Tây Thiên có một phàm nhân tên là Mặc Phỉ(*), Mặc Phỉ từng phán một câu thế này: “Nếu có hai hay nhiều hướng để làm một điều gì đó, và một trong những hướng này có thể dẫn đến thảm họa, thì mọi chuyện thường diễn biến theo chiều hướng đó.”
(*) Định luật bánh bơ của Murphy.
Nói cho bình dân chính là: Sợ cái gì, tới cái đó.
Ta cho rằng câu này hết sức chí lý, còn hết sức nhìn xa hiểu rộng.
Ví như hiện tại, tên Nhị Lang Thần dát vàng đầy người đang ngồi chễm chệ trong sân uống trà, chính là minh chứng hùng hồn nhất cho định luật éo le này.
“Chẳng hay Thiên quân có hài lòng với trà Vũ Hoa này của ta không?”
Lòng lo sợ thất lễ với con em quý tộc được cưng chiều từ nhỏ, ta bèn châm thêm ít nước nóng vào trong ấm trà, cười đặc biệt nịnh nọt.
“Coi như có thể vào miệng được.” Nhị Lang Thần nhếch mép lên, mắt phượng híp lại.
“… Thiên quân quả nhiên hiểu biết sâu rộng.”
Trà Vũ Hoa này là do ta xin xỏ Trà tiên mới có, nghe nói là cống phẩm cực đắt tiền, tổng sản lượng cả năm cùng lắm chỉ có hai lạng rưỡi, may mắn sao Trà tiên cũng là thành viên liên minh của phái nữ tiên tao nhã, cho nên mới bố thí cho ta một góc nhỏ. Ta còn muốn trông cậy vào loại trà này để dụ Nhị Lang Thần trừ cho ta ít nợ, nào ngờ lại đánh vào bịch bông, khiến lòng ta rầu rĩ vô cùng.
“Tiểu Đậu tiên, cũng biết hôm nay bổn tọa tới đây vì chuyện gì chứ?”
Có lẽ Nhị Lang Thần nhận ra ta không vui, do đó sắc mặt càng sung sướng tợn.
“Đòi tiền thì không có, nhưng mạng thì có một con đây.” Ta than một tiếng, vẫy tay áo che mặt.
Bên cạnh vọng tới một tiếng cười khẽ.
“Tiểu Đậu tiên.” Sau một hồi im lặng, giọng giả bộ nghiêm túc của Nhị Lang Thần vang lên: “Tuổi của bổn tiên đã không còn nhỏ nữa, tới lúc gấp rút cưới vợ rồi. Kim Thu Quỳ…”
“Thiên quân anh tuấn tiêu sái, oai phong bất phàm như vậy, đâu cần tới một đóa Kim Thu Quỳ nhỏ bé để làm mai chứ?” Ta thò nhanh tay ra túm lấy ống tay áo hắn, chớp chớp mắt ra bộ nịnh nọt: “Chỉ cần ngài lên tiếng một cái, có tiên tử nào trên Thiên đình không chịu gật đầu? Dù là phụ nữ đã có chồng cũng tức tốc ký giấy ly hôn tái giá!”
Thế mà Nhị Lang Thần lại lắc đầu: “Sai rồi sai rồi, vẫn có một người không muốn lấy ta.”
“Chẳng lẽ Thiên quân đã thích ai rồi sao?” Ta lập tức kích động, kéo tay áo hắn mạnh hơn: “Ngài cứ nói đi? Dù là ai ta cũng giúp ngài theo đuổi!”
Vậy là giảm được một món nợ kếch xù, tốt quá tốt quá, có lời rồi!
Nhị Lang Thần nhìn ta, cười mập mờ.
Ánh mặt trời chiếu lên khôi giáp hoa hòe lộng lẫy của hắn, giờ phút này Nhị Lang Thần trong mắt ta cao quý từ bi hệt như Phật Di Lặc, hào quang chói lọi.
“Thiên quân ngài không cần xấu hổ, ta đảm bảo không nói với ai!” Sợ hắn không chịu nhả bí mật ra, ta bèn rèn sắt khi còn nóng, thề với trời: “Giang Đậu luôn một lòng khát khao mong mỏi những người yêu nhau sẽ về bên nhau, ngài có chỗ nào cần dùng đến, xin cứ việc sai bảo…”
“Ngươi nghĩ ta theo đuổi nữ nhân mà còn cần người khác giúp đỡ sao?”
Nhị Lang Thần cười cười, thốt ra một câu nhàn nhạt.
Ta nhất thời chán nản.
Hào quang lóa mắt tản đi, tối xuống từ từ, thoắt cái Nhị Lang Thần lại trở về là cục phân vàng bốc mùi tiền.
“Chẳng qua.”
Nhị Lang Thần im lặng một thoáng, bỗng nhiên mở miệng.
“Có chuyện gì thì nói lẹ, có rắm gì thì thả nhanh.”
Ta thật tình không muốn hầu tên tài chủ vườn lên xuống thất thường này nữa, hậm hực gom hết chén trà, bình trà về —- Gì mà Trà Vũ Hoa, gì mà Đại Hồng bào, sau này khỏi cần cho hắn uống nữa, cứ lấy đại nước sôi ra mời là xong, nếu thu vào là số không, thì vốn đầu tư cũng không luôn cho bớt lỗ.
“Theo đuổi nữ nhân thì không cần giúp, vì nói nào ngay người trong lòng ta, cũng không phải là nữ.”
Choang một tiếng, chén trà San Hô thượng hạng trong tay ta đã ngã sấp mặt xuống đất, tan nát đời hoa.
“Thánh quân…” Ta bối rối nhìn mảnh vỡ trên đất mà tim đau như cắt: “Tiểu, tiểu tiên không biết Thiên quân có sở thích đặc biệt như vậy…”
“Không trách ngươi, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ cẩn thận, cũng rất khiếp sợ.”
Nhị Lang Thần gật gật đầu thừa nhận, nét mặt khá là đau đớn: “Chuyện tình cảm, không phải thứ do mình định đoạt.”
“Thiên quân, Thiên quân tìm ra được tình yêu đích thực, đã là chuyện hiếm có thế gian, cần gì phải để ý chuyện giới tính?” Ta ráng kiềm chế vạn con ngựa đang chạy lồng lên trong lòng, gắng gượng làm ra vẻ tỷ tỷ tri kỷ thấu hiểu lòng người.
GODFIVE có đoạn tay áo(*)! Đây là tin sốt dẻo cỡ nào! Không ngờ trong đoàn thể nhỏ bé hắc ám xấu xí như vậy, lại xuất hiện tình tiết thần kỳ đồng tính hút nhau, chẳng biết sau khi tin này đồn ra sẽ có bao nhiêu tiên tử phát điên đây?
(*) Nam thích nam.
Cơ mà không hiểu sao, ta lại thấy lông mày của Nhị Lang Thần co rúm lại.
“… Điều quan trọng là, người ta thích lại không để ta trong lòng.”
Hít sâu một hơi, rồi thở ra chậm rãi, lời tự bạch của Nhị Lang Thần quả là buồn bã bi thương.
Nếu người trước mắt là một mỹ thiếu niên trong vắt đơn thuần (Ví như Tễ Lam), thì ta nhất định sẽ nhào lên nắm lấy bờ vai chàng mà kêu lên đau khổ: “Em trai ơi, chớ bi thương, theo chị đi!”
Đáng tiếc, quá đáng tiếc, câu này lại phát ra từ một cục phân vàng.
“Thiên quân có gia tài khổng lồ như vậy, chỉ cần cầm tiền đập cũng có thể đập cho người ta vừa ý ngài mà!” Ta thoát khỏi cơn thống khổ, lấy tay áo che miệng cười gian: “Tặng một viên đá quý bự nhất sáng nhất, khuyến mãi thêm một con thú cưng hiếm nhất đắt nhất, bảo đảm đối phương sẽ bại trận ngay.”
“Bảo bối của ta, người đó chưa chắc để ý.” Nhị Lang Thần cúi đầu thở dài một tiếng, tựa như vô cùng sầu não.
“Ai lại lợi hại như vậy? Tới lễ vật của Thiên quân ngài mà cũng chướng mắt?” Ta kinh ngạc vô cùng, sực nhớ tới một người, nụ cười bất giác cứng đờ: “… Đừng nói là?”
“Chính là người đó.” Chưa đợi ta nói thêm câu nào, Nhị Lang Thần đã giành đáp trước.
Ánh mắt hắn nhìn ta sâu thẳm, như biển cả tối tăm không thể nghiên cứu tìm tòi.
“Ờ… Thiên quân à, thúc cháu loạn luân không tốt đâu.”
Phân vân một hồi, rốt cuộc ta vẫn phải rụt rè mở miệng.
