Thành phố Q là thành phố kế bên thành phố W, hai nơi này luôn có mối quan hệ giao thương thân thiện. Là trung tâm châu báu của cả nước, nhiều nguyên liệu của W đều đến từ Q.
Thành phố Q quy tụ các thương nhân nguyên thạch từ khắp nơi trên thế giới. Tại đây còn có chợ bán sỉ nguyên thạch toàn cầu, cùng với những thị trường đấu giá ngọc thạch xa hoa bậc nhất của cả nước.
Nghe Trần Nghị Xuyên giới thiệu, hắn bảo dì họ của hắn là giám đốc điều hành của một trong ba thị trường ngọc lớn nhất Q, gọi là "Đông Ninh Ngọc Thạch Thị Trường".
Hôm nay, Thư Cẩn và Thẩm Nhất Lan cũng đã có kế hoạch hành động riêng.
Thẩm Nhất Lan đến đây để tìm một nhà cung cấp ngọc thạch phù hợp cho việc phát triển thiết kế nội địa của EA. Vì có mối quan hệ với dì của Trần Nghị Xuyên, cô chọn Đông Ninh làm nơi khảo sát đầu tiên.
Đây cũng là lý do khiến Trần Nghị Xuyên tích cực thúc đẩy mối quan hệ này.
Còn Thư Cẩn thì khác, nàng chỉ được Thẩm Nhất Lan đưa đến để mở rộng tầm mắt.
Trước đây khi còn là sinh viên đại học, Thư Cẩn cũng từng đến thị trường ngọc, nhưng so với những gì nàng thấy hôm nay, mọi thứ trước đây chỉ như "trẻ con".
Thị trường ngọc thạch ở đây rộng đến mức đứng từ một góc mà vẫn không thể nhìn thấy được toàn cảnh. Kết cấu của thị trường giống như một chợ buôn bán thức ăn thông thường, trang trí khá đơn giản, giống như một kho hàng lớn với giếng trời trên mái để đảm bảo ánh sáng luôn đủ.
Thị trường bày biện hàng nghìn quầy hàng, mỗi quầy đều có rất nhiều người đang lựa chọn ngọc. Trên mỗi sạp bày đủ loại ngọc thạch, từ nguyên liệu thô, trang sức cho đến vật phẩm trang trí, nhìn lướt qua cũng không thể thấy hết được.
Trần Nghị Xuyên đi cạnh Thư Cẩn, vừa đi vừa giải thích: "Các thương nhân ở đây đều đã đăng ký quầy hàng và tư cách kinh doanh tại thị trường này. Giá cả của hàng hóa rất đa dạng, người không hiểu biết khi đến đây chỉ biết mù quáng chọn mua."
Thư Cẩn gật đầu. Nàng hiểu rõ quy tắc trong ngành ngọc thạch, nhưng chưa từng trải nghiệm thực tế.
"Đi theo tôi, khu vực của Đông Ninh nằm ở phía này."
Trần Nghị Xuyên dẫn nàng đi tới một kho hàng ở ngoài thị trường, vừa đi vừa hỏi: "Cô Thư có hứng thú với đổ thạch không?"
Thư Cẩn gật đầu: "Tôi từng nghe qua, nhưng chưa từng tham gia."
"Vậy thì đừng thử, tốt hơn."
Trần Nghị Xuyên giải thích cho nàng rằng:
Mỗi thị trường ngọc quý đều nhập nguyên thạch từ khắp nơi trên thế giới. Một đội ngũ giám định viên chuyên nghiệp sẽ chọn ra những nguyên liệu xuất sắc nhất để bán cho khách hàng lớn. Nguyên liệu trung bình sẽ được bán với số lượng lớn cho những khách hàng khác.
Còn những nguyên liệu tệ nhất sẽ rơi vào tay những người chơi đổ thạch, đa phần chỉ là phế liệu với chỉ một mặt có giá trị để làm mồi nhử.
Mồi nhử là có ý tứ gì?
Những nhân viên chuyên nghiệp sẽ mài một mặt đá nhìn có giá trị để người mua có thể thấy phẩm chất của viên đá. Sau đó, họ bán với giá cao cho người chơi đổ thạch, lợi dụng tâm lý "mặt này trông đẹp, chắc chắn bên trong có gì đó!".
Trần Nghị Xuyên cười: "Những người chuyên làm mồi nhử này kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm." Hắn giơ một ngón tay ám chỉ con số.
Nhưng Thư Cẩn không hỏi đơn vị là gì. Nàng biết rõ ngành ngọc thạch này rất phức tạp và sâu xa.
Thư Cẩn không có ý định chạm vào đổ thạch. Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, thương nhân ngọc thạch cũng phải kiếm tiền. Việc trúng lớn khi đổ thạch chỉ chiếm xác suất một phần nghìn.
Trần Nghị Xuyên quẹt thẻ thông hành của dì hắn, dẫn Thư Cẩn vào kho hàng.
Có người thấy hắn đến, liền chào hỏi: "Cậu Trần, hôm nay sao có thời gian rảnh đến đây?"
Trần Nghị Xuyên cười: "Tôi đến giúp Đông Ninh tìm một khách hàng lớn, mang cô ấy đến xem đá."
Nhân viên thấy Thư Cẩn, thoáng không tin vào mắt mình.
Khách hàng lớn mà trẻ như vậy sao?
Nhưng vì Trần Nghị Xuyên đích thân dẫn đến nên họ cũng không dám nghi ngờ.
Trần Nghị Xuyên dẫn Thư Cẩn đến trước một đống đá lớn.
Bên cạnh đá có đánh dấu một khu vực "S". Xung quanh còn có các khu vực "A", "B", "C"... Thư Cẩn đoán đây là phân cấp.
"Đây là tài liệu." Trần Nghị Xuyên lấy từ túi công văn của mình ra một chồng tài liệu đưa cho Thư Cẩn.
Dù có chút thắc mắc nhưng Thư Cẩn vẫn đưa tay nhận lấy.
"Dì Thẩm nói với tôi rằng cô sẽ tham gia cuộc thi thiết kế EA, nên việc nghiên cứu đá là cần thiết. Tài liệu này là do dì tôi giúp sửa soạn, có thể hữu ích cho cô."
Thư Cẩn lật vài trang, xem một lúc rồi nhận ra những tài liệu này hướng dẫn cách phân loại ngọc thạch, từ vẻ ngoài, độ trong suốt, đến các loại phân tích khác.
"Những thứ này... Cho tôi không sao chứ?"
Trần Nghị Xuyên cười: "Không cần lo, đây chỉ là kiến thức cơ bản, đủ để cô ứng phó với cuộc thi, nhưng để kiếm tiền từ ngành này, những thứ này chưa đủ."
"Cảm ơn." Thư Cẩn thành tâm cảm tạ.
"Không có gì, chúng ta tặng lễ qua lại, Thư tiểu thư chỉ cần nói tốt giúp tôi vài lời với Dì Thẩm là được."
Thị trường ngọc của ba nhà ở thành phố Q thực ra không khác nhau là mấy, khi hợp tác thì điều quan trọng là mối quan hệ của chủ nhân.
Thư Cẩn mỉm cười, nhưng không đáp ứng.
Nói vài lời tốt gì cơ? Chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng đơn thuần thôi mà?!
"Cô cứ ở đây nghiên cứu, có gì cần thì cứ gọi tôi."
Rõ ràng Trần Nghị Xuyên còn có việc khác.
"Được."
Thư Cẩn cũng không giữ hắn lại, tự mình ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiên cứu tài liệu và vật liệu đá trước mặt. Nàng đã học ngành giám định và thiết kế trang sức ở đại học, nên những thứ này cũng không quá khó đối với cô nàng.
...
Một giờ trôi qua, Thư Cẩn vẫn đang nghiên cứu đá trong kho hàng, lúc này Thẩm Nhất Lan đã làm xong việc và đến đón nàng ấy.
Vị giám đốc họ Vu đi theo sau Thẩm Nhất Lan với nụ cười tươi trên mặt.
