Tóm lại, một đêm rất hỗn loạn.
Hết lần này đến lần khác, giống như cá mắc cạn.
Rõ ràng đã kết thúc, nhưng thiết kế phòng tắm quái lạ đã tước đi lý trí của con người và buộc con người phải khuất phục trước bản chất của mình.
Nửa sau của quá trình không có điều kiện để thực hiện biện pháp, nhưng anh vẫn không dừng lại, dùng ngón tay, môi và lưỡi.
Cho đến khi anh nghe thấy cô gọi tên mình bằng một giọng điệu hoàn toàn không thể phát âm được, âm cuối nhẹ nhàng đến mức hết hồn, đam mê khiến người ta có thêm ý nghĩ xấu xa. Anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, dùng tay của cô dụ dỗ. Đầu óc mê man chỉ nghĩ rằng cứ cùng nhau sa đọa như thế này cũng rất tuyệt vời.
Hậu quả của việc phóng túng quá độ là sau khi đồng hồ báo thức reo vào sáng hôm sau, Lương Duật Chi đã nói một câu chửi bậy. Tuy nhiên, chủ nhân của chiếc điện thoại đang bị cánh tay phải của anh đè lên vẫn ngủ không biết gì. Tóc cô quấn hết vào cánh tay anh, anh phải đẩy đầu cô ra. Trong ý thức mơ hồ anh đứng dậy và tắt đồng hồ báo thức ồn ào thay cô.
Tỉnh dậy lần nữa, cả buổi sáng đã trôi qua.
Anh mở mắt trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, vô thức tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy cô đứng đó, quấn khăn tắm, xõa mái tóc dài trước gương, bờ vai và cánh tay trần khoe những đường cong vượt trội.
Lương Duật Chi mông lung nhìn nó một lúc.
"Đừng che nữa, càng che càng lộ." Anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn trầm thấp sau một giấc ngủ dài.
Tây Trừng quay người nói: "Anh cố ý đấy à."
Nhìn trực diện, hai người có thể thấy được sự mệt mỏi sau vẻ kiêu ngạo trên mặt nhau.
Lương Duật Chi chống khuỷu tay đứng dậy, tựa vào đầu giường, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Em cho rằng miệng em cũng ngoan lắm sao?"
Anh không kéo chăn lên, nửa trên trần trụi, bất cứ dấu vết nào trên cơ thể đều có thể nhìn thấy rõ ràng, việc cô làm rõ ràng khó che giấu.
Ánh mắt của Tây Trừng rơi xuống cánh tay phải của anh. Cánh tay anh gồng lên có thể nhìn thấy những đường gân xanh, bây giờ ở đó lại có một vết bầm tím đáng sợ.
"Cánh tay của anh... không phải là do em làm đâu nhỉ?"
"Không phải sao? Em nghĩ lại đi." Anh nhặt quần lên mặc vào, trong mắt hiện lên sự châm biếm: "Muốn anh nhắc nhở không?"
"Không cần."
Tây Trừng nhìn chằm chằm đường nhân ngư* lộ ra mép quần của anh, chợt nhớ ra. Cô đã đẩy anh ngồi trên bồn tắm, lúc đó chưa chuẩn bị nên cánh tay anh vô tình chạm vào góc xéo của bồn rửa. Tất nhiên cô cũng không khá hơn chút nào, khi cô bám vào anh, xương bả vai của cô cũng va vào góc xéo đó, bây giờ vẫn đau như nứt ra.
[*] Đường nhân ngư là hai đường hình tam giác từ hông kéo xuống phần dưới của người đàn ông. Nó giống như hang bươm bướm sau lưng của phụ nữ. Nơi xinh đẹp nhất của phụ nữ là "hang bươm bướm", nét quyến rũ nhất của đàn ông là "đường nhân ngư".
Cảm thấy vị trí kỳ lạ của bồn rửa đáng bị phàn nàn.
Lương Duật Chi đã đứng dậy, không nhìn cô nữa, ra ngoài lấy điện thoại gọi đồ ăn, sau đó đi vào bồn rửa mặt mở vòi nước rửa mặt. Tây Trừng nhìn chằm chằm vào vết đỏ dài trên lưng anh, nhìn ngón tay của mình, rõ ràng móng tay của cô được cắt tỉa sạch sẽ và dũa tròn, cũng không tính là vũ khí sắc nhọn.
"Xong rồi thì ra ngoài đi." Anh muốn đi tắm.
"Cũng không phải chưa từng thấy bao giờ."
Anh nghiêng người, nhìn cô bằng đôi mắt đen còn dính nước: "Còn chưa đủ với cô Đường sao? Hôm nay thật sự không định đi?"
Một lời cảnh báo.
Tây Trừng liếc nhìn anh, cầm điện thoại di động đi ra ngoài trả lời một số tin nhắn công việc.
Tiếng nước bên trong kéo dài mười phút, một lúc sau anh mới bước ra.
Tây Trừng đi vào thay quần áo, lúc ra thì thấy anh như không có chuyện gì xảy ra đang ngồi ở bàn ngoài ban công mở laptop.
"Lương Duật Chi." Cô gọi anh, nói: "Em phải xuống đây."
Anh ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "Anh đã gọi hai phần ăn sáng."
Anh vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ của, Tây Trừng đi ra mở. Xe thức ăn đẩy tới, mì ý bít tết, nước cam và bánh ngọt tráng miệng.
Bụng Tây Trừng trống rỗng, vừa nhìn thấy đồ ăn trong nháy mắt đã có một loại dục vọng nguyên thủy, không chút do dự lựa chọn ở lại.
Cô ngồi vào bàn trong nhà, Lương Duật Chi ngồi ở ban công, mỗi người ăn phần của mình.
Tây Trừng ăn không chừa chút nào, một phần bánh ngọt nhỏ cũng không đủ. Cô nhìn về phía ban công, Lương Duật Chi cũng nghiêng đầu nhìn: "Anh không ăn bánh ngọt."
"Ồ."
Anh nhìn thấy cô nở nụ cười rất ngây thơ. Khi cô đi tới, đôi mắt cô phản chiếu ánh nắng trong trẻo, làn da nhẵn mịn trên khuôn mặt có những sợi lông mềm mại và mịn màng.
Cảm giác thường ngày giống như trước đây.
Lúc này, Lương Duật Chi cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tây Trừng ăn bánh ngọt xong, đi xuống lầu về phòng thu dọn đồ đạc, đã gần một giờ chiều. Cô không lề mề dọn dẹp xong, kéo vali đi trả phòng, bước ra quảng trường nhỏ và nhìn thấy bóng người trước mặt.
Tác phong của anh còn nhanh hơn cô.
Tây Trừng đi đến bên đường chờ xe, từ xa nhìn thấy anh đang đứng nói chuyện điện thoại, mặc áo sơ mi đen và quần dài, không đeo cà vạt, tay trái đặt trên tay kéo của chiếc vali 24 inch màu đen tuyền, phong cảnh thu hút sự chú ý của người khác dưới những tán cây trên phố.
Chỉ ít phút sau, một chiếc siêu xe màu đỏ đã đậu bên đường.
Tây Trừng chợt nhớ ra điều gì đó, bước tới mở khóa điện thoại, bấm vào trang danh bạ rồi đưa cho anh: "Em không có số điện thoại của anh."
Đứng ở khoảng cách gần như vậy, dưới ánh nắng Tây Trừng phát hiện trên mặt anh cũng bị thương, khóe mắt bên phải có vết bầm đỏ sậm.
Lương Duật Chi không trả lời.
Tây Trừng do dự một chút: "Vậy anh có muốn thêm WeChat của em lại không?"
Điện thoại bị lấy đi, anh cúi đầu nhập 11 số, đưa lại, liếc nhìn chiếc vali màu trắng bạc cô đặt ở đó: "Em đi bằng cách nào?"
"Bắt taxi." Tây Trừng lưu số, ngẩng đầu nhìn: "Tạm biệt."
Cô quay người bước đi.
Lục Minh ngồi trong xe chứng kiến toàn bộ quá trình, đợi đến khi anh lên ghế phụ ngồi mới hỏi: "Cô gái đó là ai? Người công ty của anh à?"
"Có liên quan gì đến cậu không?" Lương Duật Chi cúi đầu thắt dây an toàn.
Lục Minh không hề bỏ cuộc, nói tiếp: "Đẹp đấy, nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài. Nếu anh không có hứng thú thì có thể móc nối cho em."
"Lái xe!"
Lục Minh liếc anh một cái, lái xe đi ra ngoài.
"Làm sao? Lẽ nào là chị dâu của em à? Em chỉ chấp nhận được lý do này, nếu không thì anh không thể ngăn cản em." Xe chưa đi xa, dừng lại ở ngã tư đèn đỏ giữa dòng xe cộ: "Em vừa chụp ảnh cô ấy rồi, mạng xã hội phát triển như vậy, không cần anh em cũng có thể tìm được cô ấy."
Lương Duật Chi trực tiếp lấy điện thoại di động của anh ta trên bảng điều khiển trung tâm.
"Này!" Lục Minh nhìn động tác của anh, hét lớn: "Sao anh biết mật khẩu của em!"
"Không phải chỉ có mật khẩu ngu ngốc đó thôi sao?" Lương Duật Chi bấm vào album ảnh và nhìn thấy bức ảnh do Lục Minh chụp, góc nghiêng toàn thân bên trái, trang phục mùa hè phong cách đi làm, áo sơ mi và váy rất vừa vặn với đường cong rõ ràng. Anh bấm vào xóa, trở về album ảnh tìm album xóa gần đây để xoá sạch sẽ bức ảnh này.
Anh đã làm một cách dứt khoát.
Lục Minh thực sự cảm thấy kỳ lạ, tiến lại gần thì phát hiện có gì đó kỳ lạ, đột nhiên mở cổ áo Lương Duật Chi nói: "Chết tiệt, hai người ngủ với nhau rồi à?"
Sau đó, Lục Minh không nghe thấy bất cứ câu trả lời nào.
Lục Minh lẩm bẩm một mình: "Hôm nọ em nghe nói ông ngoại và cậu lo lắng cho một nửa của anh. Nào là con gái nhà họ Đàm hay cô gái nhà họ Phùng thì sao? Nghĩ lại thì anh cũng đã hai mươi tám rồi, cũng không giống em. Cả nhà chỉ có mỗi mình anh. Nếu anh có động thái gì thì xin hãy nhanh chóng quyết định. Em nghĩ ông ngoại vẫn muốn ôm chắt của mình..."
Không ai chú ý đến anh ta.
Lục Minh quay người lại thì thấy mắt anh đang nhắm, không biết anh có thực sự ngủ hay không.
Có vẻ như miệt mài quá độ.
Chắc chắn rồi, khi đàn ông ba mươi thực sự cái gì cũng giảm sút.
Nghĩ đến việc anh ta chỉ kém Lương Duật Chi bảy tháng mà cảm thấy hơi lo lắng.
Buổi tối Lương Duật Chi về nhà ăn với ông nội, để không hành hạ bản thân nên ở lại một đêm.
Tháng chín vừa tới, thời tiết về đêm mát mẻ hơn, cũng đã chớm thu, những cây ngô đồng trong sân cong queo, lá che khuất ánh trăng, xào xạc trong gió.
Mẹ Trần đợi ông cụ đi ngủ rồi ra ngoài lấy vài chậu hoa, lên tiếng gọi: "Duật Chi."
Anh quay lại.
"Cây này cũng bằng tuổi của cháu, năm nào cũng trông như vậy." Mẹ Trần dem chậu hoa vào dưới mái hiên, anh đi tới phụ giúp, chuyển năm sáu chậu qua.
"Ta sợ buổi tối trời sẽ mưa, gió lạnh thấu xương." Mẹ Trần nhìn người trước mặt qua ngọn đèn hành lang: "Cháu không vui à?"
"Không ạ."
Mẹ Trần cười nói: "Cháu quen phủ nhận rồi, từ nhỏ đã như vậy, đành phải nghe ngược lại lời cháu nói thôi.”
Lương Duật Chi cười nói: "Người nghỉ ngơi đi."
"Thực sự không muốn nói cho ta biết à?"
Anh lắc đầu: "Không có gì đâu ạ."
"Vẫn như vậy." Mẹ Trần thở dài, lắc đầu đi vào nhà.
Lương Duật Chi nhìn những chậu hoa cúc dưới mái hiên hành lang, các loại không thể phân biệt rõ ràng, trông rất giống nhau, một số nụ vừa mới nở. Lúc này điện thoại rung lên, anh lấy ra nhìn xem, trên màn hình là một dãy số xa lạ.
Anh nhận cuộc gọi, áp vào tai: "Alo?"
"Lương Duật Chi." Giọng nói không mấy quen thuộc này thậm chí còn xa lạ hơn thông qua ống nghe, nhưng ngay từ giây đầu tiên anh nghe thấy, anh đã biết đó là ai, chỉ có cô gọi anh như vậy.
"Là em." Tây Trừng nói: "Đây là số của em."
"Ừm."
"Em chỉ muốn xác nhận số điện thoại di động anh đưa cho em có đúng hay không." Tây Trừng nói xong: "Thôi em cúp máy đây."
"Đường Tây Trừng." Anh đột nhiên gọi cô.
"Hả?" Cô nghe thấy tiếng gió ở đầu bên kia, hình như có hơi thở mơ hồ.
"Em đang làm gì thế?"
Tây Trừng sửng sốt một lát, có chút khó hiểu, trả lời: "Không làm gì cả, em vừa ăn khuya xong."
"Ăn gì?"
"... Hoành thánh." Cô nói thêm: "Do dì Chu làm."
Trong điện thoại im lặng, cô gọi anh: "Lương Duật Chi?"
"Ừm."
Cô dừng lại và hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì."
"Hình như gió khá lớn, anh ở ngoài à?"
"Trong sân."
"Ồ."
Một vài giây im lặng.
"Trời có thể mưa." anh nói.
"Ừ, ở Bắc Kinh cũng vậy à? Chỗ em cũng thế."
"Ngày mai em có quay lại Bắc Kinh không?"
"Vâng." Tây Trừng đứng dậy, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chặt chưa.
"Ừm." Khẽ mím rồi sau đó lại mở ra, anh nói: "Cúp máy đây."
"Được, tạm biệt."
Cuộc gọi bị ngắt kết nối, điện thoại quay trở lại màn hình chính.
Lương Duật Chi nhấp vào nhật ký cuộc gọi, tạo một liên hệ mới và nhập: txc.