• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong biệt thự có một quản gia với một dì giúp việc, hai người là vợ chồng, đều lớn tuổi rồi, trông thấy ông chủ dắt người về thì ngạc nhiên lắm, thật sự là sự kiện ngàn năm có một.

Mạnh Việt lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối, mái tóc mềm mại vén bên tai, dáng vẻ ngoan ngoãn trắng trẻo khiến người khác yêu thương vô cùng, hai vợ chồng nhìn nhau cười rồi mang cho cậu một ly nước cam.

"Xem ra cậu ấy thích con lắm." Họ là người từng trải, nói chuyện nào có che giấu điều gì, hiếm khi thấy trong biệt thự xuất hiện một gương mặt mới nên đương nhiên sẽ hỏi thăm đôi lời, giọng dì Chu hơi thô ráp nhưng nghe chẳng đáng ghét chút nào.

Nửa giây sau Mạnh Việt mới sực nhận ra, mặt cậu ửng hồng, vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu ạ, dì đừng hiểu lầm."

"Thế thì lạ nha, thiếu gia ít khi chơi bời linh tinh bên ngoài lắm, đây là lần đầu tiên cậu ấy dắt người về nhà đó." Dì Chu cảm thán, hai vợ chồng họ từ chỗ Khúc Tuy An đến, chăm sóc Khúc Bình Thanh suốt hai mươi năm nay, gì cũng từng thấy hết rồi, tính Khúc Bình Thanh quyết liệt, muốn hay không muốn cái gì đều phân biệt rất rõ ràng.

Mạnh Việt nghe vậy mà bỗng ngây cả ra.

Đúng lúc Khúc Bình Thanh thay quần áo xong đang từ trên tầng đi xuống, cuộc trò chuyện của hai người họ lọt hết vào tai hắn không sót một từ, hắn ngồi đối diện Mạnh Việt: "Dì Chu, cơm tối không cần nhiều món quá đâu, trưa nay bọn con ăn hơi muộn."

Hắn thay quần áo mặc ở nhà, nguyên cây xám trắng, trông nhẹ nhàng hơn hẳn bộ vest nghiêm chỉnh lúc sáng. Mạnh Việt ngơ ngác, khúm núm ngồi trên sofa, điều cậu để bụng không phải là chuyện cậu theo Khúc Bình Thanh đến đây, mà là bỗng dưng cậu nhận ra mình đang xông vào cuộc sống của người ta mà chẳng hề báo trước.

Về lý mà nói thì rõ ràng Khúc Bình Thanh cũng là đồng phạm, ấy vậy mà tại sao cậu lại tín nhiệm hắn, tin tưởng rằng hắn sẽ giúp mình giải quyết mọi việc? Một mặt, chính Khúc Bình Thanh là người vạch trần vẻ mặt xấu xa ghê tởm của Thẩm Tri, mặt khác, người này lại là một sự tồn tại cực kỳ mâu thuẫn.

Ngày đó Khúc Bình Thanh bảo hắn là chủ nợ gián tiếp của cậu, vậy quan hệ của họ bây giờ là như thế nào? Sự thân mật về thể xác trong lúc vô tình, người được hưởng lợi lớn nhất từ sai lầm này cũng như mối quan hệ mập mờ hiện tại, tất cả đều là ngọn nguồn của mâu thuẫn.

Lấy thân phận của Khúc Bình Thanh, tiêu diệt một người dễ như trở bàn tay chứ nói gì là tầng quan hệ mỏng dính như có như không giữa hắn và Thẩm Tri. Nếu như mình tự đi nói rõ mọi chuyện với ba mẹ, liệu kết cục sẽ ngược lại, hay sẽ là cái cớ hợp tình hợp lý để phá hủy cái gọi là sự hợp tác song phương của hai nhà Mạnh Thẩm đây?

Có lẽ ngay cả cậu cũng không ý thức được, vô hình trung, cậu đã đang dựa dẫm vào cái người hung hăng này, yên tâm một cách khó hiểu.

Bữa tối dì Chu làm hai phần mì Ý với một bát súp cua nhỏ, Mạnh Việt thích ăn cay nên thêm mấy thìa tương ớt to vào, mới ăn miếng đầu tiên đã bị choáng ngợp bởi vị cay nồng, cậu che miệng ho dữ dội, mùi tương ớt thơm ơi là thơm, cơ mà không ngờ nó lại kích thích đến thế.

"Đây là tương ớt dì Chu tự làm, mùi vị chính tông hơn bên ngoài." Khúc Bình Thanh giải thích, tay ra hiệu dì Chu mang một ly nước mật ong đến.

Mạnh Việt uống cạn, há miệng hà hơi, gương mặt đỏ bừng bừng.

"Còn cay không?" Khúc Bình Thanh hỏi.

Mạnh Việt gật đầu: "Cay."

Khúc Bình Thanh mở miệng cậu nhìn trái nhìn phải, lời lẽ đầy chính trực: "Để tôi thử xem mùi vị này ghê gớm đến mức nào."

Nói rồi hắn rướn người về phía trước, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp luồn vào bờ môi hơi hé mở, cuốn lấy chiếc lưỡi đang run rẩy kia, mùi thơm của ớt lan tỏa trong miệng hai người, trong lúc nước bọt đan xen còn lẫn chút vị mật ong.

Ngọt thật.

"Còn cay không?" Khúc Bình Thanh thỏa mãn hỏi.

Mặt mũi nhóc con hình như còn đỏ hơn, trầm trầm nỉ non: "Nóng."

"Hửm?"

Điều hòa trong phòng vẫn chạy tốt mà lòng bàn tay Mạnh Việt đổ mồ hôi ròng ròng, giọng còn mang theo phần nào oán trách: "Anh là tên cuồng hôn à?" Có người khác ở đây thế mà không biết tránh hiềm nghi, xấu... xấu hổ thực sự.

"Chắc thế đấy, tôi cũng không biết nữa."

Tối đi ngủ Khúc Bình Thanh chả thèm biết xấu hổ, hứng khởi chứng thực danh xưng "tên cuồng hôn" này, vừa đè ai đó xuống hôn, vừa cọ cọ phía dưới vào người ta.

"Ưm ưmm, không muốn..."

Mạnh Việt bị ghì dưới thân, thứ chọc vào đùi vừa cứng lại còn nóng, đây là lần đầu cậu cảm thụ sự dán sát không một khe hở khi tỉnh táo, ngại đến nỗi không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn, nhưng cậu làm gì có tuổi với cơ thể cường tráng của Khúc Bình Thanh, giãy giụa thêm mấy lần nữa, cậu bắt đầu thấy hối hận sao lúc ăn tối xong lại khinh địch không kiên quyết rời đi.

"Ngoan, giúp tôi vuốt mấy cái nào." Đèn trong phòng sáng choang, khuôn mặt Mạnh Việt ửng hồng như ánh ban mai, gương mặt thanh tú rơi hết vào trong ánh mắt Khúc Bình Thanh, lòng hắn khẽ động, kéo tay cậu xuống chạm vào cây gậy th*t đang hừng hực ưỡn lên của mình.

Ngón tay Mạnh Việt nóng như có lửa thiêu đốt, theo bản năng muốn rụt về nhưng lại bị hắn giữ lại, độ cứng rắn trong lòng bàn tay ngày càng rõ rệt, thậm chí cậu còn cảm giác mình có thể cảm nhận được từng nhịp đập của đường gân bên ngoài, như thể đang đập cùng với các cơ quan bên trong lồng ngực cậu vậy.

Đến cái của mình cậu còn chẳng mấy khi vuốt chứ đừng nói là bị kéo tay xuống an ủi hàng của người khác, nhiệt độ trên mặt cậu tăng vọt như sắp bùng cháy đến nơi, càng lúc càng cảm thấy không thể ngẩng mặt lên nhìn người, thế là cậu dứt khoát nhào vào ngực Khúc Bình Thanh, chôn chặt đến mức chẳng nhìn thấy gì, hai tay chậm rãi di chuyển lên xuống theo tiết tấu do bàn tay kia điều khiển.

Tim Mạnh Nguyệt đập thình thịch, cánh tay ê ẩm rã rời rồi mà Khúc Bình Thanh vẫn chưa mềm xuống. Đột nhiên, thân dưới của cậu bị một bàn tay to lớn nắm lấy, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm ngập tràn dục vọng: "Em cứng rồi, tôi giúp em."

"Ưm a..." Tuy là lần đầu tiên Khúc Bình Thanh giúp người khác nhưng động tác lại khá thuần thục, lên xuống vài cái đã khiến cậu thoải mái.

Thế mà lại bị đối phương chọc ghẹo đến mức nổi phản ứng, càng làm cậu đỏ mặt hơn là chưa gì cậu đã nhanh chóng giao trứng cho ác rồi, chả hiểu sao còn ngây ngốc dụi dụi vào lồng ngực dày rộng của hắn, cứ như dụi vậy là có thể dụi rớt được cái mặt nạ xấu hổ của cậu ấy.

Sau cùng Khúc Bình Thanh cũng không có được voi đòi tiên, qua cơn khuây khỏa liền ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ, trong lòng lâng lâng mãn nguyện lạ kỳ, nhất thời không sao diễn tả được.

Sáng hôm sau hắn tới công ty rồi vội vàng ra sân bay bay sang Mỹ, lúc Mạnh Việt tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng hắn, trên đỉnh đầu có một nhúm tóc mềm rối tung, vẻ mặt còn hơi mơ màng.

Đồ vệ sinh cá nhân mới tinh được đặt đầy đủ trong phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong Mạnh Việt mới chợt nhớ sáng nay mình có tiết, giờ có chạy đến cũng chẳng kịp nữa rồi, nghĩ vậy cậu không khỏi ảo não.

Cậu xuống lầu chào buổi sáng hai vợ chồng dì Chu nhưng vẫn không thấy Khúc Bình Thanh đâu, Mạnh Việt đoán chắc hắn đã đi làm, thầm trách mình ngủ say quá, chẳng biết trời trăng mây gió gì. Dì Chu tinh như cú vọ, làm sao không biết cậu đang cái chi, dì vừa giải thích vừa bưng bữa sáng nóng hổi lên, bảo công ty Khúc Bình Thanh có việc, hắn ra nước ngoài rồi.

Nếm thử món cháo yến mạch thơm ngọt đậm đà, Mạnh Việt thấy nó ngon hơn món dì giúp việc nhà mình làm nhiều lắm luôn, lúc sau, một đĩa trứng rán vàng ươm xuất hiện trước mặt cậu, đây là món mà cậu thích nhất.

Mạnh Việt dùng nĩa cắt một miếng cho vào miệng, ngượng ngùng hỏi: "Dì Chu ơi, Khúc Bình Thanh đi công tác ở đâu thế ạ?"

【Chờ sếp Khúc về là cho ổng vào việc, hừ hừ】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK