốc một sự hoảng hốt thoáng qua trong tâm trí cậu.
Cậu bỏ cả miếng vào miệng, tâm thần không yên ngồi trở lại, một lát sau mới bắt đầu nhai rồi nuốt xuống.
Lúc sau, Lí Vụ cầm nĩa trái cây, mặc cho nhiệt độ làn da đang tăng lên. Cậu thân thể không thoải mái, nhiều lần điều chỉnh tư thế, làm cho sô pha phát ra tiếng động, tựa hồ khiến hết thảy đều rõ ràng, hai tai cậu đỏ bừng, không dám lại động, đành phải so với vừa nãy ngồi càng thêm nghiêm chỉnh.
Sầm Căng chú ý đến động tác nhỏ của cậu, không khỏi bật cười: "Trong TV là người phỏng vấn cậu sao?"
"... "
―
Đêm đó, Lí Vụ mơ một giấc mơ. Tình tiết trong mơ giống với cảnh đầu phim khiến cậu mặt đỏ tai hồng, cậu nằm ngửa, một người phụ nữ bám lên vai cậu, cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Bọn họ đè ép lẫn nhau, hôn đến nghẹt thở, ngây ngất và xúc động. Lỗ tai cậu bị sợi tóc của cô làm cho ngứa ngáy, cậu không nhịn được mà đưa tay gạt ra, muốn nhìn rõ gương mặt cô...
Lí Vụ kinh ngạc ngồi dậy, lồng ngực sôi trào, phía sau lưng dĩ nhiên ướt đẫm.
Đương nhiên, thứ ướt đẫm không chỉ có lưng.
Thiếu niên vẫn ngồi im trong bóng đêm, mãnh liệt mà tuyệt vọng ý thức được, khuôn mặt do tự cậu tiết lộ ra kia, sẽ trở thành ý nghĩ đen tối nhất của cậu trong tương lai.
(1): Bồ Chúng (Puzhong): theo mình tra được thì đây là tên một thị trấn ở Malaysia, đoạn này thật ra mình cũng không hiểu lắm, từ này mình tra không ra nghĩa cụ thể nên chỉ có thể hiểu theo hướng là tên của một địa phương
(2) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
(3) "Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
(4) Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.