- Đừng ủ rũ nữa,lát còn phải lên sân khấu nữa đấy.
Cô khẽ gật đầu rồi đưa tay vỗ nhẹ lên hai bên má.Chắc chắn anh quá bận nên mới quên đi lời hứa với cô mà thôi,chỉ là khu giải trí thôi mà không đi được lần này thì lần sau lại đi.
Ngoài công việc đi hát thì Ngạn Thanh còn là một nhạc công chơi đàn tỳ bà,hôm nay cô sẽ chơi đàn tại buổi hòa nhạc ở Ninh Châu.Tiết mục của cô là tiết mục mở đầu,ngồi giữa sân khấu ngập ánh đèn vàng mờ ảo.Phía trước treo lên chiếc rèm mỏng manh màu đỏ thẫm,Ngạn Thanh ngồi phía sau tấm rèm.Điều này càng khiến tiết mục của cô càng trở nên sống động.
Ngạn Thanh ngồi xếp chân trên chiếu,tấm chiếu bằng trúc với những nét họa tiết cổ xưa.Cô bận y phục thời cổ đại để trông hợp với cây đàn tỳ bà trên tay mình.Y phục với tone màu xanh trắng,màu xanh ngọc bích nhàn nhạt càng tôn lên nước da trắng như sứ của cô.Phần thắt lưng màu đỏ bao quanh lấy vòng eo thon gọn,những đường nét hoa văn duyên dáng càng tô lên nét đẹp ma mị của cô.
Ngồi từ đây cô có thể quan sát rõ những vị khách bên dưới sân khấu,Ngạn Thanh khẽ nhắm mắt bắt đầu chuyển động những đầu ngón tay của mình.Âm thanh lảnh lót của đàn tỳ bà vang lên cắt ngang những tiếng ồn xung quanh.Mọi người như lắng đọng lại chỉ để lắng tai nghe những âm thanh du dương của đàn.Đến khúc cao trào,âm thanh lúc lên lúc xuống tạo cảm giác phấn khích cho người nghe,những ngón tay xinh đẹp của cô như đang múa,từng cử động nhẹ nhàng mà uyển chuyển trên những sợi dây đàn.
Khi đánh đến mục cuối bài,âm thanh của cây đàn lại trở nên lạc lõng.Ngạn Thanh giương mi mắt nhìn đến chiếc bàn ở chính giữa khán phòng,bóng dáng người đàn ông mà cô yêu đang hiện diện ở đó.Bên cạnh không ai khác chính là Lưu Thanh Lam.Đánh xong nốt cuối cùng cô vẫn chưa rời đi,ánh mắt không thấy tia sáng nhìn lấy nụ cười kia của anh.Đã bao giờ ở bên cạnh cô...anh cười thoải mãi như thế chưa nhỉ?
Ngạn Thanh ôm lấy cây đàn của mình rời khỏi sân khấu,giữa tiếng vỗ tay rôm rả cô chẳng thể nghe được gì.Cớ sao lại để cô phải chứng kiến cảnh tượng kia,anh không có thời gian đưa cô đi chơi nhưng lại có thời gian đưa Lưu Thanh Lam đi nghe buổi hòa nhạc này.Liệu anh có nhận ra cô là người biểu diễn trên sân khấu hay không?Hẳn là anh sẽ không để ý đến rồi,một người vô tình như anh còn không biết cô biết chơi đàn tỳ bà cơ mà.
Trong khán phòng ngập tràn hương hoa hồng,trên chiếc bàn tròn bốn người nói chuyện vui vẻ đến quên trời đất.Lưu Thanh Lam cẩn thận nhìn về phía lối thoát,bóng dáng yêu kiều của người vừa chơi đàn nằm trong tầm mắt,cô không nói gì chỉ khẽ mỉm cười rồi trở lại cuộc trò chuyện của mình.
Bên này Quý Nghiên Dương lại lặng lẽ trả lời những câu hỏi của em gái mình.Từ nhỏ đến lớn anh cũng chỉ kiên nhẫn với cô nhóc này mà thôi.
Quý Họa Y nói không ngớt miệng,gần đây công việc ở bệnh viện khá nhiều, hiếm lắm mới có dịp đi chơi thế này.Nói hết chủ đề cô nàng lại bắt đầu bàn đến những tiết mục.
- Anh,ban nãy người chơi đàn tỳ bà rất xinh đẹp đó.
- Ừm.
- Anh có nhìn thấy khuôn mặt chị ấy không,em chính là thích gương mặt mang nét yêu nghiệt đó nha.
.....
Quý Nhiên Dương hướng tầm mắt về sân khấu,chơi đàn quả thật rất tốt nhưng dung mạo ra sao thì anh không biết bởi vì anh không có để ý đến.Em gái anh hỏi nhiều thứ lắm,cứ đáp ứng cho qua chuyện là được.
Chỉ có Lưu Tự Phong là chán nản uống rượu,đột nhiên lại kéo theo cả anh đến đây.Có gì hay mà xem,nghe mấy thứ này buồn ngủ chết đi được.Cuộc sống độc thân của anh cần những nơi có mỹ nữ thì mới hợp.Chỗ này nhìn đâu cũng toàn người già tuổi,yêu âm nhạc ngồi trầm ngâm.Không giấu được sự buồn chán,Lưu Tự Phong lại quay qua em gái mình.
- Tiểu Lam,anh trai dẫn em đi bar nhé.Đảm bảo vui quên lối về.
......
Quý Họa Y đen mặt mà đánh một cái vào vai Lưu Tự Phong.
- Anh làm anh trai kiểu đó à,Tiểu Lam em đừng có dại dột mà nghe anh em nói nhảm.
Lưu Thanh Lam cũng phụ họa theo.
- Đúng vậy đúng vậy,anh Nghiên Dương còn tốt hơn anh nữa đấy.
Quý Nghiên Dương gật đầu đồng ý,chỉ nghĩ đến việc cô đến nơi trụy lạc đấy anh lại không thích.Còn chưa kể đến những tên đàn ông háo sắc trong đó,quá mức nguy hiểm đối với cô.
3 Chọi 1 thì Lưu Tự Phong chỉ có thể bất lực ngậm miệng.
- ----------------------