Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhưng cửa hàng đồ ăn nhanh dưới lầu vẫn chưa đóng cửa.
Kiều Ly đứng bên ngoài cửa hàng, mượn ánh đèn của cửa hàng để tìm chìa khóa xe. Trong túi cô đựng đủ món đồ thượng vàng hạ cám, tiếng lục lọi vang lên lạch cạch, chiếc túi tote trên cánh tay quá nặng, đến nỗi tay cô đã mỏi nhừ mà vẫn chưa tìm thấy chìa khóa xe.
Đang lúc bực bội, tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình sáng lên rất dễ tìm, mới đó mà cô đã tìm thấy điện thoại.
"A lô?" Cô không nhìn tên người gọi hiển thị ở màn hình mà kẹp điện thoại vào vai rồi tiếp tục tìm chìa khóa.
Ven đường có xe nhấn còi, cô không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, lại a lô thêm lần nữa.
Đầu dây bên kia chưa kịp đáp lại, cô đã bị Chu Triết đột nhiên xông ra trước mặt dọa giật mình, suýt nữa thì không kẹp chặt điện thoại, vội vàng cầm lấy nó.
"Kiều Ly, anh nghĩ kỹ rồi." Giọng anh ta rất lớn, giống như không kiềm chế được sự kích động.
Kiều Ly không hiểu ra sao, trước hết đeo vội túi lên vai, đứng thẳng người dậy, cánh tay cầm điện thoại bất giác buông thõng xuống.
"Chúng ta đã ở cạnh nhau bảy năm, không thể lãng phí khoảng thời gian đó được, em đã nguyện ý dành trọn thanh xuân ở bên anh, tin anh yêu anh. Chúng ta hiểu rõ nhau, dung hợp lẫn nhau, em và anh đều không dư thừa thời gian và sức lực để bắt đầu một cuộc tình khác, để tìm một người khác từ từ thích ứng đối phương. Nhất là em, chẳng lẽ em lại muốn dùng thêm mấy năm tuổi trẻ làm tiền cược sao? Em có thể chắc chắn chuyện tình tiếp theo sẽ có kết quả không?"
Kiều Ly cau mày, vừa bực bội vừa nghẹn lời, không rõ anh ta có ý gì: "Anh đang nói gì vậy?"
Chu Triết đột nhiên quỳ một gối xuống, móc hộp nhẫn trong túi ra: "Kiều Ly, lấy anh đi."
Sét đánh ngang tai.
Kiều Ly đớ người nhìn Chu Triết đang quỳ trước mặt mình, nhất thời chưa kịp phản ứng rằng chuyện gì vừa xảy ra.
Người hóng hớt không bao giờ thiếu, có người trong cửa hàng thức ăn nhanh thấy cảnh này bèn hào hứng chạy ra gào thét: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Có nhiều người bị cảnh náo nhiệt này thu hút, tự động tưởng tượng ra một câu chuyện tình vô cùng cảm động, họ vây quanh Chu Triết và Kiều Ly, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay phim.
"Cưới nhau đi! Cưới nhau đi! Cưới nhau đi!"
Kiều Ly nghe tiếng la hét ồn ào mà đau đầu, cuối cùng mới nhận ra tình hình hiện tại của mình, cô mặc kệ đám người đang hóng hớt, quát Chu Triết: "Anh nổi điên gì thế hả?"
Chu Triết bị cô mắng cũng không giận, ngược lại còn cười rạng rỡ, từ góc nhìn của người ngoài cuộc thì trông hai người thật đúng là một đôi trai tài gái sắc.
"Anh nghiêm túc đấy, em hãy lấy anh đi, anh sẽ đối xử tốt với em, đền bù sai lầm trước kia của mình. Nếu lấy anh, bố mẹ em sẽ không thúc giục em nữa, sau này em cũng không cần một thân một mình nỗ lực ở thành phố xa lạ, cho dù em không yêu anh thì lấy anh vẫn rất có lời." Anh ta vẫn quỳ rất ngay ngắn, nghiêm túc khuyên cô đồng ý bằng lý lẽ thuyết phục.
Quần chúng vây xem lại càng lớn lối, như thể họ đang chứng kiến một tình yêu đích thực nảy nở, la hét át cả tiếng Chu Triết.
Cô không muốn ngó ngàng tới Chu Triết, thấy mấy người quay phim thì mặt càng sầm đi, cứ thế quay người đi ra.
Đám đông ồn ào còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không ai nhường lối cho cô, cô bị chặn lại, Chu Triết vội đứng dậy túm lấy cổ tay cô: "Kiều Ly! Em đừng làm loạn nữa!"
Người đứng xem bất giác cho rằng hai người họ là một cặp tình nhân đang dỗi yêu, tiếng cười thiện ý vang lên khiến cơn giận trong lòng Kiều Ly mỗi lúc một lớn.
Cánh tay bị nắm chặt của cô còn đang cầm điện thoại, sau khi dùng sức thoát ra, cô vô thức ném điện thoại vào trong túi, nhìn Chu Triết nghiến răng nói: "Anh giữ chút thể diện cho chính mình đi."
Nụ cười trên mặt Chu Triết cứng đờ, thoáng sửng sốt: "Em..."
"Tôi không đời nào lấy anh đâu, đồ điên." Cô vẫn bận tâm đến mặt mũi, không muốn bị người ta xem như xem khỉ nên đã nuốt hết những câu tàn nhẫn dư thừa vào bụng, tùy tiện tìm một hướng rồi đẩy đám người đang đứng chen chúc nhau để đi ra.
Quần chúng còn đang hóng hớt, thấy câu chuyện phát triển như vậy thì ngơ ngác nhường đường cho Kiều Ly.
Sau một phen lăn lộn, Kiều Ly sớm đã vứt cuộc gọi lúc nãy ra sau đầu, cô về nhà tắm rửa rồi mệt mỏi ngã xuống giường thiếp đi ngay.
*
Tối thứ Sáu, phòng ngủ không ngắt điện.
Phòng ký túc xá của Phong Dịch đang chơi game, giọng nam sinh tên Xuyến Môn không nhỏ, cãi nhau cười đùa ầm ĩ với người khác rất khí thế.
Phong Dịch ngồi trước bàn, đờ đẫn ngắt điện thoại, đặt nó lên trên bàn, một lúc lâu sau vẫn không động đậy gì.
Xuyến Môn đi ngang qua, nhiệt tình lay cậu hỏi: "Sao ngồi ngẩn ra đó vậy?"
Cậu chẳng ừ hử gì, còn chẳng buồn ngẩng lên.
Trạng thái bình thản ấy của cậu khiến Xuyến Môn hoảng sợ, lại lay lay cậu: "Mày sao vậy?"
Phong Dịch lắc đầu, không nói gì.
Mấy người khác đang chơi game cũng chạy tới: "Cãi nhau với bạn gái à?"
Cậu lại lắc đầu.
Mạnh Sơn ép cậu quanh mặt lại, thấy ánh mắt cậu dại đi, chẳng biết đang nghĩ gì mà cứ ngơ ngơ ngác ngác.
"Mất hồn rồi hả mày?" Cậu ta vỗ vỗ vào mặt Phong Dịch.
Hàng mi Phong Dịch thoáng run run, cuối cùng cũng nói chuyện: "Tao đúng là một thằng ngốc, quỷ ấu trĩ, đứa nhãi ranh..."
Cả đám bị cậu dọa sợ: "Này, mày nói gì vậy?"
Cậu gỡ tay Mạnh Sơn ra, ánh mắt đã có tiêu cự: "Có lẽ tao... tao không hợp với chị ấy. Tao chưa từng cân nhắc nhân tố hiện thực, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chị ấy quen tao thì phải chịu áp lực lớn như thế nào."
"Mẹ kiếp!" Mọi người nghe vậy đều hoảng hốt, đây là Phong Dịch mà, một khi cậu nói mấy lời này thì một là bị điên, nếu không thì cũng sắp bị điên.
Phong Dịch chợt đứng bật dậy, đầu va cái rầm vào ván giường, đau đến méo cả mặt. Cậu đưa tay ôm đầu, mọi người vội vã ấn cậu ngồi xuống.
Cậu cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, khóe mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt.
Nghĩ tới hiện thực, nghĩ tới những áp lực mà Kiều Ly phải chịu đựng, nghĩ tới một ngày nào đó biết đâu cô sẽ rời bỏ cậu, nghĩ đến những tháng ngày không có cô, cậu càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cứ thế chảy xuống.
"Đệt mợ..." Mạnh Sơn bị dọa choáng váng, "Mày, mày cụng đầu đau lắm hả?"
Phong Dịch ngây ngốc đáp: "Đau, thật sự rất đau." Cậu túm lấy chiếc áo nơi trái tim, "Đau muốn chết quách đi."
Mọi người sợ hãi: "Đừng mà, có chuyện gì vậy?"
Cậu không nói gì, sắc mặt càng ngày càng tệ hơn.
Giữa lúc mọi người cho rằng cậu sẽ bất động mãi thế, cậu lại đột nhiên giơ tay lên, lấy tay áo lau mắt mê mải, lau đến đỏ hết cả mặt.
"Không được." Cậu bỗng dưng sống lại, toan đứng dậy, Mạnh Sơn nhanh chân kéo cậu nghiêng người ra ngoài một chút, đề phòng cậu lại cụng đầu lần nữa.
"Không được gì?" Mạnh Sơn hỏi lại.
Chẳng biết Phong Dịch có nghe thấy không, cứ ngơ ngác đi ra ban công.
"Mẹ kiếp!" Chẳng biết là ai buột miệng thốt ra câu chửi thề nữa, mọi người hoàn hồn, vội vàng chạy theo cậu ra ngoài ban công.
"Mau cản nó lại! Mẹ kiếp nó bị thất tình tính nhảy lầu đó!" Cả đám ồn áo nhốn nháo, kẻ túm tay người ôm chân Phong Dịch.
Năm người quấn lấy Phong Dịch, cậu chẳng giãy ra nổi, bất lực nói: "Tụi mày buông tao ra đi!"
Mạnh Sơn ôm cổ cậu: "Buông cái con khỉ! Mày điên rồi hả? Mày tính nhảy lầu à?"
Phong Dịch: "... Tao chỉ muốn đi tìm chị ấy."
"Tao cứt ấy mà tin mày! Mẹ kiếp mày đi tìm người thì nhảy xuống ban công làm gì!"
"... Đã qua mười một giờ, cổng ký túc xá khóa rồi."
Đám người ai nấy mặt mũi đỏ bừng cố sức giữ Phong Dịch ước chừng nửa phút sau mới phản ứng lại, xấu hổ buông cậu ra: "Thằng oắt con này mày không nói câu nào đã chạy ra ngoài, ai mà biết chứ."