Cơn gió mạnh thổi qua màn trời xanh thẳm, ánh sáng mờ trôi về phía Tây hắt lên mặt đất một chiếc bóng hẹp dài, ta dịch qua bên trái, cái bóng kia cũng dịch qua trái, ta nhích qua bên phải, cái bóng kia cũng nhích qua phải.
Ta hiếu kỳ nhìn xuống mọi người bên dưới, trên mặt họ là vẻ hãi hùng, ai nấy đều nhìn ta trân trối.
Chẳng qua chỉ chết một tiên tử thôi mà, đáng để mấy người chết đứng như vậy sao? Ta không nhịn được bật cười khúc khích.
“Ả không phải tiên! Ả không phải tiên!” Có ai đó tru tréo giữa làn sóng xanh biếc dật dờ: “Thậm chí cả Tru Tiên tiễn cũng không giết được ả!”
Đám đông đang chết đứng bỗng rộ lên bàn tán —–
“Đúng rồi, tại sao còn giữ lại được nguyên thần?” Vô số Thiên binh bắt đầu chất vấn nhau: “Lẽ nào cô ta là Ma?!” Thậm chí ta còn nghe có người nói như vậy.
“Thiên địa muôn phương, hồn này trở về!” Giọng nam lanh lảnh cắt ngang trời cao, bóng tối một lần nữa phủ chụp lên đất trời.
Thiên Thanh đứng trong biển người, vươn tay ra hướng về phía ta. Hắn nhìn ta, gương mặt như băng, thanh sam phấp phới theo gió.
Một lực hút cực mạnh lôi tuột ta về với mặt đất, ta không cam lòng giằng co vùng vẫy, muốn bay lên không trung cao hơn xa hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị hút tới bên cạnh Thiên Thanh.
“Ả không phải tiên! Ả cũng là Ma! Giết chết ả! Giết chết ả!” Tiếng thét thê lương vẫn còn vang vọng, Lục Dụ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa điên: “Ả muốn hại chết Thánh quân Thương Nam!”
Các tiên nhân ngoảnh sang nhìn nhau, có vài đôi mắt nhìn ta đã lóe lên ánh đỏ.
“Vút” một tiếng, chẳng biết mũi tên từ đâu đến, phóng bất ngờ về hướng này, muốn xuyên vỡ nguyên thần của ta. Hắc vũ kim thân, đó là tên hàng ma chỉ Thiên binh mới có.
Ta luống cuống chẳng biết làm thế nào mới đúng, chỉ còn biết kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Thiên Thanh, giờ phút này, sắc mặt của hắn đã tái nhợt như giấy.
“Rốt cuộc ngươi đã nhớ ra.”
Hắn nhìn ta, nét mặt mệt mỏi yếu đuối, như đã hoàn toàn quên hết mọi thứ chung quanh.
“… Miểu Miểu.” Hắn bật ra câu này từ đầu lưỡi, mang theo quyến luyến và đau thương vô hạn.
“Miểu Miểu… ngươi là Hư Miểu?!” Diệu Biến Thiên Mục nhìn ta, trong đôi mắt phượng bập bùng ánh lửa.
“Không thể nào! Chính tay ta đã dùng Phục Thần đao giết chết nàng…” Mái tóc đen rối tung xơ xác, hắn nỉ non như đã mất trí, cẩm y bay phất phơ trong gió: “… Nguyên thần tan biến… ngươi không thể nào là nàng!”
“Ngươi còn dám nói?” Một tiếng cười nhạo vang lên, Thiên Thanh quay đầu nhìn Diệu Biến Thiên Mục, vẻ mặt khinh miệt không gì sánh được: “Đương nhiên ngươi không nhận ra. Ta đã nói từ lâu, ngươi chỉ yêu vẻ bề ngoài của nàng, bây giờ nàng chuyển thế sống lại, thay hình đổi xác, không còn xinh đẹp vô song, ngươi lập tức không nhận ra người trong lòng của mình nữa, nực cười hơn là…” Hắn như nhớ ra một chuyện khôi hài nhất thiên hạ, cười phá lên: “Ngươi còn lợi dụng nàng!”
“Ta đã xem Nhân Duyên kính.”
Ta nhìn Thiên Thanh, rốt cuộc vẫn nói ra sự thật.
“Nàng oán ta sao?” Hắn ngừng cười, nhẹ giọng hỏi ta.
“Đã từng oán.” Ta mỉm cười: “Oán ngài tại sao lại vứt bỏ Hư Miểu, tại sao rõ ràng trong lòng quyến luyến, mà vẫn còn muốn lừa cô ấy.”
“Sau đó rốt cuộc ta đã biết, hai người không thể nào ở bên nhau, Hư Miểu quả thực không nên có tim, cũng không thể nào có tim.”
“Bởi vì, cô ấy là dục vọng của ngài.”
Phần phật, cánh hoa đỏ bay lên rợp trời, như giọt máu bắn tung tóe lên khắp mặt và đầu cổ. Diệu Biến Thiên Mục phút chốc trừng to mắt.
Đúng vậy, ta và Hư Miểu đều là hóa thân từ dục vọng của Thiên Thanh, là vật hút ra từ nguyên thai để hắn có thể thành Thần.
Thuở xưa để thành Thần, Thiên Thanh đã rút ra thất tình lục dục, từng chút từng chút, đến khi rút ra “Dục niệm đối với cái đẹp”, trời xui đất khiến làm sao dải hồn ấy lại tắm phải nước mắt phổ đệ chúng sinh của Bồ Đề và bắt đầu có linh thức. Thiên Thanh nhất thời cao hứng, bèn ngâm dải hồn đó trong nước mắt của Bồ Đề, xem nó có biến hóa gì hay không. Rất nhiều năm sau đó, dải hồn biến hóa thành công, lột xác thành một nữ tử ngây ngô mà mỹ mạo vô song, đó chính là Hư Miểu.
Hư Miểu yêu Thiên Thanh, phần lớn là xuất phát từ bản tính theo đuổi cái đẹp nguyên thủy, Thiên Thanh biết rõ chuyện ấy hơn ai hết, do đó vẫn luôn lạnh lùng với cô. Hắn lo cô sẽ rơi vào tà đạo, nên cố ý đưa cô đến thế gian rèn luyện.
Cũng chính vì bản tính, Hư Miểu luôn có thiện cảm vô hạn với những thứ sở hữu dục vọng, cô quyến luyến nhân gian, thích khí tức trên người Phượng Hoàng, không tài nào chống cự lại hành động lấy lòng của hắn. Trong mắt cô chỉ thấy được những thứ xinh đẹp.
Trước khi chuyển thế, Hư Miểu đã xem qua Nhân Duyên kính, biết Thiên Thanh đã định trước thành Thần sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận cô, mà chính cô cũng không tài nào làm trái với bản năng, chống cự lại ham muốn hướng tới cái đẹp. Vì để tránh cho kiếp sau không phải giẫm lên vết xe đổ, cô đành phải lựa chọn đảo lộn đen trắng cho cặp mắt, thay đổi thẩm mỹ của mình.
Và cũng vì là hóa thân từ dục vọng của Thiên Thanh, cho nên chỉ cần Thiên Thanh không chết thì cô cũng sẽ không biến mất. Hư Miểu bị Phục Thần đao chém phải mà nguyên thần vẫn bất diệt, ta trúng Tru Tiên tiễn mà vẫn không chết, tất cả đều xuất phát từ nguyên nhân này.
Không ai ngờ được, thật ra hai chúng ta là đại diện cho dục vọng nguồn cội của tội lỗi.
Lẳng lặng nhìn Thiên Thanh, trong lòng ta chỉ toàn là thê lương đầy ắp.
Thân là hóa thân của dục vọng, ta và Hư Miểu sinh ra với mục đích bị vứt bỏ, hệt như năm xưa Sáng thế Thiên tôn đã vứt bỏ cái bóng của mình.
Thần thì không cần dục vọng, thậm chí sự tồn tại của cái bóng cũng là một tội lỗi không thể nào khoan dung.
“Ha ha ha!” Diệu Biến Thiên Mục luôn trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên ném dây cương, cười phá lên.
“Hóa ra từ khi sinh ra số mạng ngươi đã nối liền với hắn.”
Hắn nhặt hòn đá hình trái tim trên đất lên, nhìn ngẩn ngơ, khóe mắt đuôi mày đều lạnh lẽo: “Khó trách ngươi sống là vì hắn, mà chết cũng vì hắn.”
“Các ngươi đều nói Hư Miểu không có tim, kỳ thực sau này nó đã mọc ra.” Hắn lôi sợi dây đỏ trong cổ ra, đầu kia của sợi dây đỏ treo một miếng hổ phách thật nhỏ, trong hổ phách đóng băng một nụ hoa hồng mảnh mai.
“Đã đồng mệnh tương liên, thì trả lại cho ngươi!”
Hắn ném hổ phách cho Thiên Thanh.
“Ta thật là một tên ngốc.” Hắn cười cay đắng, nói nốt một câu này, sau đó bỏ lại tất cả Thiên binh Ma tướng, giục ngựa vung roi, bỏ đi khuất dạng.
“A Mục! A Mục!” Ta gọi tên hắn trong màn bụi, nhưng âm thanh bị gió cuốn đi rất xa, đầu hắn cũng không hề ngoái lại.
“Đế quân! Đế quân đừng đi!” Minh Yêu thấy hắn muốn đi thì lập tức đuổi theo, kêu lên giật giọng: “Chí ít hãy để lại Phục Thần đao!”
“Không còn Phục Thần đao nào cả.” Người lên tiếng là Lục Dụ, cô ngơ ngác nhìn theo hướng đi của Diệu Biến Thiên Mục, mắt bắt đầu chảy ra huyết lệ.
“Hư Miểu!” Lục Dụ quay đầu nhìn ta, thất khiếu cũng bắt đầu rỉ máu, dáng vẻ thật là đáng sợ.
“Ngươi có biết, tại sao mắt của ngươi lại lành không?”
Ta không kịp lau khô nước mắt, sợ hãi lắc đầu.
“Đó là vì, Đế quân đã khoét Thiên mục của mình đặt vào người ngươi —- mà Thiên mục, chính là Phục Thần đao.”
Cô lẩm bẩm, da mặt bắt đầu bong ra từng mảng.
“Chàng không biết ngươi là ai, nhưng vẫn tình nguyện giao thứ quý báu nhất của mình cho ngươi như cũ… cho nên ta luôn hận ngươi, hận ngươi một ngàn năm!”
Mái tóc đen trên đầu bị gió cuốn đi, thể xác của cô dần rã tan thành từng mảnh nhỏ, phơi ra bộ xương trắng dưới lớp máu thịt nhầy nhụa.
“Ngươi nhìn đi, bây giờ chàng bắt đầu báo thù cho ngươi rồi đấy, ha ha ha!”
Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha!
Cô cứ cười mãi, cười cho tới khi thể xác hóa thành tro bụi, tan vào gió.
Ta nghe tiếng thét gào thê lương, thật lâu sau cơn sóng gió kinh hoàng trong lòng vẫn không thể nào lắng xuống.
Có lẽ mãi mãi không thể nào lắng được.
“Miểu Miểu?” Ta nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Thiên Thanh.
“… Giang Đậu Hồng, ta là Giang Đậu Hồng.”
Ta thì thào đáp trả như người trong mộng.
“Hư Miểu của năm trăm năm trước, đã chết rồi.”
_________________