“Huống chi Ngọc Đế lão nhân đã có Tây Vương Mẫu rồi! Tuy chúng ta theo đuổi tình yêu đích thực là đúng, nhưng vẫn không nên vào vai tiểu tam đâu…”
Cuối cùng ta đã nhìn ra được nỗi tuyệt vọng trong cặp mắt đen như mực.
“Không, phải, Ngọc, Đế!”
Trên trán Nhị Lang Thần như bốc lên khói bếp.
“Lẽ nào là người còn có tiền có quyền hơn Ngọc Đế sao?” Ta lắc đầu tỏ vẻ không tin, e là có lùng sục khắp Thiên đình này cũng không tìm được ai giàu nứt đố đổ vách hơn hai chú cháu nhà này.
“Giá trị của bảo vật, không phải dùng tiền để đong đếm được.” Nhị Lang Thần thở dài nặng nề.
Ta kinh hãi rồi, không ngờ tên nhà giàu mới nổi Dương Tiễn cũng có ngày sâu sắc như thế, hắn mà lại ý thức được tiền không phải vạn năng sao?! Đây quả là chuyện đáng kinh ngạc hơn cả trời hiện trăng máu, nước biển chia đôi mà.
“Trong lòng ta, sức nặng của người đó ngang bằng với Ngọc Đế.”
Trong mắt Nhị Lang Thần phát ra ánh sáng ngọc ôn hòa như si như say.
Ta nhất thời bừng tỉnh, trong khắp Thiên giới, người có gan ngồi ngang hàng với Ngọc Đế, chỉ có…
“Không ngờ người ngài nhớ thương lại là Thiên Thanh thánh quân?”
Ta líu lưỡi, thảo nào Thiển Giáng nói sức quyến rũ của Thiên Thanh rất đáng sợ, nam nữ tam giới đều mê muội, khủng khiếp tới nỗi kể cả Nhị Lang Thần GODFIVE cũng phải lòng hắn.
Nhị Lang Thần chỉ cười không đáp.
“Thứ khác ta không dám cam đoan, nhưng Thiên Thanh thích gì thì ta biết.” Moi ra được người trong lòng của Nhị Lang Thần rồi, ta cũng thở phào một hơi: “Thiên quân cứ việc an tâm, Giang Đậu ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để tác hợp cho hai vị, dù xông vào nước sôi lửa bỏng, dù chết muôn lần cũng không từ nan!”
“Câu này có thật không?” Nhị Lang Thần nghe vậy dường như rất phấn chấn, cặp mắt phượng xếch nghiêng híp lại thành một đường bé tí.
“Chỉ cần ngài xóa nợ Kim Thu Quỳ cho ta…” Ta hơi nâng cằm lên với hắn, ý tứ hàm xúc.
“Đồng ý đồng ý!” Nhị Lang Thần lật ngược tay lại, nắm chặt lấy bàn tay mềm của ta, vẻ mặt hết sức kích động: “Tiên tử nói gì, ta đều đồng ý hết!”
Thế mới nói ái tình khiến người ta phát cuồng mà, vì vậy ta muôn phần xúc động moi giấy mực trong tay áo ra, ẩn ý đưa tình bỏ nhỏ một câu: “Thiên quân, nói không bằng chứng, xin ký tên cho chắc ăn.”
Tháng năm năm Vạn Đạo, Giang Đậu tiên ta và Nhị Lang Thần đã đạt thành thỏa thuận song phương, chỉ cần ta giúp Nhị Lang Thần theo đuổi được người trong lòng hắn, thì không những xóa khoản nợ Kim Thu Quỳ, mà Nhị Lang Thần còn đồng ý với ta một điều kiện, nói được làm được.
Ta biết, theo đuổi Thiên Thanh không phải là công tác dễ dàng, nhưng để vạn năm sau không cần phải gánh nỗi lo cuộc sống, để không phải mắc nợ trường kỳ sinh ra chứng trầm cảm thâm niên, Đậu Đũa ta đây, liều mạng!
Thay một bộ đồ mới, lấy đuôi bạc của cữu vĩ hồ thắt ở bên hông, ta mang theo khí thế hùng dũng oai vệ, hiên ngang tiến thẳng tới Thương Nam.
Khí thế trầm tĩnh lạc quan này, thực chất chỉ là giả vờ, kỳ thực lúc này đầu ta trống rỗng, hơi thở suy kiệt, đi đứng cũng mất thăng bằng.
Từ lần thám hiểm Bác Lăng phủ về, đã gần mười ngày ta chưa gặp lại Thiên Thanh, nhưng bộ dạng bốc hỏa hôm đó của hắn vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt ta như mới hôm qua. Phương chủ từng nói có vài người thuộc dạng địa lôi, bình thường thì im im hiền lành, nhưng một khi động tới ngòi nổ thì sẽ nổ tung tới độ thịt nát xương tan. Ta nghĩ Thiên Thanh chính là một ví dụ điển hình, mấy trăm năm qua mừng giận không hiện lên sắc mặt, khiến cơ mặt nằm trong trạng thái mất cân đối trường kỳ, cho nên một khi núi lửa phun trào, thì sẽ dữ tợn tới hết thuốc chữa.
Có lẽ Nhị Lang Thần chưa từng thấy trạng thái bùng cháy của Thiên Thanh, nếu như đã thấy rồi thì bảo đảm không thích nổi.
Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, lỡ đâu Nhị Lang Thần là M(*) thì sao, nếu thế thì sợ là hắn thấy xong còn thích thêm.
(*) M: viết tắt của từ Masochism, là người thích chịu ngược đãi từ bạn tình.
Thứ tình yêu này ấy à, ôi, nói tới nói lui, chính là hợp thành từ ngươi muốn đánh, ta muốn khổ thôi.
Vừa mới bước chân vào địa bàn Thương Nam, bỗng nhiên một con thú nhỏ lông xù bất ngờ lao ra từ trong mây, húc mạnh vào lòng ta.
“Úi, thận! Thận rớt rồi!”
Ta bị húc tới chóng mặt hoa mắt nước mắt giàn giụa, chỉ còn biết ôm bụng rên la.
“Ba Tây Mễ Á!”
Một chiếc bóng yểu điệu màu tím nhạt bối rối chạy tới, đưa tay xách con thú nhỏ gây họa lên.
“Tiên tử có bị thương không?”
Người lên tiếng hỏi là một tiên nữ tuổi thanh xuân, cô ta dùng tay còn lại đỡ ta dậy, hai gò má đỏ bừng, cặp mắt đen láy mọng nước như nho tươi.
“Sao, sao tiên hữu không nhốt thú dữ vào chuồng…” Ta cười khổ, lông mày cụp xuống thể hiện sự phản đối sâu sắc.
“Ba Tây Mễ Á không phải là thú dữ đâu!” Tiên nữ áo tím cong môi, ba phần bướng bỉnh bảy phần xinh đẹp.
Ta nhìn kỹ lại, hóa ra “Ba Tây Mễ Á” là để chỉ con heo nhỏ lông đốm đen trắng kia.
“Sao tiêu hữu lại lấy một cái tên… có nội hàm như thế?”
Nhìn hàm răng trắng sáng của con heo núi mà ta không khỏi mừng thầm trong lòng —– may mà chưa lủng thận!
“Tại nó hay thích đi rong thôi.” Tiên tử áo tím ôm con heo núi đang đá đạp lung tung, gào rú thảm thiết vào lòng, mặt tràn ngập mơ mộng ngọt ngào: “Nó là thú cưng phóng khoáng nhất, tự do nhất, đặc biệt nhất, biết suy nghĩ nhất trên đời.”
Ta nhìn con heo nhỏ đang đỏ mặt giãy dụa điên cuồng, nhủ bụng đây là con thú cưng dễ cáu nhất trên đời thì có.
“A, bộ đồ ngươi đang mặc…” Tiên tử áo tím như sực nhớ ra điều gì, đứng bật dậy, ánh mắt lia dọc ta từ trên xuống dưới.
Ta chớp chớp mắt, ngồi yên chờ.
“Té ra là ngươi!” Ống tay áo che hờ bên miệng, cô ta giật nẩy mình tỏ vẻ thất kinh như đang diễn tuồng tạp kỹ.
“Giang! Đậu! Hồng!” Ba chữ lăn ra khỏi cuống họng, chữ nào chữ nấy đều nhịp nhàng hoàn hảo.
Ta nhanh chóng nhìn cô ta gật đầu cười tủm tỉm.
“Ngươi, chính là Giang Đậu Hồng trong truyền thuyết…” Trong đôi mắt đẹp dịu dàng trong vắt của tiên tử bập bềnh sóng nước, cảm xúc rối bời.
Loáng cái nụ cười của ta càng đậm nét hơn.
Chắc mẩm câu tiếp theo chính là “Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, ngài có thể ký tên, chụp hình lưu niệm với ta không”!
“Xí!”
Ai dè tiên tử áo tím lại tặng cho ta cái liếc trắng mắt khinh bỉ, sau đó giậm chân một phát, quay ngoắc người bay thẳng lên mây bảy sắc.
Mây xanh cuồn cuộn, cứ thế cô ta ôm theo con heo “Ba Tây Mễ Á” đang gào rú bỏ đi mất dạng, bỏ ta ngồi ngốc tại chỗ không hiểu mô tê gì.
Chậc, tiêu hữu à, làm tiên không nên quá vô tình thế đâu!
Bị một Trình Giảo Kim bất ngờ xông ra gây rối giữa đường như thế, khí thế của ta lại sụt thêm mấy phần, mãi đến khi vào điện vẫn còn ủ dột.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Thiên Thanh đang ngồi dựa vào giường trúc đọc sách, thấy ta không mời mà tới, nét mặt dường như rất kinh ngạc. Tay trái hắn cầm một quyển sách, mái tóc dài đổ xuống như nước, thanh bào mờ ảo như mây, môi mỏng mở hé, hai mắt chứa sao, quả thật xấu tới độ tim ta như dao cắt.
“Lâu rồi chưa được gặp Thánh quân, trong lòng tiểu tiên rất nhớ nhung.” Ta khom lưng cúi chào với hắn thật sâu, nén giọng hạ lời tỏ lòng cúng bái: “Hôm nay đặc biệt tới cửa thăm viếng, chẳng hay tiên thể Thánh quân có an khang?”
Thiển Giáng từng nhiều lần giáo dục ta rằng, khi đàm đạo với người ta không thể chém thẳng vào vấn đề quá mức trực tiếp, chào hỏi và bắt cầu là điều vô cùng cần thiết. Ngay cả xã giao cũng phải có lời dạo đầu, ví như thời tiết hôm nay thế nào, giá vàng dạo này lên hay xuống chẳng hạn.
“Đứng thẳng lên, dễ nói chuyện.”
Không ngờ giọng Thiên Thanh lại có vẻ mất kiên nhẫn, xem ra hắn không nuốt trôi kiểu bắt chuyện này rồi.
“Tiểu tiên tới là để hỏi thăm tin tức của Pháp Lang.”
Khẩn cấp ưỡn ngực ngẩng đầu, lòng ta rủa thầm, trai xấu đúng là trai xấu, thật là không theo kịp thời đại.
“Chẳng phải đã nói ngươi ở nhà chờ tin rồi sao?” Tiện tay đặt quyển sách xuống, sắc mặt Thiên Thanh lạnh đi: “Lẽ nào ngươi không nghe lọt lời ta nói?”
“Thánh quân!” Ta thấy hắn có dấu hiệu sắp mắng mỏ, lập tức giở giọng oan ức: “Tới nay đã gần mười ngày rồi, Hắc Vô Thường tiên quân không nhắn chim giấy cho tiểu tiên nữa, tiểu tiên đã mất hết nguồn cung cấp tin rồi! Ngài với Phương chủ cứ bảo tiểu tiên chờ, mà chờ tới khi nào mới được chứ?!”
Hai mắt Thiên Thanh nhếch lên, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
“Là vậy sao?”
Hắn che nắm tay trước miệng ho vội một tiếng, như thở dài, mà cũng như thở phào nhẹ nhõm.
Là vậy sao? Là vậy sao cái gì? Ta không rõ câu hỏi này của hắn là muốn nhắm vào ai. Có điều nếu sắc mặt đối phương đã dịu lại, thì phải biết tận dụng thời cơ triệt để, thế là ta nắm phắt lấy cổ tay đối phương, cố hết sức bày ra vẻ sùng bái tha thiết chân thành: “Tiểu tiên một mặt lo lắng cho an nguy của Pháp Lang, mặt khác lại nhớ Thánh quân vô cùng, cho nên mới không mời mà chủ động mò tới cửa, Thánh quân ngài ngàn lần vạn lần đừng trách người ta mà!”
Khóe miệng Thiên Thanh cong lên một đường nhàn nhạt, hàng mi dầy rậm hơi rũ xuống.
“… Nếu đã tới, thì ngồi lại một lát đi.”
Mất một lúc lâu, trong miệng hắn mới thốt ra được vài chữ từ bi.
Ta mừng húm như được đại xá.
Sự cô độc lạnh lùng của Thiên Thanh là sản phẩm độc quyền lẫy lừng khắp tam giới, từ trước tới nay hắn luôn tự cho mình ở rất cao rất xa, nên cực ít qua lại cá nhân với những tiên nhân khác. Hôm nay là lần đầu tiên hắn mở miệng mời ta ở lại làm khách, điều này chứng tỏ núi băng nam cực cũng có ngày tan chảy —- khí hậu toàn cầu sẽ ấm dần lên! Với sự nịnh nọt nhiệt tình của bản tiên cô, thử hỏi ai mà không cảm động? Ai mà không mềm lòng đây?
Khởi đầu đã thành công tốt đẹp, Nhị Lang Thần à, chờ chút nhé, mùa xuân của ngươi sắp tới rồi!
Hớn hở bước tới chiếc bàn vuông, ta vô tình nhìn thấy trên bàn có một bộ ấm trà chưa kịp dọn.
Vươn tay sờ thử, chén trà vẫn còn ấm.
“Thánh quân, hôm nay Thương Nam có khách khác tới chơi sao?”
Ta nhớ tới tiên tử điêu ngoa ôm heo con vừa rồi, bất giác nhíu mày.
“Ngươi đã gặp Tử Kim rồi sao?” Thiên Thanh đang thu dọn sách, nghe ta hỏi vậy thì động tác hơi chậm lại.
“Thì ra tên cô ta là Tử Kim à?”
Ta cúi đầu nhẩm lại cái tên này lần nữa.
“Hồi nãy có gặp ngoài cửa, ta nghĩ…. có lẽ cô ta không thích ta lắm.”
Đây là nói giảm nói tránh thôi, với thái độ bặm trợn lườm nguýt vừa rồi của cô ta, đâu chỉ không thích, rõ ràng là ghét ta.
Thiên Thanh trầm mặc giây lát, chậm rãi nói: “Cô ta là Tử Trúc tiên tử tọa hạ của Quan Thế Âm.”
Hóa ra là vợ chưa cưới của Hắc Vô Thường ca ca!
Trong lòng ta nhất thời lật đổ bình gia vị, ngọt bùi đắng cay đều trào lên một lần, bất kể có khuấy đều thế nào, tóm lại cũng gom về bốn chữ —– cảm xúc rối bời.
“Cô ta tìm ngài làm gì?” Ta giả vờ chẹp miệng xem thường.
“Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ hàn huyên bâng quơ thôi.” Thiên Thanh cười điềm đạm.
“Chỉ hàn huyên bâng quơ, vậy mà cần tới mật hoa linh tiêu ngàn năm để pha trà chiêu đãi à?” Miệng ta dẫu lên cao tới nỗi đủ để treo vừa một bình mỡ.
“Ngươi cũng biết, cô ta là đệ tử tọa hạ của Quan Thế Âm Nam Hải, thân phận đặc biệt, nên tất nhiên phải tiếp đón chu đáo.” Thiên Thanh đáp thản nhiên, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
“Cô ta với Hắc Vô Thường tiên quân yêu nhau thật lòng sao?” Ta trợn to mắt, hỏi ra vấn đề mà mình muốn biết nhất.
“… Tất nhiên.”
Thiên Thanh im lặng chốc lát, rồi cúi đầu đáp một câu.
“Ôi.”
Cơn buồn bã lại nhất thời ập tới, ta thở dài cố nén chua xót vào lòng.
Trách sao Tử Kim tiên tử lại ghét ta như thế, có lẽ cô ta cũng biết ra rất thích Hắc Vô Thường tiên quân đây mà! Là một tiên tử si tình đau khổ chờ đợi cả ngàn năm, làm sao cô ta lại cho phép tiên tử khác có thiện cảm với vị hôn phu của mình được chứ? Nói qua nói lại, cũng tại mầm Đậu Đũa ta trẻ dại không hiểu chuyện, vượt quá giới hạn thôi.
“… Cô ta rất xứng với Hắc ca ca, cũng coi như trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, ta nhận.”
Bụi hoa ướt át xâm chiếm khóe mắt, ta quay đầu nhìn về phương xa.
Mối rung động đầu đời trong kiếp tiên của ta, cứ như vậy mà chấm dứt.
Tử Kim tiên tử, vầng trăng sáng đã tô điểm khung cửa sổ nhà cô như ý nguyện, mà đêm nay, ai sẽ tới tô điểm cho giấc mộng của ta đây?
Thôi thì ta đành một mình gậm nhấm nỗi buồn lãng mạn và thanh tao này vậy.