"Bên đây cũng có người rồi hả con?"
"Dạ, hình như là vậy ạ!" Nó đáp.
Quả thật, lúc trước nó từng nghe anh chủ phòng trọ của nó nói về chuyện này và.. đóng đồ để ở bên cạnh đã chắc chắn cho điều đó rồi. Không còn gì bàn cãi.
"Vậy, bạn nằm ở đâu được con?"
Nó gãi đầu:
"Dạ, hình như hai giường trên còn trống ấy cô. Bạn có thể chọn một trong hai.. chắc vậy.."
"Rồi rồi, cô cảm ơn con nhiều nha.."
Nói rồi nó lại đứng bên cạnh xem có giúp được gì hay không. Lúc hai cô cháu đang lúi húi làm việc thì bạn kia từ trong nhà vệ sinh tắm xong đi ra. Bạn ấy nói cái gì với mẹ mà nó chẳng tài nào nghe kịp. Hình như là tiếng địa phương a.
Nhìn tôi hoang mang, bác gái hỏi nó:
"Con người ở đâu?"
Nó:
"..."
"À, dạ?"
"Con, con.. người Nam ạ!"
Bà ấy nhìn nó:
"..."
"Nãy giờ cô với bạn nói chuyện con.. nghe không hiểu à?"
Nó cười gượng xấu hổ:
"Dạ.. mọi người nói chậm một xíu cháu nghe sẽ nghe hiểu ạ!"
Hai mẹ con họ nghe thấy thế thì cười:
"Rồi, cô và bạn sẽ nói chuyện chậm lại nha."
Nó thật là xấu hổ a, ai đời nói chuyện với người khác mà phải nhờ người khác nói chuyện chậm lại để mình nghe hiểu chứ.. chắc chỉ có nó thôi a.
"Dạ, con cảm ơn cô ạ!" nó cười và cảm ơn hai mẹ con họ một cách không thể sách giáo khoa hơn a.
Cũng đâu còn cách nào khác, còn chưa gọi là quen biết thì làm sao mà dám.. lộ bản chất ra được.
"Eo, còn thiếu nhiều cái quá cháu nhỉ?" Bác gái cảm thán.
"Thiếu thì mình mua thôi chứ biết sao giờ mẹ." Bạn nữ đáp lời.
"Vấn đề là.. mình không có xe.. cũng chẳng quen đường.. mình đi mua thế nào đây con."
Nó ở bên cạnh, yên lặng lắng nghe. Lần này do tập trung nghe, nó nghe được gần hết đoạn đối thoại của hai mẹ con. Ngập ngừng đưa tay xin phát biểu ý kiến:
"Dạ!"
Hai mẹ con họ quay sang nhìn nó. Nó ngập ngừng nói tiếp:
"Dạ con có mang xe đạp điện lên đây. Nếu bạn biết chạy xe thì con với bạn cùng đi.."
Bác gái hỏi lại nó:
"Xe đạp điện hả con?"
"Dạ, đúng rồi ạ.." nó đáp.
"Vậy con đi với bạn đi con, đi mua đồ." bác ta quay sang nói chuyện với con gái mình.
"Mua những gì vậy mẹ?" Bạn nữ kia hỏi.
Bác gái nhìn xung quanh căn phòng rồi đưa ra danh sách cho hai đứa.
"Mua.." tùm lum tà la thứ.
Bác còn nói:
"Hai đứa cứ mua đi, rồi có chờ hai bạn kia lên thì mình chia tiền ra."
Nó: "..."
* * *
Ba mươi phút sau
Nó và cô bạn ấy chạy xe đạp điện lon ton trên đường phố Sài Gòn.
Đến chợ, nó cùng bạn kia đi vào một tiệm đồ người hoa để mua đồ. Nào là chổi, nào là đồ hốt rác hay cây lau nhà.
Hai đứa mua nhiều lắm. Đến lúc tính tiền, nó nghe cô bán hàng tính mà ngơ ra luôn.
Hình như cô ấy là người Hoa thì phải. Cô ấy tính tiền bằng tiếng Hoa hay một ngôn ngữ nào đấy mà nó cũng không biết nữa.
Cô ấy cứ cầm từng món lên rồi tính, nói ngôn ngữ mà nó ví von như là: "Ngôn ngữ ngoài hành Tinh."
Tính một hồi đơn giá ra gần năm trăm nghìn. Nó ngơ ra, nhìn đống đồ mà hai đứa mua.. nhiều thật.. nhưng cũng đâu đến gần nửa triệu như thế kia.
Nó và bạn cùng phòng nhìn nhau ngơ một lúc rồi thôi. Bạn cùng phòng đứng ra nói:
"Dạ cô ơi, cô nói lại cho con bấm máy tính được không ạ?"
"Ờ.. Được được.." cô chủ cửa hàng nói.
Rồi cô nói tiếng Việt với hai đứa. Cô vừa nói nó vừa bấm máy tính. Bấm một hồi ra ba trăm tám mươi bảy ngàn. Cô bán hàng đứng hình đứng im ru. Nó và bạn cùng phòng đứng nhìn nhau, hên không thì mất hơn cả trăm nghìn oan a.
Mua đồ xong, hai đứa bon bon chạy xe trở về trọ. Do chỗ trọ nó sống nằm trên đường một chiều nên hai đứa phải đi theo đường khác mà về trọ, không thể đi ngược lại mà đi về được.
Rắc rối cũng đến từ đây. Hai đứa, một đứa từ một tỉnh lẻ miền Nam lên, một đứa vừa Nam tiếng vài tiếng trước làm sao mà rành đường phố Sài Gòn được.
Nó cũng xem như từng đi qua đường về trọ nhưng.. nó nhớ từ đoạn đó đến đoạn đó thôi. Đến khúc cua quẹo vào trọ nó lại không nhớ.. kết quả là.. hai đứa chạy hố gần 1, 2 km.. bạn cùng phòng nhìn nó:
"Giờ mình đi hướng nào?"
Nó lắc đầu..
"Tôi cũng không biết nữa. Nhớ đến chỗ nhà hàng chạy chút xíu nữa là đến mà ta.."
Bạn cùng phòng lại nhìn nó một lần nữa. Lần này bạn ấy không thể tin tưởng nó được nữa, cầm điện thoại ra mà tra địa điểm trên Google rồi đi theo chỉ dẫn của nó. Rất may, nhờ có chỉ dẫn của chị Google mà hai đứa có thể về đến nhà.
Hai đứa đi gửi xe vào nhà xe, gặp chú gửi xe, nó kể cho chú nghe về trải nghiệm này. Chú nói:
"Không biết đường thì đường ở trong miệng mình, mở miệng ra mà hỏi."
Nó nghe thế thì cũng chỉ gãi đầu cười hì hì:
"Dạ, con biết rồi. Con cảm ơn chú ạ!"
Hết chương 21
Hi