• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lune

Mưa rào gió giật, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đập vào cửa sổ, những dấu vết mới nhanh chóng thay đi những dấu vết cũ.

Lận Tuy đứng dậy khỏi ghế dựa mềm, dẫn Yên Tần đi ra hành lang, mở căn phòng cho khách nào đó rồi nói với nhân viên tạp vụ trong góc: "Lấy bộ quần áo đến đây."

Cánh cửa khép lại, ngăn mọi ánh mắt bên ngoài.

Lận Tuy khẽ ngước lên nhìn Yên Tần trước mặt, bộ dạng của y ướt sũng, chật vật không khác gì chó rơi xuống nước.

Vì bị dìm trong nước lâu, nước tràn vào nên quanh mí mắt lẫn mắt y đều đỏ bừng, phối hợp với gương mặt điển trai làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Yên Tần lúc này bỗng khom người xuống để Lận Tuy dễ dàng nhìn thẳng vào mình, thậm chí là nhìn xuống mình.

Điều này hệt như tiếng gảy đàn chói tai nhất làm xao động dây thần kinh đang bị đè nén của Lận Tuy, hắn chửi thầm "Chết tiệt" trong lòng rồi đẩy Yên Tần ngã xuống sàn, sau đó ngồi lên người y.

Thứ gì ở Yên Tần khiến Lận Tuy khó cưỡng lại nhất?

Không phải phong thái lẫm liệt khi giết hàng vạn yêu linh chỉ bằng một nhát kiếm, cũng không phải tình ý dịu dàng y ấp ủ, lại càng không phải việc y chịu khuất phục mà nghe theo.

Mà là giây phút yếu đuối nhất thời của y như thể đang nói "Em bị thương rồi", "Em cần tình yêu của ngài", như cái cách biểu đạt lòng khao khát lặng lẽ của loài chó.

Tựa như linh hồn hắn đang thì thầm, thôi thúc tâm trí hắn.

Điều này quá trí mạng, Lận Tuy khó có thể cưỡng lại được dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn bên trong. Hắn tới gần Yên Tần, hấp thu sự yếu ớt của y.

Giông bão gào thét ngoài cửa sổ, cây cối bị cuồng phong thổi ngã, trên bầu trời u ám thỉnh thoảng lại có tia chớp xẹt qua chiếu sáng trong phút chốc, tạo nên sự yên tĩnh tuyệt đối giữa bầu không khí đang ầm ĩ tột độ.

Quần áo của Lận Tuy dần bị nước trên người Yên Tần thấm ướt, song hắn cũng chẳng mấy quan tâm.

Cả người Yên Tần cứng ngắc vì hơi ấm của ai đó, đầu óc như thể thiếu oxy mà choáng váng từng cơn, trước mắt xuất hiện những hình ảnh mờ ảo chẳng rõ thực hư. Con bướm xanh nhạt đang vỗ cánh kia nằm gọn trong lòng bàn tay y, mỗi khi bay lại nổi lên những gợn bông trắng mềm mại.

Đó là hình ảnh phạm thượng hoang đường không thực tế, nhưng cảm giác hồi hộp ấy lại khiến linh hồn y run rẩy vì hưng phấn, là sự thèm muốn nhơ bẩn như bùn lầy của y. 

Y không biệt được đâu là thật đâu là giả. Thậm chí, y còn chẳng biết những rung động kia có thật sự đến từ Lận Tuy hay không.

Liệu tín đồ có tìm được đường về trong cơn bão, ngọn hải đăng tìm thấy kia rốt cuộc là thần linh hay chỉ là đấu tranh trong tưởng tượng?

Tiếng trống ngực dồn dập như thể chỉ giây sau nó sẽ nổ tung mà chết, dẫu là hư ảo hay chân thực, Yên Tần vẫn quyết định đưa tay ra.

Bàn tay siết chặt vòng eo mảnh mai, bắt lấy con bướm đang tỏa hương ngào ngạt.

