Tuy cuối tuần nào Phong Dịch cũng đến nhà Kiều Ly nhưng thời gian hai người được ở cạnh nhau vẫn rất ngắn ngủi, chỉ còn bốn cái cuối tuần nữa là cậu phải đi nhập học.
Bốn cuối tuần dần trôi qua, với sự vơi đi của số áo mưa được sử dụng, tâm trạng Phong Dịch cũng ngày một sa sút hơn, câu nào cậu nói ra cũng thấm đẫm niềm lưu luyến Kiều Ly.
Tin nhắn Wechat hôm nay: Ngày mai em phải tới trường rồi.
Tin nhắn Wechat hôm qua: Ngày mốt em phải tới trường rồi.
Tin nhắn Wechat hôm trước nữa: Ngày kia em phải tới trường rồi.
...
Cuối cùng Kiều Ly cũng nhận ra mình nên hồi âm gì đó.
[Kiều Ly: Lên đường bình an?]
Phong Dịch thấy khó chịu, cậu cố kiềm chế không trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức, tận hai tiếng sau mới nhắn hỏi: Chị không tới tiễn em sao?
Kiều Ly:...
Mất có hai tiếng đi đường mà đưa với tiễn gì?
Phong Dịch nghĩ ngợi miên man một lúc mới gửi tiếp tin nữa: Thôi, chị mà đến tiễn em thì em lại càng bứt rứt.
Càng nghĩ càng buồn rầu, cậu thấy mình như Thư Hoàn đang lúc tình cảm thắm thiết mà phải tòng quân, còn Kiều Ly chính là Lục Y Bình, tình yêu của hai người họ sắp bị khoảng cách xa xôi ngăn trở.
Được rồi, hình như cậu giống Lục Y Bình hơn thì phải, hu hu hu.
*Thư Hoàn và Lục Y Bình là cặp đôi chính trong phim Tân dòng sông ly biệt.
—
Phong-Y-Bình-Dịch vừa đến trường nhập học thì đã bị đưa ngay tới khu ngoại ô để huấn luyện quân sự và bị tịch thu điện thoại.
Gần đây, công ty Kiều Ly đang chuẩn bị cho dự án mới nên cô bận túi bụi, đến khi rảnh rang mới phát hiện gần nửa tháng nay không thấy Phong Dịch liên lạc với mình, bỗng thấy có chút không quen.
Với cô mà nói chỉ là không quen, nhưng với Phong Dịch thì chuyện này quả đúng là tra tấn.
Cậu vừa lo lắng nếu mình không lượn lờ trước mặt Kiều Ly thì cô sẽ quên mình, vừa lo lắng cứ giang nắng mãi thế này sẽ khiến vẻ đẹp trai sụt giảm, ngày nào cũng lo lắng soi gương khiến ánh mắt đám bạn cùng phòng nhìn cậu ngày càng kỳ quái hơn.
Cuối cùng, vào một tối nọ, lúc Mạnh Sơn, tên bạn cùng phòng của cậu, ra ngoài về, chợt móc một chiếc điện thoại trong túi quần ra.
Cái tên Mạnh Sơn này, từ ngày đầu học quân sự đã nhập bọn với đám con gái. Cậu ta có ngoại hình gầy gò trắng trẻo nên ngày nào cũng đứng lẫn vào bên nữ để tránh nắng dưới gốc cây, nếu thầy huấn luyện không nhìn kỹ sẽ không bắt được cậu ta.
Đám người trong phòng lập tức vây quanh Mạnh Sơn, nhìn chiếc điện thoại của cậu ta như của báu. Mặt cậu ta tỉnh bơ, nói bằng giọng cao quý lạnh lùng như Hoa Phi được bái lạy trong phim Chân Hoàn Truyện: "Tao biết ngay là chuyện kiểm tra phòng bên nữ lỏng lẻo hơn nên thể nào bọn họ cũng giấu điện thoại mà."
Phong Dịch sốt ruột nài nỉ cậu ta: "Lát nữa mày cho tao mượn xài chút được không, tao muốn gọi điện thoại."
Mạnh Sơn khẽ nhướng mày: "Bạn gái?"
Phong Dịch thở dài: "Đâu được thế."
Mạnh Sơn quả thật hết chịu nỗi cái cảnh tối nào học quân sự xong mệt đứt hơi nằm liệt trên giường mà hễ mở mắt ra lại thấy Phong Dịch đứng trước cửa sổ than thở với trăng nên hào phóng đồng ý ngay: "Một phút thôi đấy."
Phong Dịch nhận điện thoại, trịnh trọng ngồi lên giường hắng giọng một cái mới nhấn số điện thoại mà cậu đã thuộc làu từ lâu.
Sau vài hồi chuông đổ, đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời khiến Phong Dịch sướng muốn nhảy tưng tưng.
"A lô?"
Cậu vội nói: "A lô, em là Phong Dịch đây."
So với vẻ kích động của cậu thì giọng điệu của Kiều Ly bình tĩnh hơn nhiều: "Ừ, cậu có việc gì à?"
Phong Dịch nghẹn lời, đám bong bóng màu hồng sau lưng cậu chợt vỡ nát khi nghe cô đáp thế.
Phong Dịch cứ ngỡ lâu ngày không liên lạc, khi cậu gọi điện cho Kiều Ly thì cô sẽ rất vui rất bất ngờ, dè đâu cô lại dửng dưng như đang tiếp chuyện một người lạ.
Cậu thì có chuyện gì được, chẳng qua là nhớ cô...
Mạnh Sơn bò tới đầu giường, dùng khẩu hình nói "một phút", cậu lập tức vứt nỗi sầu muộn ra khỏi đầu, vội vã nói một lèo: "Bây giờ em đang học quân sự, điện thoại đã bị tịch thu nên mãi mà chẳng liên lạc với chị được, chỉ một tuần nữa là bọn em học quân sự xong, chị chờ em nhé."
Dứt lời, Phong Dịch bỗng thấy mình chẳng ra làm sao, cậu nói cứ như thể Kiều Ly cũng giống như cậu, luôn nhấp nhổm không yên vì ba tuần không liên lạc, cả ngày nhớ người kia tới phát điên ấy.
Cậu siết chặt điện thoại trong tay, chăm chú lắng nghe, sợ bỏ qua bất kỳ âm thanh nào từ phía cô.
Quả nhiên, đầu dây bên kia vọng tới tiếng hồi đáp của Kiều Ly: "Ừ, tôi biết rồi."
Phong Dịch đột nhiên thấy ngực nghèn nghẹn như muốn ngạt thở, cậu không rõ cảm xúc này là gì, bất giác đưa tay lên vỗ vỗ ngực.
Thanh niên buồn đó lại vui đó, cậu ngồi lặng thinh nhìn chằm chằm hàng rào rỉ sắt hơn mười giây rồi bất chợt buột miệng nói: "Em nhớ chị."
Phong Dịch nói xong chợt tưởng tượng cảnh mình đang ở trong phim hoạt hình, có một bóng người be bé bay ra khỏi đầu cậu, bảo cậu xong đời rồi, loại con trai không chững chạc thích xà nẹo người khác như thế sẽ không có ai thèm yêu, huống chi lại còn là ngữ không danh không phận như cậu nữa.
Cậu hối hận vô kể, bèn đâm đầu vào thành giường khiến đám bạn cùng phòng đều phải ló đầu ra xem cậu thế nào.
Đầu dây bên kia thoáng ngạc nhiên rồi vang lên một tiếng cười khẽ.
Phong Dịch bật người dậy, bóng người be bé trong đầu cậu về lại vị trí cũ, bong bóng màu hồng phấn lại tràn ngập và vạn đóa hoa chợt bung nở trong tâm trí cậu.
Cậu không rõ vì sao nhưng vừa nghe tiếng cô cười thì cậu bỗng cảm thấy mình không quá kém cỏi.
Sắp hết một phút đồng hồ, Mạnh Sơn lay lay người Phong Dịch, cậu đành thôi rạo rực mà nói: "Em đang mượn điện thoại của bạn, giờ phải trả cho nó."
"... Ừ."
"À." Cậu không muốn lãng phí mười giây cuối cùng, nhưng vắt óc nghĩ mãi cũng không biết phải nói câu kết thế nào.
"Sắp hết giờ rồi." Mạnh Sơn nhắc nhở.
Tích tắc đó, cậu chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà vội cầm chặt điện thoại hỏi: "Giờ chúng ta đang yêu xa ạ?"
Giọng cậu nhỏ tới mức cậu thấy ngay cả bản thân cũng không nghe được.
Hàng đêm, khi nằm trên giường, cậu luôn ảo tưởng đủ điều về mình và Kiều Ly, có lúc cậu thậm chí còn tơ tưởng là mình và cô đang yêu xa, nhưng sao đột nhiên cậu lại buột miệng nói ra thế kia chứ?!
Cái bóng người be bé đại diện cho lý trí cậu bỗng chốc nổi điên, nó đè nghiến bóng người be bé vừa sẩy lời kia ra vừa đánh vừa thét "A a a a a".
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ vờn ngang khiến cậu sinh ảo giác.
"Ừ."
Á á á, sao cậu lại ảo tưởng Kiều Ly vừa nói "ừ" với cậu chứ? Đùa gì vậy? Kiều Ly sao có thể... Ơ? Khoan đã...?!
Mạnh Sơn chọc chọc cánh tay cậu: "Hết giờ."
Một tiếng "rầm" vang lên, cả người Phong Dịch cứng đờ, ngã xuống giường rồi bất động từ đấy, với đôi tay đang ôm chặt ngực.
Ngón tay Mạnh Sơn khựng giữa không trung, trợn mắt hỏi: "Này, thằng nhãi nhà cậu tính chơi bài nhây à?"
Mấy tên còn lại trong phòng nhổm dậy, phóng qua thanh chắn trên giường, vội vã xúm quanh Phong Dịch, sốt ruột lật người cậu lại xem. Đệt! Cái bản mặt tươi cười hạnh phúc ấy trông đến là tởm!
"Vãi." Đám bạn hóng hớt tản đi như đỉa phải vôi.
Phong Dịch co cụm cả thân hình một mét tám của mình lại, lộn một vòng theo kiểu cún con hay làm, nói một câu "Hết giờ rồi, em phải cúp máy" với chiếc điện thoại, sau đó nhét nó vào tay Mạnh Sơn rồi lại cuộn người một chỗ.
Sau một phút đồng hồ ôm ngực, che mặt nằm bất động trên giường, cậu lại bắt đầu lăn lộn, từ đầu giường nhào tới cuối giường rồi lại từ cuối giường lộn lại đầu giường.
Cứ lặp lại vài lần như thế, tới khi cậu bị đám bạn cùng phòng tẩn cho một trận te tua thì mới tỉnh táo lại.
Cậu nằm co ro trên giường, nở một nụ cười còn thẹn thùng hân hoan hơn cả cô dâu mới được vén khăn voan đỏ trong phim truyền hình: "Khi nào học quân sự xong tao sẽ khao tụi mày một bữa."
Nói xong, Phong Dịch lại bắt đầu nhào lộn, có điều lần này không ai đánh cậu nữa, chỉ có cái ván giường cũ nát của cậu là không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt để phản đối.