"Chắc mà, tin anh!"
Nó vẫn không thể tin tưởng vào ông anh trai bị chập mạch này của mình được:
"Thiệt hong?"
Anh chặt lưỡi:
"Chời ơi! Thiệt mà!"
"Gọi lẹ lên cho xong công chuyện để anh mày còn về nghỉ ngơi nè, mệt xỉu. Con này!"
Nó vẫn không thể tin tưởng vào anh được nhưng tay vẫn lục tìm danh bạ tìm số "anh" chủ phòng trọ để cho hai người đàn ông này nói chuyện.
"Alo, anh nghe nè, gọi anh có chuyện gì không vậy a?"
Giọng trầm trầm ấm ấm của anh chủ phòng trọ từ đầu dây bên kia cất lên. Ở đầu dây bên này, sau khi nghe ông "anh" chủ phòng trọ nói thế, anh tự nhiên đổi một chất giọng vô cùng ngọt ngào dẹo queo mà đáp lại "anh" chủ phòng trọ:
"Dạ, em nè anh, hiện anh có đang rảnh không ạ, qua bên phòng trọ em nhờ chút xíu ạ!"
Không biết ông "anh" chủ phòng trọ sau khi nghe thấy anh trai nói chuyện như vậy thì thấy thế nào chứ nó sau khi nghe xong thì da gà, da vịt nỗi lên từng mảng to a.
"Thấy ghê quá!"
Nó không kiềm được mà thốt lên.
"À, anh trai của bé mới lên hả em. Cần anh sang đấy có việc gì à?"
Anh chủ phòng trọ tò mò hỏi.
Anh trai thì vẫn chấp với cái chất giọng đó, tiếp tục nói:
"Dạ, không có gì nghiêm trọng đâu anh, em nhờ anh sang mở cửa vân tay cho em đi về ấy mà."
Chưa để cho "anh" chủ phòng trọ nói gì, anh tiếp tục nói:
"Sẵn tiện nhờ anh tại lại mẫu vân tay cho bé nó tiện ra vào nữa ạ."
"Anh" chủ phòng trọ nghe vậy thì đáp:
"Ok, anh đang bận xíu, khoảng 5, 10 phút nữa anh bận xong rồi anh gọi thì hai đứa hãy xuống nha."
"Dạ, em cảm ơn anh ạ!"
Nói rồi anh trai tắt máy cái rụp, đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng vứt cái điện thoại về với chủ của nó.
"Nè, chờ ổng điện lại rồi mình xuống."
Anh không để ý đến cô em gái đang ngơ ngác tại chỗ không cử động chút nào.
Một lúc sau, nó mới hồi thần lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh:
"Anh hai.."
"Anh.."
"Anh bể bống hồi nào vậy?"
Nó nghiêm túc hỏi.
Anh định nói gì đó nhưng chưa kịp mở lời thì nó lại nhảy vào miệng anh nói tiếp:
"Anh như thế bác Hai đã biết chưa, rồi ba, mẹ anh thì seo?"
"Họ nói gì hả anh?"
"Hai bác có chấp nhận không a?"
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc có phần hoảng hốt của nó, anh nhếch mép cười:
"Thật ra, thật ra anh mày bống từ lâu rồi."
"Anh.. anh.."
"Anh cũng đã come out với ba mẹ và bác Hai rồi. Nhưng họ đòi đuổi anh ra khỏi nhà. Hic!"
Nó nghe anh nói một hồi đơ luôn, nhức nhức cái lỗ tay luôn. Nó không thể phủ nhận một điều rằng: Tài năng diễn xuất của anh thật sự thượng thừa, anh không theo nghiệp diễn xuất thật sự là thiếu sót lớn của ngành điện ảnh nước nhà a.
Nó đưa chân đá vào hạ bộ của anh.
"Làm lố quá rồi cha nội."
Anh nghe thế thì lập tức thoát vai, cười đáp:
"Anh mày mà công thì trên đời này chẳng có thằng nào thẳng đâu nghe chưa."
"Ò! Biết rồi!"
Nó vốn định trêu anh một tí nhưng thật lòng nó không theo nỗi khả năng diễn xuất của anh, nên thôi, né cho rảnh nợ.
* * *
Năm phút sau
* * *
Mười phút sau
* * *
Ba mươi phút sau
Nó đang nằm trên giường ung dung nhàn nhã bấm điện thoại, nhàn nhã đến độ ngủ thiếp đi lúc nào không hay, còn anh thì đang chơi game cực căng ở nền nhà.
"Reng.. reng.."
Điện thoại nó bỗng nhiên reo lên làm anh ngồi kế bên giật hết cả mình, còn nó đang ngủ thì cũng kinh hồn bạt vía mà ngóc đầu tỉnh dậy xem có chuyện gì xảy ra.
Nó vươn tay cầm lấy cái điện thoại, chưa kịp xem là ai gọi thì nó đã bắt máy rồi a.
"Alo, ai vậy?"
Bên đầu dây bên kia thấy nó trả lời thì nói:
"Alo, em hả? Anh chủ phòng trọ nè em."
Nó giọng bực tức đáp:
"Điện tui mà hỏi phải tui không? Kh.."
"Ê ê, con này.."
Anh nghe thấy nó tính chửi bậy thì vội chồm lên bịch cái miệng của nó lại không cho nó nói tiếp rồi giật lấy cái điện thoại của nó để nói chuyện:
"Alo, em nghe anh ơi!"
Nghe bên này đổi người nói chuyện "anh" chủ cũng ngay lập tức bắt kịp tần số mà nói tiếp:
"À, em ơi anh làm xong công việc rồi, chuẩn bị sang bên phòng trọ nè. Hai anh em tranh thủ xuống nha."
Nói xong anh ta cúp máy cái rụp không để cho anh trai có cơ hội nói thêm một lời nào. Anh cũng hiểu là anh ta phần nào cũng sợ anh rồi nên cũng chẳng thèm chọc thêm nữa.
Ngay sau khi "anh" chủ phòng trọ cúp máy không bao lâu anh quay sang nhìn cô em gái "ngây thơ, bé bỏng" của mình, nó còn chẳng biết mình vừa mới xém chút nữa gây họa cho chính bản thân mình a. Giờ này còn nằm ngủ chổng chê trên giường. Mà cũng chẳng trách được cơ, tâm lý chung của đại đa số con người ta chẳng phải là đang ngủ mà bị phá là rất cọc hay sau a. Nó chỉ là phản ứng có phần hơi thái hóa và vô tri thôi chứ cũng không có ác ý.
Anh thấy nó vẫn ngủ mà chẳng thèm để ý nhân sinh thì cũng chẳng thèm nói nhiều trực tiếp lôi nó dậy, xách nó để trước cửa nhà vệ sinh rồi đá một cái:
"Ê, dậy rửa mặt rồi xuống dưới nè."
"Ổng qua kìa."
Nó "ò" một tiếng rồi từ từ chậm rãi mà "bò" vào nhà vệ sinh.
Anh cũng không để ý gì tới nữa, quay trở lại vào phòng mặc áo khoác vào rồi gom đồ của mình bỏ gọn vào balo, bước ra cầm bịch rác rồi gọi to:
"Ra lẹ, con kia."
Nó tự trong nhà vệ sinh nói vọng ra.
"Biết rồi, từ từ, em ra ngay mà."
Nói rồi nó ngơ ngẩn một lát rồi xối nước lên mặt, súc miệng xong rồi mới bước ra trình diện anh. Anh nhìn nó rồi thái độ:
"Mò mò"
"Kệ em!"
Nó thản nhiên đáp rồi cũng chẳng thèm để ý gì thêm đến anh mà ung dung, thong thả đi xuống cầu thang mặc anh với cái balo và bịch rác đi phía sau.
Xuống đến cửa, đứng trước cái
Ổ khóa vân tay trời đánh nó bày ra vẻ vô tri, nói:
"Hi mày!"
Hết chương 13
Hi