Rắn bạc thè lưỡi, môi đỏ răng trắng, đầu lưỡi để lại vệt nước trên cổ chó lai sói, hệt như diễm quỷ.

Lận Tuy nở nụ cười ngạo nghễ, sắc mặt chuyển dần từ tái nhợt sang ửng hồng.

【Sao không tiếp tục giật điện nữa, hả ý chí thiên đạo vĩ đại?】

【Tiếp tục đi chứ, năng lượng của mày gần cạn kiệt rồi à?】

Rõ là đang cố gắng chịu đựng, nhưng Lận Tuy vẫn không chịu bỏ qua mà chế giễu trong đầu.

Hạt châu màu lam tức run lên hệt như con người:【Ngươi đừng có đắc ý!】

Hệ thống có thể dùng trừng phạt để khống chế Lận Tuy, nhưng với hành vi tự phát của đứa con số mệnh thì nó biết làm gì?

Lận Tuy còn muốn nói thêm gì đó, bàn tay đang nắm lấy eo hắn đột nhiên siết chặt.

Con bướm kia bị giày xéo, nó càng tỏ ra ngoan ngoãn lại càng khiến lòng ham muốn của ai đó trở nên điên cuồng.

Yên Tần bắt được con cá đang bơi, thay vì để nó chuồn mất thì y lại gắt gao chiếm lấy nhiệt độ cùng mùi hương ngọt ngào của nó.

Đây là sự ban ơn của thần linh, mặt ngoài kiềm chế quyện với nội tâm đang dậy sóng dữ dội, bóng tối ùa ra đúc thành vẻ hống hách ngang ngược.

Sợi dây chuyền trên cổ Yên Tần được một ngón tay thon dài móc ra, mặt trang sức có khắc chữ lay động trong không khí.

"Yên Tần, làm không tệ."

Đầu lưỡi đỏ tươi thấp thoáng giữa môi răng theo động tác khép mở lúc nói chuyện, tay Lận Tuy luồn vào mái tóc ướt sũng của Yên Tần, cặp mắt đa tình khẽ nhếch lên.

Đầu ngón tay xoa nhẹ da đầu, dòng điện vô hình chạy dọc theo sống lưng, phân tán vào trong máu chảy.

Yên Tần nhìn Lận Tuy không chớp mắt, ánh mắt y còn vì được khen mà lóe sáng.

Đột nhiên có tiếng gõ quấy nhiễu giờ phút này, là nhân viên tạp vụ để quần áo ở ngoài cửa.

Cảm giác ẩm ướt trên người làm Lận Tuy không quá thoải mái, hắn ngồi xuống ghế để Yên Tần tự đi lấy đồ.

Hắn cứ nghĩ rằng Yên Tần sẽ vào phòng vệ sinh thay đồ, ai ngờ còn chưa kịp nhìn qua chỗ khác, Yên Tần đã vô cùng tự nhiên cởi khuy áo, nhanh đến mức Lận Tuy cũng phải ngây người.

Lận Tuy:【Tao không nói gì.】

Lận Tuy lập tức tỏ vẻ trong sạch của mình khiến hệ thống tức nổ phổi.

Hệ thống có lẽ đã tức gần chết nên ánh sáng lóe lên khá yếu ớt.

Lận Tuy chống đầu nhìn Yên Tần, khẽ nhướng mày.

Nhìn có vẻ không co lại mấy, cũng gần bằng kiếp trước. Chà, đúng là khiến người ta cảm thấy hơi mất sức thật.

Hệ thống: ...

Quá đau khổ, tại sao nó phải chịu đựng tất cả những chuyện này, giết nó luôn đi!

Đứa con số mệnh thật đáng thất vọng, thật đáng thất vọng! Người này xấu xa độc ác như vậy, sao lại đi thích hắn chứ?

Yên Tần lúng túng sửa sang lại quần áo, dùng biểu cảm bình tĩnh để che đi vẻ xấu hổ của bản thân.

Vốn dĩ muốn xem tiểu thiếu gia phản ứng thế nào, nhưng lại bị ánh mắt thích thú dạt dào của người nọ làm cho nổi lửa trở lại, chỉ ước gì có thể chui xuống đất.

Trêu mấy cậu trai ngây thơ thú vị thật, Lận Tuy nghĩ thế, thầm mỉm cười trong lòng.

Cửa phòng lại bị gõ lần nữa, hoặc có lẽ dùng "Đập" hợp lý hơn.

Người bên ngoài có vẻ đang rất gắt gỏng, cánh cửa bị đá rung ầm ầm như thể muốn văng ra.

Yên Tần mở cửa, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Yên Chu.

Dáng người Yên Chu không cao, năm nay gã 23 tuổi còn chưa đến 1m7. Trong khi đó Yên Tần lại cao hơn hẳn, tuy mới chỉ 19 tuổi nhưng đã được 1m84, lúc nào cũng cúi đầu nhìn xuống gã.

Chẳng qua ngày xưa Yên Tần ăn nhờ ở đậu, lại có thêm điểm yếu là người mẹ bệnh tật nên mới không phản kháng, còn giờ thì khác.

Dù thân phận y vẫn thấp kém như trước, nhưng đứng sau lưng y lại là vị tổ tông không thích cúi đầu trước người khác.

Yên Chu vừa mới được cứu tỉnh, ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã hùng hổ tìm đến cửa. Thằng tiện chủng Yên Tần này lại dám làm thế với gã, gã nhất định phải bắt y trả giá đắt.

Nhưng khi cửa mở, lúc gã đối diện với cặp mắt kia của Yên Tần, bỗng nhớ lại hình ảnh kinh khủng ban nãy, cả người vô thức rụt lại. Lúc sau nhận ra, gã cảm thấy mất mặt nên càng tức thêm.


"A Tuy, nếu em còn coi bọn anh là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện này, nó suýt nữa đã dìm chết anh, anh muốn nó phải trả giá đắt!"

Vẻ mặt Yên Chu vô cùng dữ tợn, gã không nói đùa, khác với mấy chuyện đùa vặt vãnh khi trước, giờ gã thật sự muốn chơi chết Yên Tần, chặt đứt tay chân của y, tra tấn y, làm y sống không bằng chết.

Lận Tuy vẫn chống đầu ngồi trên ghế, lười biếng trả lời: "Tôi không thiếu bạn."

Tiểu tổ tông nhà họ Lận sao có thể thiếu bạn bè với tay sai được. Giống như Yên Chu đã từng nói, Lận Tuy muốn loại người gì cũng có, đương nhiên cũng có rất nhiều người quan tâm đến lợi ích mà kết giao với Lận Tuy.

Dù nhà họ Yên là nhà giàu phát triển cũng khá, thế nhưng so với con quái vật khổng lồ như nhà họ Lận thì còn lâu mới lay chuyển được.

Nếu bản thân Yên Chu có năng lực ưu tú thì hắn sẽ lãng phí thêm chút sức cho gã, nhưng gã lại là đồ bất tài chỉ biết ăn chơi.

Yên Chu không ngờ mình lại nghe thấy câu trả lời như vậy, gã nhìn Lận Tuy mà không thể tin nổi.

Còn Yên Tần lại mỉm cười khe khẽ. Thấy thế, Yên Chu lại càng tức điên người.

"Lận Tuy, em thật sự không nể tình như vậy à? Chúng ta quen biết bao lâu, em với thằng tiện chủng này quen biết bao lâu, nó phục vụ em trên giường thoải mái đến cỡ nào mà ngay cả bạn bè cũng không nhận. Em thừa biết nó chỉ là thằng con riêng trong nhà anh, là một con rệp mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt người khác!"

Yên Chu tức đến độ nói không lựa lời, giọng ngày càng cao, gần như là gào lên.

"Anh thể hiện gì trước mặt tôi đấy. Tôi từng nói qua rồi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ."

Lận Tuy đứng dậy, hơi nâng cằm lên, nhìn thẳng Yên Chu với ánh mắt lạnh lùng.

