• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Khê hiện tại là ngủ thẳng giấc cho đến khi tự nhiên mà tỉnh dậy, nói một cách nghiêm túc thì những năm gần đây hắn tựa hồ vẫn đều trải qua những ngày như vậy. Bất quá, tự tại như bây giờ lại thật sự không nhiều lắm. Từ trên giường đứng lên, thân thể trần trụi, Long Thiên Thích mỗi lần đều thay hắn giải quyết tốt hậu quả, nhưng chuyện tuyệt đối y không phục vụ chính là giúp hắn mặc quần áo, còn cỡi quần áo hắn thì y am hiểu nhiều hơn.

Mặc vào quần áo mà Long Thiên Thích đã giúp hắn chuẩn bị tốt đặt ở đầu giường, mặc xong, lại đánh răng rửa mặt, chỉnh trang một chút, liền đi xuống lầu tìm đồ ăn. Đánh  cái ngáp từ trên lầu đi xuống, nhưng khi nhìn thấy vị khách đang ngồi ở phòng khách mà không khỏi giật mình.

Bạch Diệp, vì trốn người này, mấy ngày nay hắn cũng chưa ra khỏi cửa Long gia, không nghĩ tới y lại tìm đến tận đây.

“Ngươi rốt cuộc đã thức rồi.” Bạch Diệp thở dài một hơi.

Năm giờ trước y đã đến đây, quản gia mở cửa cho y vào, Long gia cùng Bạch gia giao tình dù sao cũng đã nhiều năm, huống chi y lại là chủ sự của Bạch gia. Khi y nói y đến tìm Nguyệt Khê, quản gia sợ run một chút, lập tức gọi điện thoại thông báo Long Thiên Thích, một phút đồng hồ sau rốt cuộc nhận được sự cho phép của lão Đại bên kia, nhưng khảo nghiệm lớn hơn nữa đang chờ y.

Nguyệt Khê thiếu gia đang ngủ, tiên sinh phân phó, thời điểm Nguyệt Khê thiếu gia ngủ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy —— đây là quản gia nói nguyên văn. Ý là, muốn gặp hắn cũng đơn giản, chờ hắn tỉnh dậy thì tốt rồi.

Bạch Diệp biết là Long Thiên Thích không phải không cố ý chỉnh y, ngồi chờ ít nhất đã năm giờ, đến đây lúc mười giờ sáng, bây giờ là ba giờ chiều, đã có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, và còn nhiều sự tình y đều gác sang một bên. Đến chỗ Mai Thuấn Thần nhờ hẹn giúp, vị nhân huynh kia quyết tâm không hỗ trợ, mà Nguyệt Khê lại nhất quyết chết cũng không ra khỏi cửa Long gia nửa bước. Biện pháp cuối cùng, chính là trực tiếp vào nhà tìm người, tuy rằng đây là hạ sách, nhưng mà Bạch Diệp đã muốn chịu không nổi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Nguyệt Khê kinh ngạc hỏi.

“Tới tìm ngươi, chúng ta nói chuyện.” Bạch Diệp có chút buồn bực lên tiếng.

“Nói chuyện gì?” Nguyệt Khê khi nói chuyện với Bạch Diệp đã ngồi xuống sô pha đối diện.

“Ngươi có biết Long Thiên Thích là ai hay không?” Bạch Diệp vào thẳng vấn đề chính.

“Biết.” Nguyệt Khê gật đầu.

“Vậy ngươi vì sao còn cùng hắn một chỗ?” Bạch Diệp đem thanh âm ép tới cực thấp.

“Hắn cũng bất quá thấy ngươi xinh đẹp, đem ngươi như sủng vật mà dưỡng......”

“Cút ra ngoài ngay.”

“Ngươi hãy nghe ta nói, ta chưa từng khẩn cầu ngươi tha thứ, cũng biết chúng ta đã không có khả năng. Nhưng ta thật sự không muốn ngươi lại bị thương tổn, Long Thiên Thích sẽ không cho ngươi được tình cảm mà ngươi muốn.”

Nguyệt Khê nhắm mắt, cố gắng không cho nam nhân trước mắt này nhìn thấy tình tự chính mình, một hồi lâu mới giương giọng nói: “Quản gia, tiễn khách.”

“Ngươi vô luận hận ta thế nào đều hảo, nhất định phải bảo trọng chính mình......”

“Trong thiên hạ, người tối không tư cách nói loại lời này với ta chính là ngươi!” Thanh âm nổi giận của Nguyệt Khê ở trong đại sảnh nổ tung.

Đem cửa phòng khoá chặt, mặc cho quản gia gõ cửa như thế nào, Nguyệt Khê đều làm như không nghe thấy, tự mình đem thân thể lui thành một đoàn oa ở trên giường.

Tuy rằng đi theo Mai Thuấn Thần hỗn đại, nhưng Nguyệt Khê cũng đồng tính luyến ái, nhưng ít nhất trước đó Bạch Diệp không phải. Đem hết thủ đoạn chính mình lừa y lên giường, kết quả là...... Sự kiện đính hôn kia có thể không trách y, dù sao bọn họ là cùng tính, như thế nào cũng không thể đăng kí kết hôn, Bạch Diệp sau lưng chính mình tìm nam nhân, cũng không trách y, khi đó trạng huống chính mình thực tại không tốt, cũng thật sự thoả mãn không được Bạch Diệp. Cũng bởi vậy tự mình mới hướng Mai Thuấn Thần học cách câu dẫn nam nhân khi trên giường, vì muốn y sẽ thay đổi.

Thế nhưng...... Thế nhưng, không nghĩ tới có một ngày, Bạch Diệp lại nhẫn tâm nhìn hắn chết. Cùng một chỗ gần một năm, nam nhân kia mỗi ngày buổi tối đều ôm lấy hắn nói “Ta yêu ngươi”, vậy mà lại là người chờ mong hắn chết nhất.

Thật sự là châm chọc đến lợi hại, có lẽ tình yêu đối với mình chính là một loại châm chọc.

Ngẫm lại có lẽ là chính mình rất ngốc, sinh ra ở nơi phong nguyệt, mỗi ngày nghe được chính là lời tán tỉnh. Có lẽ trong mắt người bình thường không phải tình yêu, nhưng tựa như mẹ đã nói qua, nơi này tình yêu cũng tối chân thật.

Mẹ muốn hoàn lương cho nên mới theo Thương lão gia, hơn nữa còn sinh hạ hắn, nghĩ đến sinh hạ đứa con rốt cuộc có thể thay đổi cái gì. Nhưng nàng chung quy là vũ nữ của “Thiên sứ chi đều”, đến chết cũng không sao thay đổi được. Ngay cả huyết thống đều không thể thay đổi hiện thật, huống chi hai nam nhân. Đồng tính thường không được hoan nghênh lắm.

Bạch Diệp quả thật có yêu hắn, hắn có thể khẳng định, chính là tình yêu này nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của y thì mới có tác dụng, ngẫm lại xem, có quyền thế, y muốn dạng người gì mà không có, không có quyền thế, bằng một người như hắn thì có năng lực cho y được cái gì.

Đau lòng quá, hận quá, buồn quá......

Nhưng cho dù có nghĩ nhiều thế nào, sống chết trước mắt cũng sẽ chậm rãi làm mờ đi, không có gì nhìn không ra, cũng không có gì không bỏ xuống được. Hắn phát sốt bệnh nặng, mê man suốt năm ngày, bác sĩ nói hắn có thể sống sót chính là kỳ tích.

Đúng vậy, hắn đã không chết, tuyệt đối không thể vì một người nam nhân mà chết. Còn nhớ rõ Mai Thuấn Thần hai năm trước đối với một ngưu lang nói qua, còn sống chính là còn sống, cho dù không có hy vọng gì cũng phải sống, bởi vì khi đã chết liền thật sự tuyệt vọng.

Tình yêu loại này một khi đã không đáng tin cậy như vậy, thì không cần phải dựa vào tình yêu là được.

Từ nhỏ lớn lên, nhìn thấy không ít ngưu lang bị làm nhục chí tử từ cửa sau “Thiên sứ chi đều” nâng đi ra ngoài, hắn có thể sống một cách tự tại như thế, đã là bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được.

Chính là......

Sống được càng thoải mái, càng lười nhác, càng không biết vì cái gì mà sống.

“Phanh, phanh” hai tiếng đập cửa, Nguyệt Khê không khỏi cả kinh, nếu là quản gia, sẽ ngay tại cửa nói chuyện......

Là Long Thiên Thích, cơ hồ lập tức, Nguyệt Khê lau khô nước mắt từ trên giường bước xuống, mà lúc này cửa đã bị mở ra.

“Ngươi khóc.” Long Thiên Thích chậm rãi mở cửa, mày nhăn lại.

“Có chút thương cảm.” Nguyệt Khê chậm rãi từ trên giường bước xuống, ôm lấy y.

Có lẽ bởi vì ngày hôm qua Long Thiên Thích nói câu kia “Ta yêu ngươi”, cũng có lẽ bởi vì hắn cần một cái ôm ấp......

Long Thiên Thích đem hắn ôm chặt hơn nữa.

“Ngươi tại sao đã trở lại?” Một hồi lâu, Nguyệt Khê mới nhớ tới hỏi.

“......”

Y nhận được điện thoại quản gia nói tình trạng của Nguyệt Khê, cho dù muốn làm bộ như không thèm để ý đều có chút làm không được.

Nguyệt Khê cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm y, tâm tình tựa hồ chậm rãi bình tĩnh lại.

“Tiểu thuyết của ngươi viết rất khá.” Thật đột nhiên nói một câu, sợ tới mức Nguyệt Khê lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Ngươi xem?”

Không phải đâu, Long Thiên Thích làm sao có thể đọc văn hắn viết? Với y mà nói hẳn là rất lãng phí thời gian.

“Xem hai ngày.” Long Thiên Thích thản nhiên bổ sung.

“Hảo ý ngoại.” Nguyệt Khê thành thực nói.

“Muốn theo ta quay về Mĩ Quốc hay không, nơi đó mới là bổn gia của ta.” Long Thiên Thích lại mở miệng.

Nguyệt Khê có chút khó xử nhìn Long Thiên Thích, một hồi lâu mới nói: “Ta tháng sáu tốt nghiệp, ta nghĩ chờ sau khi ta lãnh bằng tốt nghiệp rồi hãy nói.”