Thấy Thư Cẩn, vị giám đốc cười nói: "Cô Thư đã chọn được cục đá nào chưa? Nếu cô thích, tôi có thể tặng cô một viên coi như quà gặp mặt."
Thư Cẩn ngẩn người, vội xua tay: "Không cần đâu, Giám đốc Vu, tôi chỉ đến để mở rộng tầm mắt thôi."
Thẩm Nhất Lan nghe vậy, cũng bảo không cần.
Nàng chỉ hỏi Thư Cẩn: "Em thấy sao?"
"Giám đốc Vu đã giúp em rất nhiều bằng cách sửa soạn tài liệu này, giờ em ít nhất cũng có thể phân biệt được loại đá nào có vỏ ngoài dễ sinh ra vật liệu tốt." Thư Cẩn nói nghiêm túc.
Nếu quan sát kỹ sẽ thấy vỏ ngoài của các viên đá ở khu vực S đều khá giống nhau, còn vỏ ngoài của đá ở khu vực A thì kém hơn một chút. Còn khu vực B và C thì chất lượng giảm dần.
Thẩm Nhất Lan nói: "Vậy hãy kiểm tra thành quả của em xem."
Thư Cẩn:?
Chỉ thấy Thẩm Nhất Lan cúi xuống, như tùy ý nhặt hai viên đá lớn bằng bàn tay ở khu vực S: "Chọn một trong hai viên này."
Thư Cẩn ngẩn người, quan sát hai viên đá một lúc.
Nhìn lâu rồi, cô không thể không căng da đầu nói: "Thẩm lão sư, em chưa tài giỏi đến mức chỉ nhìn một giờ là có thể phân biệt đá thật sự đâu!"
Tuy rằng không nghĩ mình nhút nhát, nhưng Thư Cẩn cảm thấy Thẩm Nhất Lan đang cố tình làm khó nàng ấy.
Ngay cả giám đốc Vu cũng góp lời: "Những viên đá ở khu S đều có bề ngoài rất tốt, đừng nói cô Thư, ngay cả tôi cũng chưa chắc chọn được viên nào tốt hơn."
Thẩm Nhất Lan nói: "Không sao, cứ chọn theo cảm giác thôi."
Thư Cẩn nhìn Thẩm Nhất Lan, thấy cô không có vẻ gì là đang đùa giỡn: "Vậy em chọn đại nhé?"
"Ừ."
Cuối cùng, Thư Cẩn tùy ý chọn viên đá bên phải.
Sau đó, Thẩm Nhất Lan quay sang giám đốc Vu: "Cả hai viên này đều cắt giúp tôi, giấy tờ chuyển đến cho tôi."
"Thì ra là Thẩm đổng muốn thử vận may một lần." Giám đốc Vu cười ha hả gật đầu: "Ánh mắt của Thẩm đổng không tồi, hai viên này chắc chắn có ngọc bên trong, nhưng chất lượng thế nào thì phải cắt ra mới biết được."
Nói xong, giám đốc Vu ôm hai viên đá đi tìm thợ cắt ngọc.
Thấy bà đi rồi, Thư Cẩn mới nhỏ giọng hỏi: "Cả hai viên đều mua à?"
Thẩm Nhất Lan gật đầu: "Xem thử cảm giác của em có chính xác không."
"Phú bà đều tùy hứng như vậy sao?" Thư Cẩn thầm nghĩ, rồi hỏi: "Về việc hợp tác, chị đã bàn xong chưa?"
Thẩm Nhất Lan gật đầu: "Đông Ninh cũng không tệ, đến lúc đó chúng ta sẽ qua xem."
"Thật ra chị đã sớm chọn Đông Ninh rồi đúng không?" Thư Cẩn đoán.
"Sao em nghĩ vậy?"
"Chị và mẹ của Trần Nghị Xuyên có mối quan hệ cá nhân đúng không?"
Thẩm Nhất Lan lắc đầu: "Coi như quen biết."
"Vậy tức là, khi nhìn thấy Trần Nghị Xuyên, chị đã lập kế hoạch hợp tác với Đông Ninh rồi?"
"Em đúng là rất thông minh." Thẩm Nhất Lan mỉm cười, "Nghe giám đốc Vu nói, hôm nay ở trung tâm thành phố có một buổi đấu giá ngọc, em có muốn đi xem không?"
Thư Cẩn nghiêng đầu: "Được."
"Đợi cắt xong viên đá của em, chúng ta sẽ đi. Còn giờ thì đi nào, xem thử cảm giác của em có đúng không."
"Ừ!"
Khu cắt ngọc có khá nhiều người.
Những người có mặt ở đây đều là những khách hàng lớn của Đông Ninh, hoặc là những người có uy tín trong giới, nhìn qua là biết đều là người có tiền.
Thư Cẩn không chú ý nhiều đến những người xung quanh, mà tập trung vào viên đá của mình.
Chắc chắn là có ngọc.
Nhưng có ra ngọc đẹp hay không, thì còn phải xem vận may.
Thợ cắt ngọc nhìn qua hai viên đá rồi hỏi: "Dùng cưa hay dùng máy mài?"
Thư Cẩn quay đầu nhìn Thẩm Nhất Lan.
Thẩm Nhất Lan: "Cưa đi, cưa một đường thôi."
"Được."
Thẩm Nhất Lan và Thư Cẩn đều có ngoại hình nổi bật, đứng cạnh nhau như một cảnh đẹp trong kho hàng này. Họ vốn đã thu hút sự chú ý, hơn nữa tổng giám đốc Đông Ninh cũng ở cạnh họ, điều này càng khiến nhiều người tò mò về thân phận của hai người.
Tất nhiên, cũng có người quan tâm đến việc cắt ngọc.
Những người có mặt ở đây không ai là người không hiểu về việc đổ thạch, ngoài những thương nhân lớn mua ngọc, còn có những người rất am hiểu về ngọc thạch.
"Giám đốc Vu, có ngọc đẹp không?" Một người không kìm được hỏi.
Giám đốc Vu cười: "Phải cắt ra mới biết được. Tôi chỉ dẫn khách hàng đến xem thử, họ chỉ đang chơi cho vui thôi."
"Ồ, vậy sao."
Trong lúc trò chuyện, thợ cắt ngọc đã cắt xong một viên.
Viên đó không phải là do Thư Cẩn chọn, nhưng kết quả cũng không tồi, màu sắc đều đặn, ngọc trong và mượt, màu sắc cũng khá sáng, giá trị ước tính trên trung bình.
"Viên đá này của Thẩm đổng khá tốt. Xem như thắng cược rồi." Giám đốc Vu cười nói.
Thẩm Nhất Lan gật đầu, nói với Thư Cẩn: "Đến viên của em rồi."
Thư Cẩn nín thở, mắt nhìn viên đá bị đặt lên máy cắt, lưỡi cưa chầm chậm hạ xuống, tia lửa bắn ra tứ phía.
"Thắng rồi—là thắng lớn!" Thợ cắt ngọc hô to, nhanh chóng dừng máy, dùng nước rửa sạch bụi, lấy viên đá ra.
Viên đá sáng trong như pha lê, trong suốt, gần như không màu, khi chiếu đèn vào có thể thấy ánh xanh nhẹ nhàng bên trong.
Những người có mắt tinh nhìn thấy viên đá đó, lòng đều chấn động—
Loại pha lê!
Đây đúng là thắng lớn!
"Thắng lớn rồi!" Thư Cẩn cũng cực kỳ phấn khích, nàng cầm viên đá từ tay thợ cắt, đưa cho Thẩm Nhất Lan, như hiến vật quý: "Chị xem! Em thắng rồi!"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, có thể thấy rõ nét mặt vui vẻ của cô nàng, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền sâu. Thật đáng yêu.
Không thể không nhớ đến lời của Jason ngày hôm qua.
——Cô Thư tuy đáng yêu, nhưng cô ấy không phải là con gái ngài. Cô ấy là người trưởng thành, 24 tuổi.
Đúng vậy, với nụ cười ngọt ngào, nhưng vóc dáng gợi cảm của một người trưởng thành.
Không kịp suy nghĩ nhiều về hình ảnh tối qua, Thẩm Nhất Lan đã kịp ngăn mình không nghĩ thêm.
Cô cố tỏ ra bình thản, quay mặt đi: "Chị đang nghĩ gì vậy?" Thư Cẩn chú ý thấy Thẩm Nhất Lan đang đăm chiêu, nghiêng đầu, tò mò nhìn cô.
Thẩm Nhất Lan:......
"Không có gì, thắng rồi, thật không tồi."
Quả nhiên, hào quang của nhân vật chính là có thật.
"Trực giác" của Thư Cẩn đúng là đại diện cho "tốt nhất".
"Cô Thư thật sự rất giỏi." Giám đốc Vu cũng khen ngợi.
Thư Cẩn lắc đầu: "Là viên đá của Đông Ninh tốt, hơn nữa đá này do Thẩm lão sư chọn, hẳn là Thẩm lão sư giỏi hơn mới đúng."
Giám đốc Vu thầm kinh ngạc——
Nhìn Thư Cẩn có vẻ đơn thuần, không ngờ lời nói của cô ấy cũng rất khéo léo, mỗi câu đều khen Thẩm Nhất Lan, chẳng trách có thể trở thành người bên cạnh Thẩm Nhất Lan.
"Cuối cùng có thắng lớn hay không còn phải xem khi mài xong." Thẩm Nhất Lan đáp.
Thợ cắt ngọc cũng gật đầu: "Còn muốn mài không?"
"Mài đi. Mài xong hai viên này thì em cầm về, làm thành hai thiết kế giao cho tôi."
Thư Cẩn sững người: "Cho em làm?" Viên đá này ít nhất cũng có giá trị mấy chục vạn?
"Đúng vậy."
"Được!" Thư Cẩn hít sâu một hơi, cười nói: "Thẩm lão sư muốn món trang sức như thế nào?"
"Tự do sáng tạo."
"Được!"
"Nghe hai người nói, là muốn làm trang sức từ viên đá này?" Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest xuất hiện, trông khoảng 30 tuổi, tóc chải gọn gàng.
"Anh có chuyện gì sao?" Thư Cẩn khó hiểu, cô không biết người này.
"Tôi nhìn qua, viên đá này rất thích hợp để làm vật trang trí nhỏ. Nếu hai vị tiểu thư đồng ý, tôi hy vọng có thể mua lại viên đá này. Tôi trả 500.000 tệ."
(500.000 tệ quy đổi ra tiền Việt là 1.678.260.000 vnđ)
500.000 tệ... Thư Cẩn nhìn Thẩm Nhất Lan.
Thẩm Nhất Lan nhìn người đàn ông một cái, trả lời: "Không bán."
Người đàn ông vest vẫn giữ thái độ lịch sự: "Một viên đá lớn ở khu S chỉ có giá khoảng 200.000, bán cho tôi 500.000 là rất có lời cho hai vị. Huống chi viên đá này mới chỉ cắt một đường, chưa biết bên trong có nứt không. Nếu bên trong có vết nứt lớn, thì 500.000 cũng không đáng giá."
Thư Cẩn nghe vậy, có chút do dự.
Mặc dù rất muốn tự tay làm viên đá này, nhưng lời người đàn ông nói cũng có lý...
Đang suy nghĩ, Thẩm Nhất Lan bỗng nhẹ nhàng đáp: "Đổ thạch chỉ là để vui, nếu mọi chuyện chỉ xoay quanh tiền bạc, thì sẽ mất đi ý nghĩa."
Câu này cũng giống như việc tiền không mua được niềm vui.
Không thấy sao? Đôi mắt Thư Cẩn đã cong lên khi nhìn thấy ngọc lộ ra, ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Người đàn ông mặc vest hơi sững sờ, chỉ là để vui thôi sao?
Dùng hàng chục vạn mua hai khối đá, chỉ để vui?
Lúc này, người đàn ông mặc vest đã hiểu ra, đối phương không định bán viên ngọc cho hắn. Gặp qua người không chịu bán đã nhiều, cũng gặp người giàu có, nhưng chưa từng gặp ai như họ, hành xử đầy bình thản.
"Không bán thì thôi, tôi sẽ báo lại cho chủ của tôi." Nói xong, người đàn ông mặc vest không đợi hai người trả lời, liền quay lưng đi thẳng.
Đi được vài mét, hắn gặp vài người khác, lễ phép báo cáo điều gì đó.
Người đàn ông được xem là chủ nhân trong nhóm đó liếc nhìn về phía Thư Cẩn và Thẩm Nhất Lan, dường như ghi nhớ gương mặt của cả hai.
"Chỉ để vui thôi sao?"
"Cuối cùng là để vui thật, hay định giữ lại làm gia bảo, ai mà biết được." Giọng nói của hắn mang theo nụ cười, nhưng lại đầy sự mỉa mai.
Thư Cẩn lập tức nhíu mày.
Thẩm Nhất Lan thì hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.
Sắc mặt của giám đốc Vu cũng trở nên khó coi, bà vội giải thích: "Người vừa rồi là Trương thiếu gia. Gia đình hắn kinh doanh đá quý và có một công ty trong ngành. Họ chuyên cung cấp đá quý, và hôm nay hắn đến đây để tham dự đấu giá, đôi khi cũng gửi người đến kho để mua đá thô. Có lẽ vì hôm nay có đấu giá nên đích thân thiếu gia của họ đến."
Nói một cách dễ nghe, đó là người giàu mới nổi. Dù là giàu mới nổi, nhưng thực sự là rất giàu.
Giám đốc Vu hiểu rõ Trương thiếu gia, nhưng tiếc rằng vị thiếu gia này không nhận ra bà.
Thật khó xử, bởi vì bà không thể làm phật lòng bất kỳ bên nào.
Một bên là đối tác hiện tại, một bên là đối tác tiềm năng trong tương lai.
May mắn thay, Thẩm Nhất Lan và Thư Cẩn không muốn gây sự.
"Thẩm đổng, vậy chúng tôi sẽ giao viên đá cho thợ mài bên này, chúng ta đi trước đến chỗ đấu giá nhé?" Giám đốc Vu vội vàng nói, "Đấu giá được tổ chức ở tầng trên của Đông Ninh."
Hôm nay, đấu giá được tổ chức bởi ba công ty đá quý lớn của thành phố Q, là một sự kiện quan trọng. Lần này, sự kiện được tổ chức tại Đông Ninh.
Giám đốc Vu gần đây rất bận rộn, vừa lo xong mọi công việc cho đấu giá thì lại phải tiếp đón khách quý như Thẩm Nhất Lan và Thư Cẩn tại kho hàng.
"Được."
Đấu giá này cũng là lý do Thẩm Nhất Lan dẫn Thư Cẩn đến đây.
"Tiểu Xuyên đã giữ chỗ cho hai người, chúng ta chỉ cần đi lên thôi. Thang máy ở bên này, xin mời hai vị theo tôi." Giám đốc Vu mong muốn nhanh chóng đưa hai người đi, tránh cho Trương thiếu gia lại tìm đến, gây ra xung đột, sẽ rất rắc rối.
"Ừ."
Thấy giám đốc Vu dẫn hai người đi rồi, ánh mắt của Trương thiếu gia trở nên tối sầm: "Họ đi về phía thang máy? Cũng đến tham gia đấu giá sao?"
"Chắc là vậy."
"Vậy thì tốt." Trương thiếu gia nhếch mép cười, "Chúng ta cũng đi, xem họ muốn đấu giá cái gì, tôi sẽ giành lấy, chỉ để vui thôi!"
Nhà hắn cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu!
- ---------------------------------
Thấy tên Trương thiếu gia kia sắp bị vả mặt bôm bốp rồi, nhà giàu mới nổi mà đòi chơi với Thẩm phú bà hả trời.