• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lune

Hiệu suất của Yên Chu nhanh hơn Lận Tuy nghĩ nhiều, tối hắn về nhà đã thấy người được đưa đến.

Thiếu niên được sửa sang một chút, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải đắt tiền, nhưng vết thương trên mặt cùng với sự im lặng thường ngày khiến y trông có vẻ mất tinh thần chán chường.

Có lẽ y chưa từng mặc qua quần áo kiểu này nên trang phục thiết kế cao cấp trên người y lại mang đến cảm giác dở dở ương ương, hệt như một con chó nhỏ được gói ghém đẹp đẽ nhưng vẫn còn dấu vết mới bị đánh đập.

Lận Tuy bị hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình chọc cười, hắn ngồi trên ghế sô pha vẫy tay với Yên Tần.

Yên Tần nghe theo đến cạnh hắn, phủ một mảng bóng râm trên đầu Lận Tuy.

"Tôi thích được người khác ngước nhìn."

Lận Tuy vẫy vẫy với Yên Tần, chống má dạy bảo.

Yên Tần không nói tiếng nào ngồi xổm xuống, đôi mắt đen nhánh thâm thúy lẳng lặng nhìn tiểu thiếu gia trước mặt.

"Ngoan lắm."

Lận Tuy mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Yên Tần.

Tóc Yên Tần khá dày lại cứng, sờ vào gai tay không thoải mái lắm, bởi thế Lận Tuy nhanh chóng chuyển chỗ sang gãi cằm y.

Ngón tay trên cổ mềm mại non mịn, Yên Tần vô thức siết chặt quai hàm, bàn tay buông thõng hai bên cũng nắm chặt thành quyền.

Ở nhà họ Yên, ai cũng coi y như chó hoang, bị khinh bỉ là chuyện thường, nhưng sự sỉ nhục đó lại có chút khác biệt với những gì mà thiếu niên trước mặt mang lại, bị người ta cố gắng thuần phục như chó còn khó chịu hơn là việc bị ghét vì coi là chó hoang.

Nhà họ Lận còn quyền thế hơn nhà họ Yên nhiều, y tạm thời không thể trêu vào, phải nhịn, Yên Tần tự nhắc bản thân mình như thế.

"Ô Vân đi rồi, giờ cậu ta là vật thay thế nên cậu ta không thể kém hơn Ô Vân được, hiểu không?"

Lận Tuy nhìn người giúp việc trong nhà, mỉm cười dặn dò.

Nhóm người giúp việc liên tục gật đầu, ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình biểu hiện không tốt sẽ bị tiểu thiếu gia đuổi việc.

Vẻ mặt Yên Tần lạnh nhạt nhìn sàn nhà song hai bàn tay giấu bên hông đã siết chặt thành quyền, gân xanh cũng chậm rãi nổi lên.

Hệ thống trong đầu lại chửi ầm lên, Lận Tuy ung dung đáp lại:【Trước khi Ô Vân chết già, ngày nào nó cũng được ăn thịt sữa tươi mới được vận chuyển hàng không tới, còn có bác sĩ chuyên môn phụ trách chăm sóc, địa vị trong nhà không kém gì tiểu thiếu gia, là tiểu chủ tử.】

【Ta đối với Yên Tần tốt hơn Ô Vân, mi còn bất mãn cái gì, ta như thế còn không đủ tốt với hắn à?】

Hệ thống bỗng nghẹn lời, lúc sau mới lên tiếng:【Ngươi làm vậy là vũ nhục hắn! Chà đạp nhân cách của hắn!】

【Mi muốn ta nâng hắn trong lòng bàn tay? Chẳng phải yêu cầu của mi là không được phá hỏng thiết lập nhân vật đấy sao?】

Trong mắt Lận Tuy lóe lên ánh sáng không rõ tựa như đang nghĩ đến điều gì đó rất thú vị, hắn nói:【Vừa muốn nâng hắn trong lòng bàn tay vừa không phá hỏng thiết lập nhân vật cũng không phải không thể, để hắn trở thành người làm ấm giường cho ta cũng thích hợp lắm, vừa vặn ta cũng rất thưởng thức...】

Hệ thống:【Câm miệng!!!】

Hệ thống xù lông:【Không cho phép ngươi bò lên giường của hắn!】

Lận Tuy sửa lại lời:【Là ta để hắn bò lên giường của ta.】

Sau đó Lận Tuy không nói được nữa, vì hệ thống không chơi lại nên bắt đầu giật điện hắn.

Yên Tần cảm giác hơi thở của Lận Tuy bỗng lắng xuống, y vô thức ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia hình như đang chịu đựng đau đớn gì đó, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi vốn đỏ thắm kia cũng trở nên tái nhợt.

Đôi mắt hắn u ám tựa như ẩn chứa một con quái vật sắp lao ra khỏi mặt đất, hắn nhìn thẳng vào y, điên cuồng tới mức ngột ngạt.

Đó là một cảm giác rất khó hiểu, Yên Tần cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, dây thần kinh khẽ run rẩy, trái tim cũng trở nên nóng bừng, hết sức kì lạ.

Yên Tần đoán Lận Tuy có thể mắc chứng nào đó như đau nửa đầu, có lẽ đây là một trong số những nguyên nhân khiến hắn buồn vui thất thường, có khi ngay giây sau hắn sẽ nổi giận mà không cần lý do.

Nhưng ngoài dự đoán của y, Lận Tuy chẳng hề làm gì.

Hắn chỉ nhìn y với ánh mắt ấy hồi lâu, sau đó chậm rãi uống một hớp nước.

Cốc chạm xuống bàn trà phát ra âm thanh giòn tan. Cách đó không xa, người giúp việc đang cúi đầu bỗng run lên như thể bị hoảng sợ.

Chờ cơn đau qua đi, Lận Tuy mới đứng dậy.

"Đi thôi bé cưng, đi xem chỗ ở của cậu."

Ngón tay Lận Tuy gãi nhẹ lên má Yên Tần, thân mật như đang gọi chó, dẫn y lên tầng hai.

Khắp tầng hai đều là lãnh địa của Lận Tuy, phòng ngủ chính cực kì rộng rãi, phòng ngủ phụ ban đầu đã thành phòng chứa quần áo, bên cạnh giường lớn còn có một chiếc giường đơn.

"Đây là chỗ ngủ trước kia của Ô Vân, giờ là của cậu."

Lận Tuy chỉ vào giường đơn, chiếc giường này vốn dĩ sẽ bị dọn ra ngoài hôm nay nhưng sau khi Lận Tuy tiếp nhận cơ thể này đã sửa lại mệnh lệnh, chỉ bảo người đổi lại ga giường với chăn.

"Ô Vân là một con chó rất thông minh, nó có thể làm được rất nhiều việc, cậu chắc cũng làm được chứ nhỉ?"

Lận Tuy nói câu nghi vấn nhưng thái độ lại khác hẳn.

Yên Tần gật đầu nhưng điều này cũng khiến tiểu thiếu gia bất mãn.

"Cậu bị câm điếc à? Hay cậu thật sự nghĩ mình là chó nên không biết nói tiếng người?"

"Được."

Yên Tần nặn một chữ ra khỏi cổ họng, y đã qua thời kì thay giọng nên âm thanh khá trầm thấp, hơn nữa có lẽ đã lâu không nói chuyện nên hơi khàn khàn.

"Ngoan."

Lận Tuy rất muốn sờ đầu y coi như ban thưởng nhưng lúc này Yên Tần đang đứng nên hắn chỉ có thể sờ đến má của y.

Yên Tần ngoan ngoãn cúi đầu, Lận Tuy mỉm cười hài lòng.

"Qua đây ngồi, tôi bôi thuốc giúp cậu."

Tâm trạng Lận Tuy rất tốt, lấy hộp thuốc trong tủ ra rồi vẫy tay với Yên Tần.

Vết bầm trên mặt Yên Tần sau mấy tiếng càng thêm dữ tợn khiến gương mặt vốn ưa nhìn kia trở nên hết sức thê thảm.

Yên Tần ngồi dưới đất, ngửa đầu để Lận Tuy bôi thuốc cho mình như đang mặc quần áo cho búp bê, không cử động giống một khúc gỗ.

Lận Tuy nghĩ y bị đau, nếu không dây thần kinh trên mặt sẽ không tự chủ mà co giật như vậy, thế nhưng hắn vẫn không hề nhẹ tay đi mà tiếp tục bôi thuốc cho Yên Tần theo ý mình.

Ở kiếp trước lúc mới dụ dỗ Yên Tần, hắn thường xuyên bôi thuốc cho y, khi ấy hắn giấu hết những tâm tư đê hèn không chịu nổi của mình rồi giả vờ làm một bông sen cứng cỏi vô hại, vừa bôi thuốc cho hắn vừa thổi thổi, còn lo lắng hỏi y có đau không.

Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ làm bộ làm tịch khi ấy của mình, Lận Tuy lại cảm thấy buồn cười.

Thật là kinh tởm.

Hắn ấn tăm bông vào vết thương của Yên Tần khiến y không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.

Lận Tuy hỏi: "Đau không?"

"Không đau."

Yên Tần đoán ý Lận Tuy rồi trả lời.

"Đau là đau, không đau là không đau, tôi không thích người khác nói dối mình, có đau không?"


Lận Tuy lại ấn tăm bông tiếp nhưng lần này mạnh hơn nhiều, khuôn mặt tuấn tú của Yên Tần bỗng trở nên méo mó.

Tiếng y trả lời kèm theo chút nghiến răng nghiến lợi: "Đau."

"Tôi thích bé cưng trung thực."

Giống như ban thưởng, Lận Tuy nhẹ tay hơn một chút, thậm chí còn thổi nhè nhẹ vào vết thương của Yên Tần để y bớt đau.

Không khí lạnh lẽo cùng mùi thơm của thuốc mỡ tản ra giống như có loại xúc tu nào đó bò khắp người Yên Tần, cả người y cứng ngắc, ngay cả đầu đầu ngón tay cũng thấy tê dại.

Từ góc nghiêng, y thấy đôi môi đỏ hơi chu ra của Lận Tuy cùng làn da trắng sứ mịn màng.

Lận Tuy bôi thuốc được một lúc thì mất kiên nhấn, định kết thúc trò chọc chó hôm nay rồi để Yên Tần cầm thuốc ra ngoài.

Yên Tần thấy tiểu thiếu gia không kiên nhẫn, y cầm thuốc mỡ ra khỏi phòng ngủ.

Y không an phận đứng yên tại chỗ mà bắt đầu làm quen với địa hình nơi đây, sau đó tìm kiếm lối ra thuận tiện nhất.

Lận Tuy dựa vào ghế mềm, nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình máy tính, mặc cho Yên Tần đi lại trong nhà.

Yên Tần bây giờ vẫn còn quá yếu, phải hai tháng sau y mới thật sự thay đổi.

Sở dĩ Yên Tần vẫn luôn đợi trong nhà họ Yên, dẫu chịu đủ loại sỉ nhục vẫn không rời khỏi, cũng không phải vì muốn được chia tài sản của nhà họ Yên mà vì mẹ y bị bệnh nặng.

Gia chủ nhà họ yên dù ngứa mắt với mẹ Yên Tần nhưng tốt xấu gì Yên Tần cũng là con ông ta nên ông ta cũng không định để máu mủ của mình lưu lạc bên ngoài. Vì vậy mới để Yên Tần trong nhà rồi phụ trách thanh toán tiền thuốc men cho mẹ Yên Tần.

Dựa vào cốt truyện mà hệ thống đã cung cấp, nửa tháng sau bệnh tình của mẹ Yên Tần sẽ chuyển biến xấu, tới lúc đó sẽ không thể cứu vãn.

Ràng buộc không còn, Yên Tần rời khỏi nhà họ Yên, sau đó vừa học vừa dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Đến khi xuất hiện lần nữa trước mặt nhà họ Yên thì y đã là doanh nhân trẻ ưu tú.

Yên Chu là công tử bột không nâng nổi, so ra thì gia chủ nhà họ yên đương nhiên sẽ sẵn lòng chọn Yên Tần làm người thừa kế hơn, đến khi ấy sẽ lại có một trận gió tanh mưa máu.

Cũng theo như cốt truyện, nguyên chủ mà Lận Tuy xuyên vào cũng là một nhân vật hi sinh phụ trách làm bàn đạp, sau khi Yên Chu lĩnh cơm hộp thì bắt đầu tìm Yên Tần gây sự.

Nhưng giờ thì không có chuyện đó, Lận Tuy vươn vai, hắn không muốn làm nhân vật hi sinh cũng không muốn làm nhân vật phản diện.

||||| Truyện đề cử: Sống Chung |||||

Nhìn Yên Tần lặng lẽ quan sát xung quanh trên màn hình, Lận Tuy nở nụ cười sung sướng.

Hắn sẽ khiến y trưởng thành càng nhanh hơn.

Đêm đó Lận Tuy không gọi Yên Tần vào trong, hắn cứ nghĩ y sẽ tìm đại phòng nào đó để ngủ, ai ngờ lúc vừa mở cửa đã thấy thiếu niên cao lớn nằm co ro trước cửa.

Ánh mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, lấy mũi chân đá đá Yên Tần.

"Sao ngủ ở đây?"

"Cậu đã nói giường của tôi ở bên trong."

Y giống như một con chó ngoan ngoãn, không có mệnh lệnh của chủ nhân nên không dám tự tiện vào phòng, chờ đợi ở cửa.

Lận Tuy ngồi xổm xuống, nâng mặt Yên Tần lên, cười ngọt ngào: "Cậu đúng là rất biết cách khiến tôi vui vẻ."

Nếu hắn không biết Yên Tần, có lẽ sẽ cho rằng y thật sự là một tên hèn dù bị người ta bắt nạt vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, thậm chí bị người ta coi là chó vẫn vui vẻ, mỗi tội hắn lại quá hiểu con người Yên Tần.

Lúc y muốn giả vờ, biểu hiện còn không hề thua kém hắn. Về bản chất có lẽ họ là cùng một loại người, vì mục đích của bản thân mà có thể chịu đựng rất nhiều thứ.

Hệ thống trong đầu khinh thường hắn:【Ngươi với đứa con số mệnh không phải cùng một loại người!】

Lận Tuy đáp qua loa:【Vâng vâng vâng, ta là cam chịu thấp hèn còn hắn là nằm gai nếm mật.】

Có điều hắn cảm thấy hoàn cảnh trước mắt của hắn khá hơn Yên Tần chút, suy cho cùng thì lời ngon tiếng ngọt khi ấy là giả nhưng thoải mái là thật.

Trước khi ở bên Yên Tần hắn cũng chưa từng thân mật với ai. Sau khi dụ dỗ được Yên Tần hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng Yên Tần kia lại không biết thỏa mãn, nếu có thể khống chế số lần thì tốt rồi.

Yên Tần bắt gặp ánh mắt của Lận Tuy, trong lòng không hiểu sao lại run lên.

Hệ thống đọc ý nghĩ của Lận Tuy, cảm giác như mình bị ô uế, giọng nói lạnh lẽo:【Không được nghĩ!】

Suy nghĩ của Lận Tuy bị đánh gãy, hắn tỏ ra hơi khó chịu mà nói:【Nghĩ cũng không cho, mi là vợ hắn à?】

Lận Tuy đảo mắt, thú vui tệ hại lại trỗi dậy:【Không đúng, mi là mẹ hắn còn tạm được.】

【Mẹ chồng, chào buổi sáng.】

Hệ thống:【...】

Ai có thể tới cứu, cứu nó?

...

Tác giả có điều muốn nói:

Mẹ chồng tồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK