• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau, họ ngồi vào một nhà hàng Quảng Đông.

Điều đáng ngạc nhiên là hôm nay cả hai đều ăn rất ngon miệng, ăn từ món khai vị đến món tráng miệng.

Vết thương ở khóe miệng Tây Trừng không ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của cô, thậm chí cô còn ăn hai suất kem vị hạt dẻ và vỏ quýt.

Khi cô ăn hết nửa phần cuối cùng của Lương Duật Chi, cô hỏi anh có chắc chắn không muốn thử không.

"Nó thực sự rất ngon." Cô còn dừng lại gõ chữ gửi cho anh.

"Ngon thì cũng không thể làm gì được." Lương Duật Chi cười tiếc nuối và nói với cô: "Anh bị dị ứng với hạt dẻ."

Tây Trừng sửng sốt một chút rồi hỏi: "Có phải dị ứng với tất cả các loại hạt không?"

Lương Duật Chi nhìn thấy câu này, gõ lại cho cô: "Không đến nỗi khổ như vậy."

"Triệu chứng dị ứng của anh là gì?"

"Nôn ói." Anh nói.

Tây Trừng nhìn anh hai giây, cúi đầu gõ vào điện thoại, một lúc sau anh nhận được hai câu:

"Mẹ em cũng bị dị ứng với tất cả các loại hạt."

"Giống như anh, nôn ói."

Cô đột nhiên nhắc đến mẹ mình khiến Lương Duật Chi ngạc nhiên. Trong thoáng chốc anh không biết trả lời thế nào, anh cũng biết đôi điều về mẹ cô. Bà ấy từng là một trong những người sáng lập Tư Dương và chiếm một vị trí trong thời đại mà thương mại điện tử lần đầu tiên được khám phá. Tuy nhiên, bà ấy mất vì bệnh khi còn khá trẻ, lúc đó cô mới bảy tám tuổi?

Sau một lúc im lặng, anh trả lời: "Vậy bà ấy chắc cũng khổ sở vì nó lắm."

Tây Trừng gật đầu, tiếp tục ăn nửa phần kem còn lại.

Khi trở về đúng vào giờ cao điểm buổi tối, giao thông quá đông đúc, ngay cả Đường Tây Trừng cũng có chút lo lắng, nhưng Lương Duật Chi lại không có phản ứng gì. Có lúc anh không kiên nhẫn lắm, nhưng có lúc anh lại rất bình thản.

Giữa chừng nhận hai cuộc điện thoại công việc.

Sau đó lại có cuộc gọi thứ ba đến, anh không bắt máy nhưng cũng không bấm máy, chỉ để đó, mặc cho điện thoại tiếp tục rung.

Tây Trừng không biết tại sao, quay đầu nhìn thoáng qua.

Người gọi có tên: Khải An Uông Thấm Như.

Đúng như lời cô nói, sự kiên trì của cô Uông thực sự đáng sợ.

Chưa đầy mười phút sau khi điện thoại ngừng rung, một cuộc gọi khác lại đến.

Lần này Lương Duật Chi đã nhận cuộc gọi.

Không biết Uông Thấm Như đã nói gì, sau khi nghe xong, anh bình tĩnh đáp lại: "Xin lỗi cô Uông. Hôm nay tôi không có ở đó, tôi nghĩ mình không thể giúp được cô. Hơn nữa, sau này nếu không phải nói chuyện công việc thì không cần thiết liên lạc với tôi đâu."

Sau đó cúp máy.

Tây Trừng hơi nghiêng người, nhìn thấy chiếc cằm hơi nhô lên cùng những đường nét rõ ràng, sắc bén. Cô nhớ lại khi còn ở Tinh Lăng, đồng nghiệp đã nói đùa không biết anh có hy sinh bản thân vì công ty hay không.

Không đến mức là hy sinh, chỉ cần một chút nhẫn nhịn, nhưng cũng chỉ kết thúc ở đây. Gọi cuộc điện thoại đầu tiên không bắt máy, gọi cuộc điện thoại thứ hai thì sẽ không chừa tí mặt mũi nào cả.

Sau khi vượt qua một vài đoạn vô cùng tắc nghẽn, cuối cùng cũng trở nên suôn sẻ hơn.

Đến nơi, Tây Trừng mở cửa xuống xe, Lương Duật Chi nói: "Chờ một chút."

Anh đi tới cốp xe để lấy thứ gì đó.

Một hộp kín bưng.

"Quà năm mới." Lương Duật Chi nói: "Thầy Lương tặng em." Anh bắt chước cô gọi Lương Bạc Thanh là thầy. Có lẽ là để tiết kiệm cước phí cho kiện hàng xuyên đại dương, Lương Bạc Thanh đã gửi cho cô một hộp giống như vậy, thứ này đã để trong xe của anh cả tuần rồi.

Thấy Đường Tây Trừng không có gì ngạc nhiên, Lương Duật Chi nói: "Có phải hàng năm đều nhận được không?"

Tây Trừng gật đầu, ánh mắt tò mò nhìn anh, lại thấy Lương Duật Chi cau mày.

Có vẻ như năm nào anh cũng được hưởng đãi ngộ giống như Đường Tây Trừng.

Xem anh như một đứa trẻ con à?

"Thầy Lương có thói quen bán sỉ quà Tết sao?" Anh khích lệ Tây Trừng: "Mở ra xem xem."

Cô thực sự bắt đầu mở nó ra, xé băng dính, mở hộp, xé giấy gói bên trong, qua ánh đèn đường nhìn thấy đó là một chiếc mũ len màu vàng gừng.

Có vẻ như nó không giống bán sỉ.

Lương Duật Chi cầm chiếc mũ lên, lắc lắc, đội lên đầu Đường Tây Trừng, nhìn xem: "Rất hợp đấy."

Màu này khiến cô trông trắng trẻo, vốn đã trắng trẻo nhưng khi ánh đèn đường chiếu vào, khuôn mặt cô trông như ngọc sứ.

Nhìn xuống, ánh mắt anh chạm mắt cô, dường như anh cảm thấy hành động này không cần thiết nên giơ tay lấy nó xuống rồi bỏ lại vào hộp.

"Được rồi, em về đi."

Anh dựa vào cửa sau, nhường đường cho cô.

Tây Trừng xách đồ đi về, một ngọn đèn đường bị hỏng, lập lòe như ngọn đèn ma trơi.

Phía sau cô có một bà cụ và một cậu bé bảy tám tuổi. Bọn họ gần như đã đến cửa, cậu bé liều lĩnh lao về phía trước và đụng vào Tây Trừng, chiếc hộp trên tay cô còn chưa được đóng lại, rơi xuống đất mở bung ra.

Bà cụ vừa xin lỗi vừa mắng đứa trẻ và giúp cô nhặt chiếc hộp lên.

Tây Trừng nhặt chiếc mũ trên mặt đất lên, cầm lấy chiếc hộp.

Khi hai bà cháu đó đi xa, cô đi đến gần chỗ thùng phân loại và tái chế rác, muốn vứt chiếc mũ đi. Cô dừng lại một hai giây, sau đó phủi bụi, bỏ lại vào hộp rồi đi lên lầu.

Nghe được âm thanh, Nhan Duyệt thò đầu ra khỏi phòng ngủ: "Tây Tây?"

Tây Trừng dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cô: "Cậu chưa ngủ à?"

"Miệng cậu bị sao vậy?" Nhan Duyệt đi tới nhìn cô.

"Chút tai nạn thôi."

Nhan Duyệt thấy cô không muốn nói chuyện nên cũng không gặng hỏi. Tây Trừng lúc này mới chú ý tới đôi mắt đỏ hoe của cô bạn.

"Cậu sao thế?"

"Không có gì." Nói đến đây, mắt cô ấy lại ươn ướt.

Tây Trừng chỉ có thể tiếp tục ra hiệu hỏi cô nàng: "Xảy ra chuyện gì?"

"Là do Tân Minh."

Tân Minh là bạn trai của cô, Tây Trừng biết.

Nhan Duyệt lau nước mắt, nước mũi chảy tèm lem và bắt đầu phàn nàn. Tây Trừng hiểu rõ hai người có mâu thuẫn, sau đó người kia đã sáu tiếng rồi không đến tìm cô ấy.

"Gửi tin trên WeChat thì có thể chết sao?" Nhan Duyệt mím môi, cau mày, cảm thấy rất tủi thân, "Sao không thể nhường nhịn tớ? Lần trước tớ đã xin lỗi rồi, nhưng lần này anh ấy không thể cúi đầu trước được sao? Sao anh ấy có thể quá đáng vậy chứ. Cậu nói xem anh ấy như vậy có phải đáng sống độc thân không?"

Cô ấy bật khóc, tầm nhìn mơ hồ, Tây Trừng lấy một tờ giấy đưa cho cô ấy, đồng thời lấy điện thoại di động ra gõ: "Nếu không cậu đợi thêm một lát, có lẽ sáng mai anh ấy sẽ tìm cậu."

Nhan Duyệt sau khi đọc xong thì ôm lấy cô, rúc vào người: "Nhưng tớ thấy rất buồn, tớ không thể đợi đến sáng mai..."

Tây Trừng: "..."

Yêu đương là như thế này sao?

Sau khi kiên nhẫn dỗ Nhan Duyệt về phòng ngủ, Tây Trừng mới có thời gian tự mình dọn dẹp.

Trong khi rửa mặt, cô nhìn vết thương ở khóe miệng, rất rõ ràng và khá xấu xí.

Cái tát đó thực sự rất mạnh.

Cô ấn chiếc khăn nóng vào khoé miệng, bước ra ngoài tìm điện thoại, trả lời tin nhắn của Khương Dao, thoát ra, kéo xuống, tìm khối chắn sóng màu xám, hỏi anh đã về đến nhà chưa.

Chỉ trong một hoặc hai giây, một từ nhảy qua: Chưa.

Cô nói: Khi nào về đến nơi thì báo cho em biết.

Hai ba phút sau, anh gửi lại một dấu chấm hỏi, rồi hỏi cô: Lịch sự xã giao?

Tây Trừng: Không.

Rất lâu sau, Tây Trừng mới nhận được tin anh đã về đến nhà.

Sau ngày hôm đó, khi họ gặp lại nhau thì đã qua năm mới. Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một bữa ăn mà thôi.

Lần đó thật trùng hợp khi một trong những người lớn trong nhà của Lương Duật Chi làm nghệ thuật dân gian, có buổi biểu diễn tại Nhà hát Bắc Triển. Ngày hôm đó anh đã đến ủng hộ buổi biểu diễn, tình cờ sau buổi biểu diễn cách giờ ăn tối không lâu.

Môn chuyên ngành cuối cùng của Tây Trừng đã kết thúc vào ngày hôm đó.

Lương Duật Chi hỏi cô đang làm gì, cô nói với anh là cô đang ở lớp học cuối cùng, anh trả lời lại: "Ừ, vừa kịp lúc. Chúng ta ăn một bữa chúc mừng nhé."

Xe của anh đậu ở cổng Z.

Tây Trừng mở cửa bên ghế phụ ngồi vào, ngăn cách cơn gió Tây Bắc cấp 4 cấp 5 bên ngoài.

Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, cởi mũ khi ngồi xuống và vuốt lại tóc.

Lương Duật Chi nhìn thoáng qua khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng, hỏi cô muốn ăn gì.

Tây Trừng vuốt tóc, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gõ: "Anh có ăn đồ ăn Vân Nam không?"

Cô có nhiều sở thích khác nhau.

Lương Duật Chi nói ăn được. Tây Trừng tìm được một nhà hàng trên App, cách đó không xa, nhưng cũng đã đến giờ này rồi, nếu lái xe muộn hơn sẽ rất tắc nghẽn, đường về sẽ rất khổ sở. Sau đó, cô hỏi anh liệu cô có thể đi tàu điện ngầm không, chỉ mất vài trạm dừng, tuy sẽ có rất nhiều người nhưng vẫn tốt hơn là bị mắc kẹt trên mặt đất và không thể đi lại.

Lương Duật Chi dường như đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Ga tàu điện ngầm nằm ngay cạnh bên nên không cần phải đi bộ xa.

Tây Trừng đoán anh chưa từng đi tàu điện ngầm nên mua hai vé trên ứng dụng mà không trao đổi với anh, vào ga tìm máy bán vé lấy vé, đưa một vé cho Lương Duật Chi.

Đúng là mở đầu cho giờ cao điểm buổi tối nên có rất nhiều người, họ đã lên tàu thành công nhưng lại không còn chỗ ngồi.

Ngay trước khi đóng cửa, có người vội vàng bước vào với chiếc túi nhựa trên tay đựng một que ngô nếp vừa mua ở cổng ga, Lương Duật Chi bị ép chặt, que ngô ném vào tay anh, suýt bị bỏng.

Anh khẽ cau mày, đứng vững nhìn về phía người bên cạnh: "So với lái xe tốt hơn nhiều à?"

Tây Trừng: "..."

Cô kéo tay áo anh và dẫn anh đến một góc trống.

Lương Duật Chi đứng ở bên cửa hông không mở được, Tây Trừng ôm tay vịn bên cạnh giống như đang bảo vệ anh khỏi đám đông.

Cô nghiêng nửa mặt nhìn tấm áp phích quảng cáo bên cạnh. Lương Duật Chi cúi đầu nhìn thấy vầng trán hơi lộn xộn của cô, xung quanh chân tóc có những sợi tơ mịn màu vàng nhạt, giống như lông mèo con.

Sau khi Tây Trừng đọc xong đoạn quảng cáo chán ngắt, âm thanh thông báo của nhà ga đã nhắc tới điểm dừng tiếp theo.

Cánh cửa mở ra, một làn sóng người tràn ra, rồi một nhóm người khác lại ùa vào.

Tây Trừng bám chặt vào lan can nhưng vẫn bị đám đông va vào, khi tàu điện ngầm bắt đầu mở cửa trở lại, không gian còn lại khép chặt hơn, khoảng cách giữa cô và Lương Duật Chi càng ngày càng gần.

Để tránh va vào anh hết mức có thể, cô cố tình quay đầu lại, nhưng người đàn ông cao lớn phía sau cô đã quay lại và ném chiếc túi đeo vai của anh ta ra sau đầu cô.

Lương Duật Chi nhặt chiếc mũ lông vũ của cô đội lên đầu: "Em để người khác dùng mình làm bao cát à? Lại đây."

Tây Trừng đến gần một bước, có thể ngửi thấy rõ hơn mùi hương trên quần áo, không phải nước hoa, mà có lẽ là mùi đồ giặt. Cô thắc mắc không biết đó là loại bột giặt hay viên giặt gì, sau đó cô để ý đến chiếc áo sơ mi anh mặc bên trong, hóa ra nó không chỉ màu đen mà còn có vài đường sọc đậm. Nhưng hôm nay anh không đeo cà vạt, anh nói trên WeChat rằng mình có việc phải làm ở đây, có vẻ không quá trang trọng.

Suy nghĩ của cô lang thang không mục đích. Cô không thể giải thích được rằng cách đây rất lâu, vài tháng sau khi cô đến Bắc Kinh, Lương Bạc Thanh đã đưa cô đến bệnh viện JST, cũng đi tàu điện ngầm. Chú ấy an ủi cô đừng sợ, không phải trường hợp viêm ruột thừa nào cũng cần phải phẫu thuật, nhưng thật không may, bệnh viêm ruột thừa của cô thực sự cần phải phẫu thuật.

Hôm đó tuyết rơi rất nhiều.

Tiếng thông báo của nhà ga dừng lại rồi tiếp tục, cửa cảm biến đóng lại và họ đi đến trạm tiếp theo.

"Đường Tây Trừng."

Cô nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, tầm nhìn hơi bị che khuất bởi chiếc mũ, cô giơ tay đẩy, không biết Lương Duật Chi muốn nói gì, ánh mắt chạm nhau, anh còn chưa kịp nói gì thì một cuộc gọi đến.

Đối phương nói cái gì đó, anh trả lời: "Ngày mai chúng ta nói chuyện, bây giờ không tiện."

Thực sự là bất tiện, xung quanh quá ồn ào.

Tây Trừng nhìn anh hơi mím môi.

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, hình như là chuyện khẩn cấp, anh im lặng nghe người bên kia giải thích, cuối cùng cũng trả lời: "Gửi tài liệu vào email của tôi."

Sau đó là âm thanh thông báo đến trạm.

Theo đám đông đến lối ra nhà ga, họ dễ dàng tìm thấy nhà hàng, nhưng đồ ăn thì bình thường, Tây Trừng nhớ ra chỉ có canh gà đu đủ chua khá là ngon, hai người ăn gần hết.

Sau đó cô quên hỏi anh gọi cô là muốn nói gì.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc và kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Sinh viên đại học lần lượt trở về nhà, ngày nào cũng có người kéo vali ra khỏi trường.

80% những người bỏ chạy ngay sau khi thi xong là sinh viên năm nhất, họ mới trải qua cuộc sống đại học được nửa năm và chưa hề lo lắng, tất cả đều trông rất thoải mái và tràn đầy hy vọng.

Mỗi ngày Nhan Duyệt đều nói chuyện với Tây Trừng: "Năm nay mình cũng không biết sẽ đón Tết ở đâu. Ăn Tết cùng bố thì có lỗi với mẹ, ăn tết cùng mẹ thì thấy bố cũng rất đáng thương. Thật sự đau đầu…"

Dù vậy, cô ấy vẫn đặt vé máy bay về nhà.

Gia đình Nhan Duyệt ở Nam Kinh, cách Thượng Hải không xa, hàng năm cô ấy đều nói: "Kỳ nghỉ đông mình sẽ đến chơi với cậu", nhưng mỗi lần đến kỳ nghỉ đông đều không thể đến. Cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, đi lại giữa nhà ông bà ngoại và cả các cô chú, họ hàng thân thiết, không khí vui vẻ, kỳ nghỉ đông không bao giờ rảnh rỗi, chỉ có thể gửi lời chúc mừng năm mới đến Tây Trừng vào đêm giao thừa.

Cuối tháng 1, sau khi Nhan Duyệt trở về nhà, Tây Trừng lại bắt đầu sống một mình.

Cô và Lương Duật Chi không liên lạc trong hai tuần.

Sau khi gặp được Khương Dao, cô mới biết anh gặp phải một vấn đề khó khăn trong công việc. Khương Dao không thể giải thích được tình hình cụ thể, cô ấy chỉ nghe Kiều Dật nói dường như có vấn đề gì đó về tài chính.

"Anh ấy là người cứng đầu, anh ấy giữ mọi chuyện cho riêng mình và không bao giờ muốn nói với cô chú của chị, nếu không việc này không đáng để kể." Khương Dao chuyển chủ đề giữa chừng: "Nhưng thành thật mà nói, điều này không thể coi là khuyết điểm của anh ấy. Mặc dù chị không biết anh ấy đang muốn làm gì, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với anh Kiều bất tài còn ra ngoài khoe khoang."

Họ ngừng nói về chuyện này và đi đến chỗ của Kiều Dật, thật trùng hợp, họ lại gặp Tưởng Tân Ngữ.

Lần này không chơi game mà đang ngồi uống rượu ở dưới lầu.

Nhìn thấy Tây Trừng, cô ta mỉm cười nói: "Trùng hợp quá em gái!"

Khương Dao không nói nên lời: "Chị Tân Ngữ, chị đừng như vậy, rất đáng sợ đó."

Tuy nhiên, ngoài miệng nói rất đáng sợ nhưng chỉ trong vòng nửa giờ họ đã bắt đầu chơi cùng nhau, mấy người chơi mạt chược suốt buổi chiều. Tây Trừng chưa bao giờ chạm vào mạt chược nhưng tay cô rất nhanh, thậm chí Tưởng Tân Ngữ còn khen ngợi tiềm năng vô hạn của cô.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Kiều Dật hỏi Tưởng Tân Ngữ khi nào trở về Thiên Tân, người sau trợn mắt: "Đừng nhắc tới, tôi đã có thể tưởng tượng mình được chào đón như thế nào rồi."

Kiều Dật: "Đừng thành kiến như vậy, đi xem mắt không có gì xấu cả, cứ coi như thêm một người bạn. Buôn bán không được thì vẫn còn tình nghĩa."

Khương Dao không ngờ đến vấn đề này. Hóa ra người mạnh mẽ như Tưởng Tân Ngữ cũng sẽ lo lắng về tình hình hẹn hò mỗi dịp Tết đến xuân về.

"Chị Tân Ngữ, đây không phải phong cách của chị." Khương Dao biết Tưởng Tân Ngữ rất mạnh mẽ, chỉ có cô ta mới có thể điều khiển người khác, không ai có thể điều khiển được cô ta.

"Việc này em không hiểu đâu, ai bảo người ta là cháu gái hiếu thảo chứ?"

Kiều Dật thay mặt cô ta giải thích. Tưởng Tân Ngữ được bà nội nuôi dưỡng, tình cảm bà cháu rất tốt. Cô ta không coi ai ra gì, chỉ nghe lời mỗi bà nội. Bà bị bệnh đã nằm liệt giường, làm sao cô ta có thể làm trái với mong muốn nho nhỏ của bà được?

Tưởng Tân Ngữ nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Kiều Dật: "Tôi cảm thấy cậu khá rảnh rỗi, sao không đi cùng tôi?"

"Xin miễn đi."

Kiều Dật từ chối dứt khoát.

Tuy rằng lúc đầu anh ta cười nhạo Lương Duật Chi, nhưng nếu anh ta gặp trường hợp như vậy, anh ta nhất định sẽ chạy nhanh hơn thỏ.

"Nếu không, cậu đi tìm Lương Duật Chi..." Đang muốn nói lời này, bị Khương Dao đập mạnh vào đầu, anh ta "A" một tiếng.

Tưởng Tân Ngữ bật cười, nhìn Đường Tây Trừng một cái, nói: "Được rồi, tôi thật sự không tin mình không thể sống sót qua năm nay."

Ngày hôm đó trước khi rời đi, Tưởng Tân Ngữ đã thêm bạn WeChat với Đường Tây Trừng.

"Nếu rảnh thì cùng chơi mạt chược nhé." Cô ta nói.

Vốn tưởng mình sẽ không gặp lại Lương Duật Chi trước khi trở lại Thượng Hải, nhưng hai ngày trước khi rời đi, cô nhận được tin nhắn hỏi cô đang làm gì.

Lúc đó Tây Trừng đang mua vé ở sảnh rạp chiếu phim Tiểu Tây Thiên.

Anh hỏi phim gì.

Phim kinh kịch "Công Tôn Tử Đô".

Lương Duật Chi nói: Chưa xem, còn vé không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK