Ai chịu trách nhiệm với ai?
Thẩm Nam Tinh trơ mắt nhìn anh vứt chiếc gối đầu cậu vất vả mò ra ở phòng ngủ phụ rồi bị anh ấn chặt vào lòng, nhìn anh tắt đèn bàn.
Trong đêm tối chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người, Thẩm Nam Tinh gối lên ngực Dịch Phong Từ, nghe nhịp đập dường như nhanh hơn bình thường của anh, giơ tay chạm vào đôi môi vừa nhận được một nụ hôn.
Trong lòng hơi vui vẻ, lại hơi lo lắng.
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Nam Tinh theo lẽ thường rời giường.
Dịch Phong Từ đã dậy trước, đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.
Hiện tại anh không cần đi làm, không không cần vì tiết kiệm thời gian mà xuống lầu mua. Anh luộc một quả trứng và nấu một nồi cháo kê, múc ra bát rồi đặt lên bàn.
Thẩm Nam Tinh rửa mặt xong đi ra, cố gắng biểu hiện không có gì khác thường, tự nhiên chào hỏi Dịch Phong Từ, ngồi vào bàn ăn, bóc vỏ trứng, lấy lòng đỏ trứng đặt vào bát Dịch Phong Từ, hỏi: “Chuyện ba em nói với anh anh suy nghĩ đến đâu rồi?”
Dịch Phong Từ: “Vẫn đang suy nghĩ.”
“Có gì băn khoăn ư? Chuyện công việc ở thành phố A còn chưa bàn xong sao?”
“Bàn xong rồi, sau này mời bọn Cao Viễn ăn bữa cơm.”
Thẩm Nam Tinh gật đầu, khó hiểu hỏi: “Vậy còn phải suy nghĩ gì nữa?” Nếu vẫn nghĩ sẽ làm phiền nhà họ Thẩm thì quả không nên, lần trước Thẩm Trọng Bách đã nói rõ ràng, ông tương đối xem trọng năng lực của Dịch Phong Từ, lấy thân phận quản lý tới mời mà không phải “người nhà” hay “chú Thẩm” của anh.
Dịch Phong Từ ăn trứng lòng lòng, đáp: “Nếu tới công ty của chú Thẩm, anh sẽ phải về thành phố C.”
Thẩm Nam Tinh vẫn luôn muốn Dịch Phong Từ đổi công việc, so với những công việc nặng nhọc mệt mỏi kia thì làm việc trong công ty ba là lựa chọn đầu tiên, nhưng cậu đã quên chuyện làm ăn của nhà mình phát triển ở thành phố C, không giống nhà họ Tạ mở rộng tới thành phố A. Nếu Dịch Phong Từ thật sự đáp ứng lời mời của ba, tất nhiên phải về thành phố C, vậy hai người bọn họ…
“Anh sẽ trở về, nhưng trong khoảng thời gian tới không về được.”
Dịch Phong Từ: “Mấy tháng trước trung tâm dạy múa của em vừa trải qua thời kì không có học viên, mấy đoàn kịch em hợp tác cũng ở thành phố A. Nếu anh trở về, khẳng định là hai ta phải tách ra.”
Thẩm Nam Tinh im lặng vài giây, còn chưa nghĩ ra biện pháp lại nghe thấy Dịch Phong Từ nói tiếp: “Anh không có bản lĩnh rời khỏi em.”
“Cho nên anh còn cần suy nghĩ.”
Thẩm Nam Tinh bị lý do thẳng thắn này của anh lay động nội tâm giả vờ bình tĩnh, sợ tiếp tục lại mặt đỏ tai hồng bèn vội vàng bưng bát cháo uống nốt ngụm cuối cùng rồi cầm chìa khóa xe sau đó nhanh chân chạy xuống lầu.
Dưới lầu không có chỗ dừng xe, ngõ cụt phía ngoài vừa đủ cho một xe trở thành chỗ đậu xe cố định của Thẩm Nam Tinh. Cậu vừa mới tới gần thì thấy cách đó không xa có một người đang bước tới.
Người nọ vẫn đeo một chiếc kính không gọng và mặc một bộ tây trang sang quý đặt may, đôi giày sạch sẽ vốn không nhiễm một hạt bụi nhưng xuyên qua con phố cũ chật chội nên bất đắc dĩ phủ một lớp tro mỏng.
Thẩm Nam Tinh nhớ y, là hàng xóm mới dọn tới lầu ba không lâu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Nam Tinh chờ y tới gần, chủ động chào hỏi: “Chào anh, về rồi đấy à?”
Người nọ dường như không ngờ sẽ gặp Thẩm Nam Tinh ở đây, ngũ quan nghiêm túc khẽ động, sau đó dừng bước, lịch sự gật đầu, đáp: “Chào ngài.”
Lần trước gặp mặt Thẩm Nam Tinh đã cảm thấy hàng xóm mới lịch sự quá mức, nhìn vẻ ngoài thì tuổi của bọn họ không chênh nhau nhiều, có lẽ Thẩm Nam Tinh còn nhỏ hơn y vài tuổi, dùng xưng hô “ngài” hẳn không quá thích hợp.
Nhưng cũng có thể chịu ảnh hưởng của thói quen cá nhân hoặc nơi làm việc, Thẩm Nam Tinh không nghĩ sâu, chỉ cười nói: “Mọi người đều là hàng xóm, đừng khách sáo như vậy, ngài về sớm thế này là vừa tan ca đêm à?”
Nói xong mới ý thức mình cũng theo y sửa xưng hô, nên đành “ngài” tới “ngài” lui tiếp tục trò chuyện.
Hàng xóm mới nói chuyện ngắn gọn, cơ bản đều là một từ hai từ, nói là không muốn giao tiếp cũng không hẳn, Thẩm Nam Tinh nói với y câu nào thì đều được đáp lại, hơn nữa cách nói chuyện ôn hòa, không giống gượng ép, cũng không có vẻ xa cách.
Biết người nọ không phải tan ca đêm trở về, Thẩm Nam Tinh lại giới thiệu cơ sở phương tiện xung quanh, ví như siêu thị hay quán cơm linh tinh, để ngừa hàng xóm mới có nhu cầu lại không tìm thấy. Tán gẫu xong thì thời gian cũng không còn sớm, cậu nói hẹn gặp lại rồi mở cửa xe chui vào.
Hàng xóm mới vẫn đứng ở ven đường, chờ cậu quay xe rời khỏi ngõ nhỏ mới cầm cặp da đi vào tòa nhà cũ kĩ, lên lầu ba, mở cửa phòng 302.
Phòng 302 rất rộng, gấp đôi phòng 301.
Nơi này tựa như nối với 303, bức tường ngăn cách bị đập bỏ, tạo thành một không gian rộng gần một trăm tám mươi mét vuông, sàn nhà mang một màu xám đơn giản, gần ban công đặt một bàn làm việc, trên bàn đầy đồ dùng văn phòng, tạp chí tài chính, kẹo mút, bao thuốc lá chưa bóc và một màn hình cong cỡ lớn.
Hàng xóm mới đặt cặp công văn lên một chiếc bàn cách bàn làm việc không xa, lấy một phong thứ mời đang định đặt lên bàn làm việc thì nghe được âm thanh chìa khóa cắm vào ổ, ngay sau đó “cạch” một tiếng, tay nắm cửa hạ xuống cùng lúc với tiếng mở cửa – một người tiến vào.
Hàng xóm mới thấy người nọ thì gật nhẹ, cầm thư mời tiến lên vài bước, nói: “Dịch tiên sinh, đây là thư mời của Lâm tiên sinh.”
Người tới đúng là Dịch Phong Từ phòng 301, nhận thư mời rồi bước tới bàn làm việc, hỏi: “Lâm tiên sinh nào?”
Hàng xóm mới: “Lâm Hoằng lão tiên sinh.”
“Không phải Lâm Nghị Trình?”
“Thật ra chủ tịch Lâm có phái người hỏi thăm tình hình gần đây của ngài, thế nhưng gần đây ông ấy cũng bận, không hẹn thời gian gặp mặt cụ thể.”
Dịch Phong Từ gật đầu, tùy ý đặt thư mời sang một bên, bật máy tính, đang định với một điếu thuốc, ngẫm nghĩ, lại đổi thành một cây kẹo mút vị táo. Anh đã nếm tất cả các vị của loại kẹo mút này rồi, nào thì vị vải, vị quýt, vị táo. Vì giúp anh cai thuốc mà Thẩm Nam Tinh thi thoảng lại mang một túi lớn về, không quan tâm anh đã ăn hết chưa, mỗi lần thấy vị mới đều mua về. Cứ tiếp tục như vậy, phổi anh chưa kịp đen thì hàm răng đã mọc thêm mấy cái lỗ sâu.
Hàng xóm mới giao thư mời xong vốn nên về bàn làm việc của mình nhưng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích một hồi lâu, mãi đến khi Dịch Phong Từ mở một phần văn kiện, ngẩng đầu thì hắn mới bình tĩnh mở miệng: “Vừa nãy tôi đụng phải Thẩm tiên sinh ở dưới lầu.”
Ngón tay lật văn kiện thoáng dừng lại, hỏi: “Nói chuyện à?”
Hàng xóm mới: “Tán gẫu vài câu.”
Dịch Phong Từ hỏi: “Thế nào?”
“Hả?”
“Đáng yêu không?”
“Ý ngài là?”
Dịch Phong Từ ngậm kẹp mút, ánh mắt vốn hờ hững xa cách chợt hiện lên ý cười sáng ngời: “Tôi muốn hỏi Thẩm Nam Tinh đáng yêu không?”
Hàng xóm mới chần chờ vài giây rồi gật đầu: “Thẩm tiên sinh đáng yêu.”
Khóe miệng Dịch Phong Từ nhếch lên, tựa như rất hài lòng với câu trả lời này, tiếp tục lật văn kiện, cười nhẹ: “Tôi cũng thấy như thế.”
~Hết chương 30~