Mạnh Việt đóng cửa lại rồi ngồi trên giường gọi điện cho Khúc Bình Thanh. ngôn tình hài
"Bé con." Đầu bên kia nhanh chóng có âm thanh truyền đến.
"Là tôi." Mạnh Việt cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngồi nửa ngày chẳng biết nên nói gì: "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn trước mặt tôi mới nhận." Khúc Bình Thanh hừ một tiếng.
"Sao cơ?"
"Tôi chờ em dưới lầu lâu lắm rồi đấy."
Lúc Mạnh Việt chạy xuống còn suýt vấp ngã, ngay cả dép đi trong nhà cũng chưa kịp thay đã lao thẳng đến phía đối diện cửa nhà, một chiếc ô tô đậu ở ngã tư khu dân cư bấm còi, cậu nghe thấy lại chạy vọt sang đằng bên ấy, đứng phía trước xe, xuyên qua lớp kính thấy rõ người bên trong, tim Mạnh Việt đập bình bịch.
Khúc Bình Thanh mở cửa, ra hiệu bảo cậu ngồi bên ghế phụ: "Lên xe."
Do chạy nhanh quá, trán Mạnh Việt đổ mồ hôi, còn hơi thở dốc, cậu chầm chậm bước qua: "Anh đến lâu chưa?"
Trời nắng chang chang, cậu đứng yên dưới ánh mặt trời nóng rực, Khúc Bình Thanh sốt ruột vươn tay kéo người vào, một tay đỡ mông một tay ôm eo nhấc cậu lên người mình, Mạnh Việt sợ ngã ôm chặt cổ hắn, tiếng cửa xe đóng cái rầm, trong nháy mắt cậu đã dạng chân ngồi trên đùi Khúc Bình Thanh, mặt đối mặt, khoảng cách cực gần.
Gió điều hòa phe phẩy lành lạnh, mặt Mạnh Việt lại cứ đỏ dần lên, bàn tay đặt sau eo dùng sức, cậu không tránh thoát được.
"Đừng nhúc nhích, không tí lại cộc đầu bây giờ." Khúc Bình Thanh buông một tay ra xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên trán, khi ánh mắt dời xuống khuôn mặt, thần sắc hắn nghiêm lại, "Ba em đánh?"
Mạnh Việt chống tay trước ngực hắn, nhìn hắn chằm chằm không nói câu nào.
"Không sao hết, tôi xoa cho em." Khúc Bình Thanh nhếch khóe môi, hai tay cùng nhau hướng xuống phía dưới, xuyên qua quần luồn vào tìm cặp mông, bao lấy cặp mông tròn trịa đầy đặn trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa tròn, "Dễ chịu chưa?"
"..." Mạnh Việt biết hắn lại bắt đầu không đứng đắn, cậu xấu hổ không thể tả, hơi xê dịch tư thế: "Anh đến từ lúc nào vậy?"
Khúc Bình Thanh tha cho cậu, đặt một nụ hôn xuống bên má hằn dấu tay mờ mờ, rồi lại thơm một cái lên đôi môi bị cậu cắn đến trắng bệch vì thẹn thùng kia: "Trước khi em về tôi đi theo ba em đến đây, đương nhiên ông ấy không biết, nhưng hiện tại chắc là biết tỏng rồi, không chừng còn đang cùng mẹ em theo dõi chúng ta đấy."
Xe của Mạnh Hiến Quốc không quay về công ty cho nên hắn biết Mạnh Việt sẽ bị gọi về nhà, mỗi một câu hắn và ba Mạnh nói đều không phải lời bông đùa, hắn thật sự có hảo cảm với Mạnh Việt, nhất cử nhất động của cậu nhóc này có sức hấp dẫn không hề nhỏ đối với hắn, quả thực vi diệu vô cùng, cho dù cậu chỉ đứng trước mặt hắn thôi hắn cũng thích chết đi được.
Mạnh Việt nháy mắt sợ đến biến sắc, cậu quên béng mất đây là cửa nhà mình, lại còn đương lúc ban ngày ban mặt, thi thoảng vẫn sẽ có người đi ngang qua, cậu uốn éo định đứng dậy, Khúc Bình Thanh biết ngay cậu sẽ phản ứng thế này, hai tay ôm siết cậu, giọng khàn khàn hơn vừa rồi: "Đừng động nữa nào nhóc con."
Vật cứng rắn phía dưới từ từ ngóc lên, Mạnh Việt cứng đờ ngồi trên người hắn, đỏ mặt nhỏ giọng lên án: "Tên... tên lưu manh."
Khúc Bình Thanh cười ha ha, nếu không phải thời gian địa điểm không phù hợp, hắn thực sự muốn chứng thực cái từ "lưu manh" này, làm Mạnh Việt một trận. Hắn tà ác đẩy người lên, ghé vào bên tai cậu thấp giọng thầm thì: "Bé con, chúng ta kết thúc hợp đồng ba tháng đi."
Không biết là do lời hắn nói hay là động tác của hắn, Mạnh Việt vẫn giữ nguyên trạng thái không nhúc nhích vừa nãy, đến cả mắt cũng quên chớp, cảm giác trống rỗng kia lại ập đến, bỗng nhiên Mạnh Việt thấy buồn tủi, trái tim căng thẳng treo cao suốt một ngày trời giờ phút này dần buông lơi, đến lúc này cậu mới nhận ra mình mệt mỏi đến cùng cực.
"Được." Cậu cúi thấp đầu, Khúc Bình Thanh tốt bụng giúp đỡ cậu như vậy, dù là vô tình hay cố ý bù đắp cho chuyện xảy ra đêm đó thì hiện tại chuyện đã giải quyết ổn thỏa, kết thúc là đúng rồi.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Mạnh Việt đỏ hoe, hai tay buông thõng bên hông, cong lưng vùi mặt vào ngực người đối diện, tựa như muốn lau đi những giọt nước mắt đáng thất vọng của mình.
Khúc Bình Thanh "chậc" một tiếng, nâng mặt cậu bé con lên, nước mắt dữ dội rơi xuống mu bàn tay, cái vị vừa chua vừa ngọt này hắn nếm chỉ thấy toàn là đắng chát, "Sao lại khóc?"
Mạnh Việt không nhìn hắn, khóc nấc lên: "Anh... Anh buông tôi ra, để tôi xuống, tôi muốn về nhà."
"Không nỡ à? Thích tôi đến vậy sao?" Khúc Bình Thanh liếm hết nước mắt trên khóe mi Mạnh Việt, lại hỏi.
Mạnh Việt gật gật rồi lại lắc đầu: "Nỡ, không thích."
Khúc Bình Thanh dở khóc dở cười: "Vậy sao em lại khóc thành thế này hả?"
"Tôi... Tôi không biết." Mạnh Việt không biết thật, cậu chỉ biết lòng mình rối như tơ vò, cực kỳ cực kỳ khó chịu.
"Được rồi, bé con à, không cho em đi đâu hết, chỉ được ở bên cạnh tôi thôi." Khúc Bình Thanh bỗng đau lòng, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu.
Mạnh Việt ngừng khóc, đôi mắt lấp lánh ánh nước chợt lóe lên: "Anh vừa mới nói muốn... ba tháng..." Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Khúc Bình Thanh dùng miệng chặn lại.
Môi lưỡi giao nhau, âm thanh mút mát nhẹ nhàng vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
"Ưm..." Lúc hai người tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc, Khúc Bình Thanh chưa đã thèm mà liếm liếm đầu lưỡi cậu, giải thích: "Anh bảo kết thúc hợp đồng cơ mà, em không muốn cùng anh bắt đầu một cách bình thường sao?"
Đầu Mạnh Việt như bị rỉ sét, phản ứng chậm mất một nhịp: "Ơ?"
Khúc Bình Thanh thấy dáng vẻ bé con mơ màng của cậu đáng yêu muốn phát điên lên, cứ như em mèo nhỏ ấy, thế là hắn lại ôm người vào mãnh liệt hôn xuống: "Anh không biết trẻ con các em yêu đương kiểu gì, thấy em thích anh đến mức này, có muốn thử cùng anh không?"
Môi Mạnh Việt bị mút thành ra hơi sưng lên, chỉ bám vào vạt áo Khúc Bình Thanh, cũng không phản bác lại lời hắn: "Em cũng không biết làm thế nào."
"... Thế thì trùng hợp nhỉ, vừa hay chúng ta có thể thử xem sao."