Dì kia đồng ý, cùng cô Lý kiểm tra cửa sổ các phòng một lần nữa rồi lần lượt trở về phòng.
Hai ngày nay Thẩm Nam Tinh ngủ không ngon, ngồi trên giường Dịch Phong Từ rốt cuộc cũng thấy hơi buồn ngủ, mưa to ào ào bị chặn ngoài cửa sổ, ánh đèn màu cam vàng ấm áp làm nỗi lòng cậu dần bình tĩnh lại.
Dịch Phong Từ đứng trước giá sách tùy ý cầm một quyển lên, nhìn tên rồi hỏi Thẩm Nam Tinh: “Muốn nghe cái này không?”
Trước đây Thẩm Nam Tinh chưa từng quan sát tỉ mỉ phòng ngủ của anh, tuy cậu biết trong phòng anh có hai giá sách rất lớn nhưng lại không biết hai giá sách này chứa đựng bao nhiêu quyển sách Dịch Phong Từ đã đọc cho cậu nghe từ nhỏ đến lớn.
Lúc này nhìn thoáng qua, hơi bất ngờ: “Những quyển sách này… chúng ta đều từng xem qua rồi à?”
Dịch Phong Từ: “Gần như thế.”
Thẩm Nam Tinh không thể tưởng được hỏi tiếp: “Nhiều như thế á?”
Dịch Phong Từ dựa lưng vào giá sách, từng cuốn sách báo được anh lật qua xếp gọn trên giá, nhìn qua quả thật hơi đồ sộ.
Từ năm tám tuổi anh đã bắt đầu đọc sách cho Thẩm Nam Tinh nghe, vẫn liên tục đọc đến năm mười bảy tuổi, cơ bản là chưa từng ngừng lại.
Có ít truyện tranh cổ tích đọc một buổi tối là xong, tác phẩm văn học nhiều chữ hơn thì mười ngày hoặc thậm chí nửa tháng. Mấy năm nay đọc ít lại, chủ yếu là do Thẩm Nam Tinh học đại học, sau khi tốt nghiệp có công việc của chính mình, nhiều thời gian không thể ở chung với anh. Nhưng khoảng thời gian hai người cùng nhau đi học trước kia, đặc biệt là sau khi lên cấp hai, giọng Dịch Phong Từ đều xuất hiện bên tai Thẩm Nam Tinh vào mỗi tối.
Cho nên lúc Dịch Phong Từ mới rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Nam Tinh không thể nào đi vào giấc ngủ, tuy rằng mấy năm đại học đỡ hơn một ít nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cậu vẫn theo bản năng nằm bên cạnh, trở lại trạng thái khi còn nhỏ.
Thẩm Nam Tinh có khi cũng cảm thấy cậu quá ỷ lại Dịch Phong Từ.
Suy nghĩ rồi nói: “Hôm nay không đọc, ngủ trước đã.”
Dịch Phong Từ không cưỡng cầu, Thẩm Nam Tinh nói không đọc, anh đặt sách trở lại giá rồi lên giường.
Trước kia dù không đọc sách thì hai người vẫn mặt đối mặt tâm sự, nhưng thái độ hôm nay của Thẩm Nam Tinh khác thường, không chỉ không nói gì mà còn nằm nghiêng, bày cho anh xem một tấm lưng và cái đầu tròn tròn.
Dịch Phong Từ dựa vào đầu giường nhìn cậu vài giây, vươn tay tắt đèn, trong mắt mơ hồ hiện lên ý cười.
Ngày hôm sau, mười giờ sáng.
Thẩm Nam Tinh bị tiếng rè rè rè của điện thoại đánh thức. Dịch Phong Từ đã xuống lầu, đầu giường theo thường lệ đặt một cốc nước đun sôi để nguội.
Thẩm Nam Tinh mơ màng ngồi dậy nuốt nước miếng, cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Âm báo phát ra từ một nhóm chat, năm phút trước Tạ Nguyên Nhất vừa thêm cậu vào, cả đám người đang tán gẫu chuyện trời nam biển bắc.
Thẩm Nam Tinh nhìn tên nhóm rồi nhìn danh sách thành viên.
Trong nhóm phần lớn là bạn học cấp ba, ngoại trừ cậu và Tạ Nguyên Nhất thì còn có Khương Đình Đình gặp ở sân bay, Chu Hải Đường, Lộ Kim Triêu nhiều năm không gặp, mọi người đều trở về tham gia hôn lễ của Trần Khiếu, và không thể thiếu nhân vật chính Trần Khiếu, Trần Khiếu đang sửa tên nhóm, hai giây sau, Thẩm Nam Tinh nhìn thấy tên nhóm được đổi thành “Nhóm kết hôn của Trần Khiếu và Tôn Tiểu Nhã”.
Tạ Nguyên Nhất cười to: “Không thể nào? Nghĩ lâu như thế chỉ nghĩ ra được cái tên đó?”
Lộ Kim Triêu: “Có thể, chỉ cái tên này thôi phỏng chừng đã tốn hết tám mươi phần trăm tế bào não của Trần Khiếu rồi.”
Chu Hải Đường: “Sao lại nói thế? Tám mươi phần trăm á? Tớ không tin.”
Khương Đình Đình: “Tốn hay không tốn thì sao hả các vị? Thẩm Nam Tinh đâu? Còn chưa dậy?”
Tạ Nguyên Nhất: “Vừa gọi cho cậu ấy nhưng không ai nhận, hỏi anh cậu ấy thì bảo còn đang ngủ.”
Thẩm Nam Tinh đang định đánh tiếng mình đã tỉnh thì Trần Khiếu vốn không tham gia trò chuyện chợt gửi tới một sticker hoảng sợ, hỏi: “Anh cậu ấy cũng về?”
Khương Đình Đình: “Về rồi mà, hôm nọ ở sân bay tớ còn đụng trúng hai người bọn họ.”
Trần Khiếu lại gửi tới một sticker run sợ: “Tớ có cần gửi cho anh ấy một thiệp mời không?”
Chu Hải Đường: “Thế nào cũng được, anh cậu ấy lại không phải bạn học của chúng ta, hơn nữa khi còn nhỏ cậu còn bắt nạt người ta không ít lần, cậu gửi thiệp mời cho anh ấy không thấy xấu hổ à?”
Trần Khiếu không nói gì nữa, vài phút sau mới trả lời: “Cậu thì biết cái gì.”
Cả nhóm người nói chuyện không kiêng kị gì, phải một câu sao Thẩm Nam Tinh còn như hình với bóng với anh trai, trái một câu sao Thẩm Nam Tinh không cùng Khương Đình Đình ở lại thành phố N có nền giải trí phát đạt mà lại tới thành phố A phát triển mạnh về kinh tế.
Thẩm Nam Tinh trả lời không được, không trả lời cũng không xong, đơn giản ném điện thoại đi, không thèm nhìn thêm nữa.
Hôm nay là ngày làm việc, ông bà Thẩm vẫn không ở nhà.
Lúc Thẩm Nam Tinh xuống lầu trùng hợp gặp cô Lý đang dẫn công nhân sửa điện vào nhà, công nhân nói aptomat lầu ba không có vấn đề, cô Lý lại khẳng định có vấn đề, nếu không tại sao vô duyên vô cớ đứt cầu dao.
Dì Vương đang bận rộn trong phòng bếp nấu cơm, thấy Thẩm Nam Tinh xuống lầu thì lau tay, bước tới hỏi: “Thiếu gia muốn ăn cơm sáng không?”
Thẩm Nam Tinh xem đồng hồ: “Không ăn, đợi lát nữa ăn cơm trưa luôn.”
Dì vương: “Dạ, bây giờ tôi đi chuẩn bị, tranh thủ ăn sớm một chút.”
Thẩm Nam Tinh gật đầu, ngó nghiêng trái phải, hỏi: “Anh cháu đâu?”
Dì Vương: “Phong Từ ở trong sân, ngày hôm qua mưa to gió lớn, mấy cây hoa bà chủ trồng bị đổ hết, cậu ấy và bác Trần còn đang nghiên cứu cách cứu hoa.”
Cứu hoa?
Thẩm Nam Tinh chợt sinh ra hứng thú, bước vội ra cửa rồi lại nhớ tới mục tiêu tự đặt ra cho mình.
Cậu quyết định tạm thời giảm bớt sự ỷ lại của mình đối với Dịch Phong Từ.
Như vậy cậu và anh cậu có thể giống những anh em nhà khác rồi.
Do đó cậu cố tình bước chậm lại, biến tốc độ từ một giây năm bước sang một giây hai bước tiến vào sân.
Dịch Phong Từ quả nhiên đang cùng bác Trần cứu một gốc hoa bị gió thổi bẹp, cây hoa hồng kia mới được chiết cách đây không lâu, yếu ớt mong manh không chịu được lại trải qua mưa to gió lớn đêm qua, chỉ có thể cố gắng trồng lại.
Thẩm Nam Tinh không giống bình thường tiến sát đến bên Dịch Phong Từ mà đứng phía sau anh cách một khoảng. Bác Trần mỉm cười với Thẩm Nam Tinh, ra hiệu cho Dịch Phong Từ nhìn ra sau.
Bác Trần là người câm điếc, phục vụ nhà họ Thẩm đã nhiều năm giống cô Lý.
Dịch Phong Từ theo đó quay đầu lại, thấy Thẩm Nam Tinh đang đứng khoanh tay, nhìn anh từ trên cao nhìn xuống.
Dịch Phong Từ: “Làm gì đấy?”
Thẩm Nam Tinh: “Không có gì, xem anh cứu hoa thế nào.”
Dịch Phong Từ nhướng mày, cười hỏi: “Đứng xa thế sao xem được?”
Thẩm Nam Tinh thấy anh cười đến lóa mắt, khụ một tiếng: “Mắt em tốt, nhìn thấy được.”
Trước nay Dịch Phong Từ vẫn cưng chiều cậu, mặc cậu nói đứng cách xa một trăm mét có thể xem được quá trình cứu hoa cũng không phản bác một chữ, quay đầu tiếp tục công việc, không bảo cậu tiến lên mà nhìn.
Nhưng dù ánh mắt Thẩm Nam Tinh có tốt đến cỡ nào thì cũng không thấy được quá trình anh trai cứu cây hoa bị chặt đứt, ban đầu có thể nhìn một chút, đến cuối cùng chỉ có thể trông thấy bóng lưng anh.
Thẩm Nam Tinh nghiêng đầu, vừa định tiến lên một bước thì Dịch Phong Từ đã đứng lên.
Còn chưa kịp lùi về sau, một bông hồng kiều diễm còn dính bọt nước đã xuất hiện trước mắt cậu.
Thẩm Nam Tinh nhìn bông hồng kia ngẩn ra vài giây rồi mới từ từ nâng tay lên nhận lấy.
“Đây là…”
“Hoa hồng.” Khóe miệng Dịch Phong Từ khẽ cong, xoa tóc cậu rồi bước qua.
~Hết chương 13~