Theo y về nơi tư nhân, rồi đến chủ trạch bên này, hiện tại lại muốn đưa về bổn gia ở Mĩ Quốc, từng bước một, Long Thiên Thích là càng ngày càng coi trọng hắn. Chính là...... Nam nhân này có yêu thật sự không?

“Sự tình này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi còn muốn chạy, ta sẽ đem hết thảy xử lý tốt.” Long Thiên Thích nói.

“Vì cái gì muốn đi Mĩ Quốc? Không có gì kém thì đừng đi.” Nguyệt Khê không khỏi nói, “Hơn nữa tiếng Anh của ta lại không tốt, đi thì ngay cả cuộc sống như thế nào cũng không biết.”

Long Thiên Thích lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, nhưng không có nói gì, chính là bởi vì hắn thế này mới muốn dẫn hắn đi Mĩ Quốc. Hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào y mà thôi, ly khai y liền sống không nổi, y thích cái loại cảm giác này. Người này là mỗi ngày đều nói thương y, người lúc nào cũng bên cạnh y, nhưng luôn cho y một loại cảm giác như gần như xa, có lẽ sẽ biến mất lúc nào đó nếu y không giữ cho thật chặt.

Từ nhỏ đến lớn, không có gì y không chiếm được, chính là hiện tại muốn lưu lại con người của hắn cũng là cực kỳ dễ dàng. Nhưng cho dù người này đang ở bên người, trong lòng y vẫn thường xuyên dâng lên cảm giác mất mác không sao hiểu được.

“Thật ra, ta chưa từng rời đi thành thị này, thật sự không muốn đi.”

“Vậy đợi cho ngươi tốt nghiệp rồi nói sau.” Long Thiên Thích nhân nhượng.

Mùa xuân tháng ba, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, Long Thiên Thích ban ngày rất ít ở nhà, Nguyệt Khê một mình đương nhiên cũng thật vui vẻ thanh nhàn. Đem máy tính lấy ra, nằm dài trên giường, viết mệt mỏi có thể nằm ngủ một hồi. Nói thật cuộc sống hắn gần đây thật sự càng ngày càng giống trư, ăn ngủ, ngủ ăn, cho dù là bản thảo cũng không tìm được đề tài.

Cho dù trong lòng có một thanh âm vẫn không ngừng thì thầm nói với hắn như vậy là không được, còn tiếp tục thế nữa có lẽ sẽ bị sự ôn nhu của Long Thiên Thích nuốt mất, nhưng tựa hồ có rất nhiều thứ thật sự bất lực. Hắn dường như lại bắt đầu tin tưởng Long Thiên Thích là yêu thương hắn thật lòng, cho dù lý trí nói cho hắn đây là chuyện bất khả tư nghị đến cỡ nào. Long Thiên Thích ôn nhu luôn làm cho hắn có loại ảo giác này, hơn nữa chậm rãi làm cho tiềm thức dấy lên niềm tin.

“Ta yêu ngươi”, nghe được ba chữ này tuy không phải lần đầu, nhưng có đôi khi Nguyệt Khê đều cảm thấy mỗi một chữ lại giống như có chứa ma chú, cho dù biết như vậy không được, nhưng không có năng lực chống cự lại.

Đáy lòng thở dài, tay không tự giác tùng xuống dưới, vẫn đang đọc văn tựa hồ cũng không có hứng thú, chỉ kinh ngạc ngửa đầu nhìn về phía không trung. Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, không thấy một tia lo lắng, đoá đoá mây trắng đang di động trông thật xinh đẹp. Hết thảy đều tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến nỗi làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng càng im lặng, càng bình thản bao nhiêu, đáy lòng càng trào ra cảm giác bất an bấy nhiên.

Đang thất thần, máy tính nhắc nhở hắn có tân bưu kiện.

Nguyệt Khê nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở ra xem, đó là của Thương Phong Dật phát tới. Nguyệt Khê ít nhiều có chút kinh ngạc, nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là nội dung bên trong. Không ngờ Thương Phong Dật lại chạy đến tận Tây Tạng, sau khi Thương thị sang tay đổi chủ, bởi vì sợ hãi người của La thị đến tìm hắn gây phiền phức, ký ước xong hắn liền tiêu thất. Cùng Nguyệt Khê gọi một cuộc điện thoại, nói phải  trốn trước, không nghĩ đến hắn trốn một cái liền tới Tây Tạng.

Trong tin nhắn ngoại trừ báo bình an ra, còn nói hắn tính toán cứ như vậy đi du lịch luôn, du lịch Trung Quốc xong thì muốn đi Âu Châu nhìn xem. Dù sao kinh tế cũng không có vấn đề, cũng không có trách nhiệm gì phải gánh vác, hắn tính toán bắt đầu hảo hảo hưởng thụ nhân sinh.

Truyền đến phụ kiện là hình ảnh hắn chụp ở Tây Tạng, đường cổ cùng núi non, cung điện Potala......

Hơn nữa ảnh chụp thoạt nhìn phi thường duy mĩ, trước kia Mai Thuấn Thần cùng hắn đề cập qua, nhưng đối với vị anh trai này, Nguyệt Khê từ trước đến nay không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới Thương Phong Dật đối với chụp ảnh thật sự rất có thiên phú.

Lúc ấy hắn chính là cảm thấy bắt Thương Phong Dật gánh vác Thương thị thật sự quá khó khăn, cho nên đưa ra đề nghị bán đi, không nghĩ tới thật sự mang đến cho Thương Phong Dật một cuộc sống chuyển biến như thế.

“Rất được.” Bỗng dưng một phen thanh âm vang lên phía sau, Nguyệt Khê cả kinh.

Có thể xuất hiện một cách bất ngờ như vậy chỉ có Long Thiên Thích. Chính là Long Thiên Thích là miêu hay sao? Mà miêu chạy bộ cũng không tránh khỏi phát ra tiếng động a.

“Đại lão bản “trốn việc” sao?” Nguyệt Khê ngửa đầu nhìn y.

“Nếu chuyện gì đều phải đích thân ta đến làm, ta dưỡng những người dưới tay kia làm cái gì nữa.” Long Thiên Thích đạm cười nói, cúi đầu hôn nhẹ trán Nguyệt Khê.

“Đến, lại đây nhìn xem, đây là bưu kiện anh trai gửi cho ta.” Nguyệt Khê nói, vừa muốn đem chiếc gối dài chia một nửa cho Long Thiên Thích, Long Thiên Thích cũng đem Nguyệt Khê ôm ngồi ở trên đùi chính mình, siết vào trong ngực.

“Anh trai ngươi chụp thật sự không tồi.” Long Thiên Thích lại nhìn mấy tấm ảnh, khen.

Nguyệt Khê cười đến càng vui vẻ, xem ra Thương Phong Dật chụp thật sự là không tồi, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được Long Thiên Thích khen người khác.

“Không biết khi nào thì, ta có thể giống hắn có thể đi tham quan khắp thế giới như vậy.” Nguyệt Khê có vài phần cảm thán nói.

“Muốn đi lữ hành sao?” Long Thiên Thích hỏi hắn.

“Ta vẫn không cơ hội ra ngoài, từ nhỏ thân thể đã không hảo, Thuấn Thần sợ ta đi ra ngoài có cái gì vạn nhất xảy ra, cho nên luôn mạnh mẽ phản đối. Mà hiện tại.....” Khi nói chuyện Nguyệt Khê ngẩng đầu liếc mắt nhìn Long Thiên Thích một cái, “Phỏng chừng ngươi cũng không có thời gian theo giúp ta.”

Hơn nữa hắn lại càng không hy vọng xa vời, Long Thiên Thích sẽ thả hắn một mình đi ra ngoài.

Long Thiên Thích đem hắn ôm chặt hơn chút nữa, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đợi ta thêm vài năm nữa đi, khi đó ta nhất định sẽ cùng ngươi du ngoạn ngũ hồ tứ hải.”

“Chờ vài năm?” Nguyệt Khê đối với từ này có chút kinh ngạc, nhưng mà thêm vài năm nữa, Long Thiên Thích cũng bất quá bốn mươi tuổi, chẳng lẽ lại về hưu? Không có khả năng đi.

“Tiếp qua vài năm Tuấn Khanh liền lớn, có thể chủ sự.” Long Thiên Thích tựa hồ có vài phần vui mừng nói.

“Tuấn Khanh?” Chưa từng nghe qua tên này, nhưng Nguyệt Khê lập tức nghĩ đến: “Đứa con của ngươi?”

Long Thiên Thích gật đầu, nhưng con ngươi lại hiện lên một mạt lo lắng.

Nguyệt Khê nhìn thấy vẻ mặt y, cẩn thận đoán: “Hiện tại chủ sự ở Mĩ Quốc không phải là đứa con của ngươi sao?”

Nói cách khác, y đường đường một tộc trưởng không lý do gì ở nơi đây đến mấy tháng, tức là bên này có một nửa sản nghiệp của Long gia.

“Tháng tám năm nay, hắn liền mãn mười tám tuổi. Đại lễ của hắn sẽ được tiến hành ở Mĩ Quốc.” Long Thiên Thích có vài phần cảm thán nói.

Nguyệt Khê không khỏi nghiêng đầu nhìn y, hỏi: “Nghe khẩu khí này của ngươi, giống như đại lễ này là chuyện gì đó rất nguy vậy.”

Long Thiên Thích gật gật đầu, lại nhịn không được thở dài. Gia quy của Long gia, người kế thừa khi sinh nhật mười tám tuổi, nhất định phải làm kiện đại sự hướng trong tộc chứng minh chính mình đã là người trưởng thành. Mà khi làm được chuyện này có thể lấy được quyền hạn tộc trưởng điều động thế lực Long gia, vì để cho người thừa kế có thể phát huy đầy đủ năng lực, đương nhiệm tộc trưởng đối hành vi này đều là tuyệt đối theo đuổi. Năm đó y lựa chọn ở quốc nội gia tăng đầu tư, tiến quân điện tử, các loại đồ điện, sau đó thành lập tập đoàn Lập Phong, làm cho Long thị ở thương giới quốc nội đứng một cách vững vàng.

Mà Tuấn Khanh tuyển chọn lại là diệt Nguyên gia. Nguyên gia mặc dù so với Long gia sống yên sớm hơn ở Mĩ Quốc, nhưng gần mười năm nay, Nguyên gia đã lớn không bằng Long gia, nhưng thực lực Nguyên gia còn đang rất lớn mạnh, hơn nữa cùng Long thị va chạm càng ngày càng nhiều. Còn trẻ khí thịnh Tuấn Khanh liền tuyển đầu đề này, đích xác ngay từ đầu Long Thiên Thích là phản đối, nhưng nghĩ rằng Tuấn Khanh từ nhỏ đến lớn đều là thuận buồm xuôi gió, cho hắn điểm đả kích cũng tốt. Lại không nghĩ tới hắn lại thành công, hơn nữa làm được quyết tuyệt như thế.

Không thể không thừa nhận, đứa con này so với y ngoan độc hơn, nhưng cứ như vậy, Long gia có thể bị mất một ngày nào đó không?

“Nhĩ hảo giống như thật lo lắng, muốn trở về nhìn xem hay không?” Nguyệt Khê không khỏi hỏi.

Long Thiên Thích lắc đầu nói.”Tạm thời cứ cho hắn tự do, khi nhậm chức hắn sẽ không còn thời gian nữa.”

Tháng sáu, Nguyệt Khê cuối cùng lãnh được bằng tốt nghiệp, nhưng không có tham gia điển lễ tốt nghiệp, hắn ở trong ban không có bằng hữu nào, nhiều nhất cũng chỉ tính là quen biết mà thôi; cùng các giảng viên nào đều không tính là thân thiết. Trên hộ tịch của hắn có ba chữ “Phụ không rõ”, mẫu thân hắn là kỹ nữ, hắn lại đi theo Mai Thuấn Thần hỗn đại, hơn nữa người của La gia trước kia còn cố ý nháo loạn, cứ như vậy trải qua một khoảng thời gian dài, nghĩ tới cuộc sống bình thường ở đại học là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Tựa như khi hắn xin lưu giáo, hệ chủ nhiệm gọi điện thoại cự tuyệt, lấy lý do bối cảnh hắn làm cho hắn không thích hợp ở lại trong trường học. Lúc ấy Nguyệt Khê mặc dù có chút thất vọng cũng không cho là quá khó khăn, lúc còn học trung học, rất nhiều người đều gọi hắn là nam kĩ, hắn cũng học xong trung học, huống chi hiện tại.

Lúc đi lãnh bằng tốt nghiệp, là Long Thiên Thích đưa hắn đi, hơn nữa là y tự mình lái xe. Lại nói tiếp, gần đây hai người bọn họ ra ngoài, Long Thiên Thích rất ít kêu người khác lái xe, ngược lại càng vui vẻ khi chính mình lái.

Hơn nữa khi bằng tốt nghiệp tới tay, đồng thời Nguyệt Khê cũng nhận được hộ chiếu. Nhưng về sau có thể dùng đến hay không Nguyệt Khê không quá khẳng định, cùng Long Thiên Thích một chỗ hắn phỏng chừng chỉ dùng để không, và hắn cũng không cần dành dụm tiền để mua xe.

Mà mấy tháng nay Long Thiên Thích tựa hồ đặc biệt thanh nhàn, hai người hai mươi bốn giờ ngâm mình ở cùng nhau, viết bản thảo là không có khả năng, đầu tiên là làm cho y dạy lái xe, chơi bóng, cùng một ít vận động không quá kịch liệt. Chính là không nghĩ tới vài ngày sau bác sĩ Hoàng liền phán định hắn cần nghỉ ngơi, kỳ thật Nguyệt Khê luôn cảm thấy vị Hoàng lão tiên sinh kia là lo lắng thái quá, nhưng Long Thiên Thích đối với lời này lại hoàn toàn chấp hành.

Bị y đặt ở trên giường, Nguyệt Khê nhàm chán hết sức nhưng lại tìm mấy quyển sách sử đến, cùng Long Thiên Thích thảo luận.

Làm cho Nguyệt Khê thập phần ngoài ý muốn chính là, Long Thiên Thích đối với văn học là không hứng thú, nhưng lịch sử tổng quát, mỗi hướng mỗi đại, từng hoàng đế, y thông hiểu rất rõ ràng, nghe được Nguyệt Khê không khỏi mở lớn miệng. Theo hắn biết rất nhiều doanh nhân đều thích đọc sử, hơn nữa Long Thiên Thích......

Cẩn thận ngẫm lại, hắn ở Long gia cùng hoàng đế lại có nhiều khác biệt.

Có thể thành người một phen nghiệp lớn, sao lại đơn giản thế.

Bất quá sau khi cầm bằng tốt nghiệp trong tay, Long Thiên Thích cũng bắt đầu chuẩn bị chuyện đi Mĩ Quốc. Về chuyện này Nguyệt Khê tốn không ít công sức, sử dụng không ít thủ đoạn, nhưng Long Thiên Thích vẫn cho ra đáp án là vẫn phải đi, tuyệt không dung phản đối. Bởi vì giữa tháng 8 là sinh nhật Long Tuấn Khanh, Long Thiên Thích vô luận như thế nào cũng muốn trở về. Hơn nữa sinh nhật qua đi còn phải đối với tiến độ hoàn thành đầu đề lần này tiến hành thẩm định, hơn nữa còn có một ít công việc kết thúc cũng muốn cùng nhau làm. Về nước lần này phỏng chừng phải đến hơn nửa năm, y vô luận như thế nào cũng không chịu tách ra lâu như vậy.

Thở dài, lúc sau Nguyệt Khê cũng chỉ bắt đầu cố gắng học tiếng Anh, tuy rằng Long Thiên Thích nói không cần, Long gia cao thấp mọi người đều nói tiếng Trung. Nhưng mà mọi chuyện có vạn nhất, nếu hắn rời đi Long gia, chẳng phải là bị chết rất khó xem.

Mà đối với sự cố gắng của hắn, Long Thiên Thích không có phản đối cũng không có duy trì, nhưng cũng không để cho hắn mời gia sư, cuối cùng bị cuốn lấy không có biện pháp, đành phải tự mình học. Đại bộ phận thời gian đều ở Mĩ Quốc cho nên Long Thiên Thích nói tiếng Anh đương nhiên hảo, chính là Nguyệt Khê không nghĩ tới, ngoại trừ tiếng Anh ra, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật y nói được cũng không tồi.

Ngay từ đầu nghe y kể chuyện lịch sử, Nguyệt Khê đã có chút buồn bực, giờ lại biết y có thể sử dụng thuần thục ngôn ngữ của mấy nước, hắn càng thêm buồn bực.

Vì cái gì nam nhân này mọi thứ so với hắn cường......

“Này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có thể tinh thông năm thứ tiếng là cơ bản trong cơ bản mà thôi.” Mai Thuấn Thần nhún nhún vai, thản nhiên nói.

Còn có một tuần nữa sẽ đi, Long Thiên Thích cố ý chuẩn hắn hôm nay lại đây cùng Mai Thuấn Thần nói lời từ biệt. Nhưng không nghĩ tới sau khi nghe hắn oán giận xong, Mai Thuấn Thần lại nói một câu như vậy.

“Ngươi cũng không ngẫm lại Long Thiên Thích là ai a, ngày thường tiếp xúc là loại người nào, ngay cả ngôn ngữ cơ bản đều nói không được, y không cho người chê cười sao?” Mai Thuấn Thần cười.

“Bất quá, ngươi thật sự tính toán cùng y quay về Mĩ Quốc?” Mai Thuấn Thần đưa ra vấn đề trọng yếu này.

“Ta là một chút cũng không muốn đi, nhưng vấn đề là, ngươi cho rằng ta có thể không đi mà được sao?” Nguyệt Khê cười khổ.

Đi đến cái nơi thị phi kia, nếu muốn tìm một chỗ thanh tĩnh là không có khả năng rồi. Hiện tại tuy đã ở bản trạch Long gia, nhưng dù sao Long gia từ trên xuống dưới còn có người bên ngoài chú ý đều là hành động của Long Tuấn Khanh ở Mĩ Quốc, ngay cả Long Thiên Thích chính mình đều thật chú ý ẩn thân. Mà sau khi quay về  Mĩ Quốc, ai......

“Lại nói tiếp, thời gian Long Thiên Thích cùng ngươi một chỗ không ngắn.” Mai Thuấn Thần tính ngày.

Nguyệt Khê gật gật đầu.

“Vậy ngươi cảm thấy khi nào thì y mới chán ngươi?” Mai Thuấn Thần hỏi.

Nguyệt Khê cười khổ, không biết nên trả lời như thế nào, hắn hiện tại cũng không chờ mong Long Thiên Thích phiền chán, đối với cuộc sống hiện tại hắn không có gì bất mãn.

Mai Thuấn Thần nhìn sắc mặt hắn, nhíu mày, nói: “Ngươi sẽ không ngốc nghếch đến nỗi vướng vào lần thứ hai đi.”

“......”

“Ngươi thích hắn?” Mai Thuấn Thần cẩn thận hỏi.

“......”

“Ngươi......”

“Tiểu thuyết của ta đoạt giải.” Nguyệt Khê đột nhiên nói.

“A!?”

“Tuy rằng không phải giải nhất, bất quá với một tay mới như ta mà nói coi như là không tồi.” Nguyệt Khê có chút kiêu ngạo nói, rồi tiếp: “Hơn nữa có một đạo diễn đối với truyện dài của ta cảm thấy hứng thú, hỏi ta có muốn dựng thành kịch truyền hình hay không. Ta rất có tự tin, không quá ba năm, ta nhất định sẽ có chút danh tiếng, có lẽ thành danh rực rỡ ta làm không nổi, nhưng sinh kế về sau tuyệt đối không thành vấn đề.”

“......”

“Vô luận ta cùng Long Thiên Thích như thế nào, thì những thứ ấy sẽ là trọng tâm của cuộc sống sau này của ta.” Nguyệt Khê bình tĩnh nói.

“Ngươi......” Mai Thuấn Thần thở dài.

Nguyệt Khê thản nhiên nói: “Ta dù sao cũng là nam nhân, giống y có một sự nghiệp thành công như vậy là không có khả năng, nhưng ít nhất cũng nên có chút việc làm.”

Mai Thuấn Thần lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Trong tay có việc làm cũng không có nghĩa là có thể đem tình cảm xem nhẹ, lúc con tim đau đớn thì việc làm kia cũng không giúp giảm bớt được bao nhiêu đâu.

“Bất quá, ngươi nói sinh nhật đứa con của Long Thiên Thích, ta có nên tặng lễ vật hay không?” Mấy ngày nay Nguyệt Khê đều tự hỏi cái vấn đề này.

Sinh nhật đứa con tình nhân, hơn nữa đứa con này cũng không kém hắn nhiều tuổi lắm. Nguyệt Khê tưởng tượng đến liền cảm thấy có chút buồn cười.

“Này......” Mai Thuấn Thần trong lúc nhất thời cũng có chút do dự, hỏi ngược lại: “Ngươi là muốn lấy lòng hắn sao?”

Nguyệt Khê lắc đầu, nói: “Chỉ là sợ tình nhân trước kia của Long Thiên Thích cũng có người tặng hắn, ta không nghĩ chính mình có vẻ đặc biệt.”

“Này còn không đơn giản, ngươi bảo Long Thiên Thích giúp ngươi chuẩn bị không phải tốt rồi sao.” Mai Thuấn Thần nghĩ đến một biện pháp có vẻ hợp lý nhất.

Nguyệt Khê không khỏi gật gật đầu, biện pháp này quả thật không tồi.

“Lần này ngươi cùng Long Thiên Thích trở về mọi sự cẩn thận, có thể trở về trước thời gian liền trở về trước thời gian thôi.” Mai Thuấn Thần lo lắng nói.

Hắn không thể không lo lắng, Long Tuấn Khanh sinh nhật mười tám tuổi, khách được mời tuyệt đối là các bậc nhân vật nổi tiếng; hơn nữa Long thị bộ tộc chính là đại tộc, nhiều người nhiều miệng, công việc bề bộn, Long Thiên Thích cho dù có chiếu cố hắn như thế nào, cũng không có năng lực phân ra nhiều tâm lực. Vạn nhất Nguyệt Khê chọc phải người nào đó không nên dây vào, còn không biết sẽ xảy ra rắc rối gì.

“Ta sẽ đúng mực, ta cam đoan với ngươi, ta nhất định lông tóc vô thương trở về.” Nguyệt Khê cười.

Hắn có lẽ sẽ giẫm phải vết xe đổ lần thứ hai, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không để bị thương gân động cốt nữa.

Nguyệt Khê là lần đầu đi máy bay, bình thường hắn ngay cả xe lửa đều cực nhỏ có cơ hội ngồi qua, không ra cửa, cũng là lười bước ra khỏi cửa, phương tiện giao thông sử dụng nhiều nhất chính là đôi chân, từ nhỏ lớn đến hắn không đi xa quá chỗ ở, mà đến “Thiên sứ chi đều” lại càng không xa, cho tới nay hắn lui tới cũng chỉ mấy địa phương này.

Thế nhưng sau khi gặp được Long Thiên Thích, đã đi hơn hai nơi, nhưng thời gian ra khỏi cửa cũng càng ít.

“Ngươi là lần đầu tiên đi máy bay?” Long Thiên Thích nhìn vẻ mặt hắn hưng phấn, không khỏi hỏi.

Bởi vì còn có chút văn kiện phải xử lý, hơn nữa Nguyệt Khê vẫn ở vào trạng thái hưng phấn, Long Thiên Thích cũng liền không bồi hắn, không nghĩ tới công sự xử lý xong rồi, Nguyệt Khê còn đang ngắm mây bên ngoài.

Nguyệt Khê gật đầu, cười nói: “Vẫn là ngồi chuyên cơ.”

Long Thiên Thích cười khẽ, đồng thời cũng có chút ẩn ẩn lo lắng, nếu là có thể, y vẫn muốn cho Nguyệt Khê ở tại nhà trọ của y, nơi đó chỉ có hai người bọn họ, ít người sự tình cũng ít, Nguyệt Khê thân mình cũng yên tĩnh, hắn muốn viết viết bản thảo đều thật thuận tiện, chính là mọi sự không phải theo ý người muốn là được. Chỉ hy vọng hắn không cần cảm thấy Long gia ồn ào, phiền nhiễu, rồi sinh khí thì không tốt.

“Bất quá, tại sao cái này ngươi cũng mang theo?” Nguyệt Khê nhìn thấy khối thủy tinh có tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma trên bàn, hỏi.

Hắn lần này đi Mĩ Quốc, cơ hồ không mang theo hành lý gì, nói là bên kia có chuẩn bị, Long Thiên Thích liền đem theo một ít công văn trọng yếu đã được sắp xếp gọn gàng vào một sơ mi, sau đó chính là khối đá thủy tinh mà lần Giáng sinh đó đã mua.

Lúc đầu dọn đến nhà trọ Long Thiên Thích, căn bản không nhớ đến, chính là sau đó Long Thiên Thích phái người trở về lấy. Điều này làm cho Nguyệt Khê không khỏi buồn bực, chỉ là một khối thuỷ tinh, tạo hình có thể cho là đẹp, nhưng đáng lý không thể lọt vào mắt Long Thiên Thích mới đúng.

“Ngươi thích, không phải sao?” Long Thiên Thích cười.

Nguyệt Khê vẻ mặt hoang mang, hắn có nói qua hắn thích sao? Hắn chính là nhìn lâu một chút mà thôi, thế không có nghĩa là thích.

“Hơn nữa đây vẫn là vật duy nhất ta đích thân đưa cho ngươi, không đáng hảo hảo bảo tồn sao?” Long Thiên Thích lại cười nói.

Này...... Đôi mắt Nguyệt Khê chớp chớp, quên đi, nếu y đã nói như vậy, vậy cứ xem như là vật hắn yêu thích nhất là được, cũng miễn cô phụ Long Thiên Thích một mảnh hảo tâm.

“Đúng rồi, chúng ta còn phải ngồi phi cơ bao lâu nữa?” Nguyệt Khê cố gắng chuyển hướng đề tài.

Long Thiên Thích xem một chút thời gian, “Khoảng mười sáu giờ nữa.”

“Lâu như vậy!” Nguyệt Khê có chút thở dài, mặc dù lúc mới bắt đầu cảm thấy tốt ngoạn lắm, nhưng mà còn tới mười sáu giờ, có điểm khủng bố.

Long Thiên Thích cười vươn tay đem Nguyệt Khê kéo qua, vừa muốn hôn hắn, Nguyệt Khê lại đột nhiên đứng lên nói: “Ta thấy ngươi xem văn kiện đã lâu như vậy, ta giúp ngươi đấm lưng, thế nào?”

Long Thiên Thích cười ha hả, nói: “Hảo, ngươi đấm đi.”

Nguyệt Khê lập tức đứng dậy đến phía sau sô pha, đứng ở vị trí an toàn, lúc này mới bắt đầu động thủ. Nguyệt Khê gần nhất rõ ràng cảm giác Long Thiên Thích đang có chút bất mãn, bác sĩ Hoàng nói thân thể hắn sau mấy tháng điều dưỡng, gần đây đã có khởi sắc rất lớn, thế nhưng, phàm là chuyện gì có thể bị thương đến thân thể cũng không có thể làm, cái loại sự tình kia càng phải cấm.

Còn nhớ rõ lúc bác sĩ Hoàng nói đến vấn đề này, sắc mặt Long Thiên Thích thật hắc ám, nhưng lực nhẫn nại của y quả thật không tồi, có đôi khi trực tiếp đến khách phòng ngủ, cũng không bính hắn. Tính tính khoảng thời gian từ lần trước đại khái đã có một tháng, Nguyệt Khê có điểm lo lắng y sẽ đột nhiên động dục.

Vừa đấm vừa xoa, một hồi lâu Nguyệt Khê cảm thấy tay có điểm mỏi. Hắn chưa từng giúp người nào đấm lưng, nhưng TV trình diễn hắn có xem qua, vẫn cảm thấy hẳn là rất đơn giản mới đúng. Lại không nghĩ da thịt trên người Long Thiên Thích lại rắn chắc như vậy, giống như tảng đá, nếu mà nhân viên mát xa gặp được loại khách này, phỏng chừng phải thu tiền y gấp đôi.

Tay Nguyệt Khê đột nhiên bị nắm, Long Thiên Thích nhìn hắn, cười nói: “Mệt mỏi rồi, lại đây ngồi.”

Nguyệt Khê do dự một chút, ngồi xuống có thể sẽ bị ăn, nhưng tay hắn thật sự là có điểm vừa mỏi vừa đau.

“Bằng không ngươi liền đấm tiếp đi.” Long Thiên Thích lại bồi thêm một câu.

Nguyệt Khê lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nhớ tới còn có thánh chỉ của bác sĩ Hoàng, hẳn là không có việc gì đâu.

Long Thiên Thích mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn. Đồng dạng là nam nhân, nhưng hai người khác biệt to lớn, Nguyệt Khê mỗi lần nghĩ đến là xúc động muốn hộc máu. Tay Nguyệt Khê tuy rằng không tính là lớn, nhưng cũng không xưng là nhỏ, mỗi lần nắm tay, bọn họ cũng không giống người khác mười ngón tương giao, mà là Long Thiên Thích cầm lấy hắn. Tay Long Thiên Thích tương đối lớn, hơn nữa cực có khí lực, muốn bỏ ra là vô cùng khó khăn.

“Đói không? Có muốn ăn chút gì đó hay không?” Long Thiên Thích nhẹ giọng hỏi.

Nguyệt Khê lắc đầu.

“Khát không? Muốn uống nước hay không?” Long Thiên Thích lại hỏi.

Nguyệt Khê lại lắc đầu, nhưng trên mặt lại hiện lên một mạt cổ quái, trong lòng có chút cảnh giác, chính là vừa định đứng dậy đã bị Long Thiên Thích đè lại.

Nguyệt Khê trong lòng kinh hãi, đương nhiên biết là sao lại thế này, lập tức nói: “Bác sĩ Hoàng nói......”

“Hoàng tiên sinh nói về sau làm cái gì cũng không có gây trở ngại.”

“A!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK