Cuối cùng, Thư Cẩn cũng đã hoàn thành và nộp đơn hàng.
Tổ trưởng Trần Thiến nhìn thành phẩm mà nàng giao, không khỏi ngạc nhiên
Thật sự hoàn thành sao?
Nhìn thấy sắc mặt Thư Cẩn rõ ràng có chút tiều tụy, trong lòng cô ấy đã hiểu ra.
"Được rồi, giao đồ đi."
- ---
Giao xong đồ, Thư Cẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới trở lại văn phòng, nàng nghe thấy các đồng nghiệp đang bàn tán chuyện bát quái.
"Dạo này Thẩm tổng không biết làm sao, trông như người suy kiệt, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm mắt thì rõ ràng... Chuyện lạ."
"Xem ra vị ở tổ B kia cũng có chút bản lĩnh đấy!" Có người không ngần ngại cười nhạo.
"Không phải cô ta đã giành lấy đơn hàng của Thư Thư chúng ta sao? Không lo làm thêm giờ mà còn có thời gian vui chơi hàng đêm?"
"Dù sao thì cũng có tổng tài chống lưng."
Không ai thích đồng nghiệp leo lên bằng cửa sau, đáng giận là cô ta còn giành tài nguyên của người khác.
Thế nên, Giang Lâm Nguyệt trở thành đề tài bàn tán khi các đồng nghiệp ở tổ A rảnh rỗi.
"Bên công ty Ngày Quang từ trước đến nay đều yêu cầu rất cao, tôi nhớ lần trước Thư Thư nộp thiết kế còn phải sửa đi sửa lại nhiều lần. Giang Lâm Nguyệt này liệu có làm được không?"
"Ai mà biết được, có bản lĩnh giành lấy đơn hàng, để xem cô ta có bản lĩnh làm cho xong không."
Thư Cẩn cũng nghĩ như vậy.
Tài nguyên của nàng không phải dễ dàng mà giành được.
Nhưng những chuyện này, nàng chỉ cần không liên quan đến mình là được.
......
Bên phía Giang Lâm Nguyệt, đúng như mọi người nói, nàng ấy đang gặp khó khăn.
Ban đầu, nàng tràn đầy tự tin, nghĩ rằng nếu Thư Cẩn có thể làm thiết kế thì nàng ta cũng có thể.
Nhưng sau khi trao đổi với giám đốc khách hàng bên Ngày Quang, Giang Lâm Nguyệt không thể chịu đựng nổi!
Công ty lớn thì sao chứ?
Sao lại có nhiều yêu cầu đến vậy?
Bản thảo đầu tiên nàng nộp lên, phía đối tác lập tức chê không khớp với dòng sản phẩm trước, yêu cầu nàng ta phải giữ nguyên các yếu tố chính và vật liệu như thiết kế ban đầu.
Giang Lâm Nguyệt chỉ còn cách cắn răng sao chép theo bộ tác phẩm của Thư Cẩn.
Kết quả là sau hai ngày sửa đi sửa lại bản thảo, nó lại bị trả về.
Lần này, đối phương lấy lý do: "Chúng tôi muốn cô sáng tạo thêm dựa trên ý tưởng của thiết kế trước, chứ không phải làm ra đồ dỏm!"
Từ "đồ dỏm" cũng đã được dùng đến, có thể tưởng tượng đối phương tức giận đến mức nào.
Giang Lâm Nguyệt cảm thấy ấm ức trong lòng, nhưng chỉ còn cách cắn răng tiếp tục làm.
Công việc không suôn sẻ, Giang Lâm Nguyệt khó tránh khỏi việc muốn gọi điện thoại tìm Thẩm Lâm Thiên để được an ủi, nhưng không ngờ hắn không hề bắt máy. Đôi khi kết nối được, hắn cũng chỉ nói là đang bận.
Điều này khiến Giang Lâm Nguyệt tức điên lên.
Nàng đành phải căng thẳng tiếp tục làm việc.
Hôm qua, nàng ta lại nộp thêm một bản thảo cho khách hàng. Giang Lâm Nguyệt xoa xoa trán, thầm nghĩ, chỉ mong lần này mọi chuyện suôn sẻ, đừng có vấn đề gì nữa.
......
Lúc này, Thẩm Lâm Thiên, sau khi thức trắng ba ngày để hoàn thành kế hoạch, với đôi mắt thâm quầng, bước lên tầng 23 và gõ cửa văn phòng của Thẩm Nhất Lan.
"Mời vào."
Nhìn thấy khuôn mặt sưng húp và tiều tụy của Thẩm Lâm Thiên, Thẩm Nhất Lan "quan tâm" hỏi: "Bao lâu rồi không ngủ?"
"Khoảng ba ngày hai đêm, tổng cộng ngủ được 10 phút." Thẩm Lâm Thiên cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, đặt bản kế hoạch lên bàn trước mặt Thẩm Nhất Lan, "Cô nhỏ kiểm tra giúp."
Thẩm Nhất Lan hài lòng gật đầu, nhận lấy và đặt sang một bên, "Đi ngủ một lát đi, xem xong tôi sẽ cho cậu biết phản hồi."
"Được." Thẩm Lâm Thiên xoay người rời đi.
Sau đó, Thẩm Nhất Lan bỏ công việc đang làm xuống, lấy bản kế hoạch của Thẩm Lâm Thiên ra xem.
Chủ đề thiết kế Quốc phong thực sự là một dự án lớn trong năm nay của EA.
Nhưng phần thưởng một nửa cổ phần thì là giả.
Nếu không nói vậy, làm sao Thẩm Lâm Thiên có thể thức trắng ba ngày để hoàn thành kế hoạch này?
Làm sao hắn có thể hiểu được cảm giác bị người khác hành hạ là như thế nào?
Thẩm Nhất Lan chỉ lướt qua kế hoạch của Thẩm Lâm Thiên một cách đơn giản rồi đặt nó sang một bên.
Nếu chỉ đơn giản là viết kế hoạch thế này, tập đoàn đã có những nhân tài chuyên nghiệp hơn nhiều.
Thực tế, từ đầu cô đã không kỳ vọng rằng kế hoạch của Thẩm Lâm Thiên sẽ đạt yêu cầu.
......
Chưa đầy nửa giờ sau, khi đang chợp mắt trên sofa, Thẩm Lâm Thiên bị thư ký đánh thức:
"Thẩm tổng, trợ lý tạm thời của chủ tịch mang tài liệu đến và nói rằng chủ tịch muốn giao tận tay cho ngài."
Mang tài liệu đến?
Thẩm Lâm Thiên ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ sự mệt mỏi, hắn lau mặt rồi nói: "Cho cô ấy vào."
Trợ lý tạm thời này vốn dĩ từng là trợ lý của Thẩm Lâm Thiên.
"Thẩm tổng, chủ tịch yêu cầu tôi giao cái này cho ngài." Trợ lý đặt tập tài liệu lên bàn.
Trong lòng Thẩm Lâm Thiên đã có dự cảm chẳng lành, và điều đó đúng. Tài liệu này chính là kế hoạch mà hắn đã bỏ ra ba ngày để hoàn thành.
"Chủ tịch có nói gì thêm không?"
Trợ lý nhỏ giọng trả lời: "Chủ tịch nói, ngài nên sửa lại."
Sắc mặt Thẩm Lâm Thiên trở nên u ám, "Tôi biết rồi. Ý tôi là, cô ấy có chỉ rõ nên sửa như thế nào không?"
Trợ lý lắc đầu, "Không có."
Thẩm Lâm Thiên nhìn đồng hồ, nhận ra rằng từ lúc hắn nộp kế hoạch đến giờ chỉ mới qua nửa tiếng-
"Chủ tịch xem xong không nói gì sao?"
Trợ lý lắc đầu.
"Không thể nào..." Thẩm Nhất Lan xưa nay rất nghiêm khắc, nhất là trong công việc, nàng luôn cẩn thận từng chi tiết. Nếu thực sự muốn hắn làm tốt bản kế hoạch này, chắc chắn nàng sẽ giúp hắn sửa rất nhiều thứ.
Lúc này, trợ lý quan sát sắc mặt hắn, rồi nhỏ giọng nói: "Thẩm tổng, có vẻ như chủ tịch chưa hề xem qua tài liệu này. Sau khi ngài rời văn phòng, chủ tịch đã ra ngoài, khi trở về thì bảo tôi mang tài liệu này cho ngài."
Thẩm Lâm Thiên sững người, sắc mặt càng thêm khó coi, "Thật sao?"
"Vâng..."
Sau khi cho trợ lý lui ra, Thẩm Lâm Thiên cầm lấy bản kế hoạch, rồi lập tức quay trở lại tầng 23.
Trong lòng Thẩm Lâm Thiên cơn phẫn nộ không ngừng bành trướng.
Theo lời trợ lý, cô nhỏ căn bản chưa hề xem qua kế hoạch của hắn!
Thậm chí không thèm đọc qua mà đã trả lại cho hắn! Điều này là gì đây?
Hắn đã bỏ ra ba ngày liền, đến mức khuôn mặt trở nên tiều tụy! Vậy mà cô thậm chí còn không thèm nhìn!
Khi đứng trước cửa văn phòng chủ tịch, Thẩm Lâm Thiên mạnh mẽ kiềm chế cơn giận, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Thẩm Nhất Lan đang ngồi trước bàn, hắn cố giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi khi cất tiếng: "Cô nhỏ!"
"Ở công ty, gọi là Thẩm đổng."
Thẩm Lâm Thiên cắn răng, "Thẩm đổng. Ngài đã xem qua kế hoạch này chưa?"
Thẩm Nhất Lan dù bận vẫn ung dung giao hai tay lại với nhau, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ của hắn, rồi bình tĩnh đáp: "Tôi đã xem."
"Cô không thấy! Nếu cô đã xem thì sẽ chỉ dẫn tôi cách sửa! Chứ không phải trả lại ngay lập tức... Tôi không hiểu cô muốn gì, nhưng vì kế hoạch này mà tôi đã thức trắng ba ngày để làm đấy!"
Thẩm Nhất Lan liếc hắn một cái, rồi thản nhiên đáp: "Tác phẩm đầu tiên của Thư Cẩn cho series thiết kế bên Ngày Quang cậu cũng chưa nhìn qua. Nếu đã nhìn, cậu sẽ không nói cho tôi lí do là vì khách hàng không hài lòng mà đã hủy bỏ đơn hàng của cô ấy."
Thẩm Lâm Thiên bị lời của cô làm cho choáng váng, mãi một lúc sau hắn mới hiểu ra ý tứ của cô.
Ngọn lửa giận trong lòng Thẩm Lâm Thiên lại bùng lên, cơn giận này như thiêu đốt cả lồng ngực hắn. "Cô làm vậy vì Thư Cẩn? Vậy chuyện kế hoạch này, cô đã lừa tôi... Ngài quả thực không phân biệt được công và tư!"
"Người đầu óc không tỉnh táo, không phân biệt được công và tư chính là cậu." Thẩm Nhất Lan nhẹ nhàng nói, "Kế hoạch này không phải là nhiệm vụ mà tôi giao cho cậu, mà là con tự ý nhận. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nó không đạt chuẩn xét duyệt của tôi."
Thẩm Lâm Thiên ngậm miệng.
Trong ấn tượng của hắn, cô nhỏ không phải là người giỏi ăn nói, nhưng tính cách của cô vẫn luôn nghiêm khắc và không thể bị làm phiền.
"Nói đến chuyện công và tư không rõ ràng... Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu đường đường là một tổng tài, lại tự mình hạ thấp giúp nhân viên đoạt tài nguyên, đem đơn hàng giao cho một nhân viên thiết kế của tổ A." Thẩm Nhất Lan đứng dậy, ánh mắt sắc bén như chim ưng, "Cậu còn có thể tiếp tục làm tổng tài không?"
Cô nhỏ định bãi chức hắn!
Tim Thẩm Lâm Thiên đập mạnh, hắn hiểu rằng việc hắn lợi dụng chức quyền để gây khó khăn cho Thư Cẩn đã chạm vào nghịch lân của cô nhỏ.
Thẩm Lâm Thiên hạ giọng, "Cô nhỏ... Thực xin lỗi, là lỗi của con."
Thẩm Nhất Lan thản nhiên lướt qua lời xin lỗi của hắn.
"Cô nhỏ, con là cháu ruột của ngài mà." Thẩm Lâm Thiên vẫn không cam lòng, "Con thừa nhận, lần này con đã sai lầm... Nhưng, cô nhỏ, có phải ngài đã quá thiên vị Thư Cẩn không?"
Ban đầu là khi mua quần áo ở YEM, cô đã khiến hắn mất mặt trước Giang Lâm Nguyệt, giờ lại đến chuyện này...
Thẩm Nhất Lan nhíu mày, "Thiên vị Thư Cẩn? Cô ấy không phải là bạn gái của cậu sao? Tự nhìn lại chính mình đi, không phải cậu ffang giúp Giang Lâm Nguyệt bắt nạt bạn gái mình à? Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Lâm Thiên á khẩu không trả lời được.
Lúc nãy cơn giận đã làm mờ lý trí của hắn... Đến mức quên mất rằng Thư Cẩn là người mà chính hắn đã giới thiệu cho cô nhỏ dưới danh nghĩa bạn gái.
Khi thấy hắn không trả lời được, Thẩm Nhất Lan lạnh lùng quát: "Nếu không có việc gì nữa thì cậu mau chóng cầm kế hoạch này và cút ra ngoài cho tôi! Làm tổng tài bao năm mà viết ra chỉ toàn những thứ vô nghĩa. Cậu thực sự nên trở về học lại từ đầu!"
Thẩm Lâm Thiên trong lòng run lên.
Hắn biết, cơ hội để có một phần cổ phần đã không còn.
Không chỉ vậy, ngay cả chức vụ tổng tài này cũng sắp không giữ được nữa.
Đang trầm tư, bỗng nhiên có người gõ cửa văn phòng--
"Thẩm tổng! Thẩm đổng!" Thư ký của tổng tài vội vã bước vào, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Giám đốc sản phẩm của Ngày Quang, đã đến công ty, hiện tại đang ở văn phòng thiết kế!"
Trong lòng Thẩm Lâm Thiên co thắt, "Có chuyện gì vậy?"
Thư ký khó xử nói: "Có vẻ như sản phẩm thiết kế của chúng ta không phù hợp với ý muốn của Ngày Quang làm đối phương rất tức giận... Nên đã đến để gây chuyện."
Đơn hàng của Ngày Quang, không phải hắn đã giao cho Giang Lâm Nguyệt làm sao...
Chẳng lẽ...!