"Nếu anh muốn truy cứu đến cùng, vậy về cắt bỏ hai lạng thịt của bố anh đi. Ai bảo ban đầu ông ta không quản lý được bản thân, anh cắt sớm, giải quyết dứt điểm. Tránh cho sau này ông ta lại thêm em trai em gái gì nữa cho anh, làm anh phiền lòng thế này."

Nghe qua thì giống như Lận Tuy đang nghĩ cho Yên Chu, nhưng ý mỉa mai lại tràn ra rõ ràng, cực kỳ vô tình.

Mẹ Yên Tần cũng không phải cố tình mang thai đứa bé này. Ban đầu chủ tịch Yên chơi không đeo bao, bà uống thuốc tránh thai nhưng vẫn dính, hơn hai tháng sau mới phát hiện mình có bầu, tới khi đến bệnh viện định phá thai lại nghe bác sĩ nói, nếu giờ phá thì về sau khó mang thai.

Mẹ Yên Tần không đành lòng bỏ đứa bé trong bụng nên tìm một địa phương hẻo lánh để định cư, một mình nuôi Yên Tần khôn lớn. Nhà cửa nợ nần chồng chất, bà lo đến khi Yên Tần 16 tuổi không tự nuôi được bản thân nên mới dẫn y đến nhà họ Yên.

Trong lòng bà có ý nghĩ muốn con trai được phân chia tài sản của nhà họ Yên hay không thì không biết, nhưng Lận Tuy biết Yên Tần không có ý định này. Y ở lại nhà họ Yên một phần là vì tiền thuốc men của mẹ, một phần là vì chủ tịch Yên cảm thấy máu mủ không thể lộ ra ngoài, nên thà để y bị bào mòn cũng cho y ở lại.

Yên Chu căm ghét Yên Tần cũng là chuyện bình thường, nhưng giày vò đủ kiểu mấy năm nay để trút giận thì đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

Yên Chu bị lời nói của Lận Tuy tức đến độ run cả người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, như kiểu một giây sau sẽ tức quá mà ngất xỉu.

Yên Chu giận dữ hỏi lại: "Em nhất định không nể mặt như vậy đúng không?"

"A Tuy."

Tống Vân Thanh cũng không ngờ Lận Tuy lại nói như vậy, khẽ lắc đầu với Lận Tuy.

"Sao, anh cảm thấy tôi nói sai à?"

Lận Tuy cũng không nể mặt Tống Vân Thanh, hắn thổi bụi bặm không tồn tại trên đầu ngón tay.

"Anh muốn động đến anh ta cũng không phải không được. Anh về hỏi bố anh xem, xem ông ta có nỡ nhổ miếng thịt trong miệng ra không."

"Mà dù ông ta có muốn nôn ra thì tôi cũng sẽ bắt ông ta nuốt xuống."

Lận Tuy không muốn lãng phí thêm với Yên Chu nên lời nói ra đầy ẩn ý.

Yên Chu cũng không quá ngu xuẩn, thoáng cái đã hiểu nhất định Lận Tuy đã làm gì đó.

Tống Vân Thanh nhìn Lận Tuy chăm chú, càng cảm thấy sự thay đổi rõ rệt của tiểu thiếu gia.

Lúc trước tiểu thiếu gia cũng ương ngạnh ngang ngược nhưng không có khí thế lấn át người khác như vậy.

"Nếu mày không phải họ Lận, mày dựa vào cái gì..."

Yên Chu nghiến răng ken két, trong mắt nổi đầy tơ máu, lời còn chưa nói xong đã tự dừng lại, ép bản thân không nói nữa.

"Thật tiếc tôi lại là Lận Tuy, luôn có thể mặc sức làm bất cứ điều gì."

Lận Tuy khẽ thở dài, trong lời nói cũng chẳng có ý tiếc nuối nào cả. Tuy vẻ mặt vô cùng kiêu căng ngạo mạn, song lại khiến người ta cảm thấy nên là vậy.

Cao quý tột bậc, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Yên: Xin vía mấy điều anh nói.

Yên Chu: ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK