Đậu Đậu đang gào lên, có lẽ nó đói rồi.
Tôi đi lấy một ít thức ăn cho chó.
Đậu Đậu vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.
Như thể chỉ cần một chút lơ đễnh, tôi sẽ chạy mất.
Ăn xong, tôi lại chơi đĩa bay với Đậu Đậu trong vườn.
Đó là môn thể thao nó thích nhất hồi trước.
Tôi giả vờ ném đĩa bay ra xa, thực ra là giấu sau lưng, lặp lại ba lần như thế mới thật sự ném đi.
Hồi trước Đậu Đậu còn bị tôi lừa.
Sau này nó thông minh hơn.
Nhưng để làm tôi vui, nó vẫn giả vờ bị lừa.
Lần này cũng vậy.
Cuối cùng khi tôi ném đĩa bay đi, Đậu Đậu vui mừng đến phát cuồng, lao đi bắt đĩa bay.
Tôi cũng rất vui.
Hào hứng huýt sáo.
Nhưng đột nhiên.
Giọng của Phó Xuyên vang lên, có chút khẩn trương, cổ tay tôi bị nắm chặt: “Cô… rốt cuộc là ai?”