Mà người thanh niên vẫn một mực cúi đầu kia khi thấy Phó Suất mắt cũng đỏ hồng. Chắc chắn là bị yêu nghiệt họ Phó này uy hiếp một trận nên giờ cắn răng nửa ngày cũng không dám phát tác.
Cái Chí Huy càng thêm xác định thân phận của cậu ta, xem ra chính là vị được nếm mùi cán bột hôm qua.
Bản thân anh phóng hỏa xong phủi mông bỏ đi, không biết kết quả cuối cùng thế nào. Bây giờ nhìn chân tay cậu ta vẫn đầy đủ, xem như đã làm được việc công đức.
Nghĩ vậy, lông mày anh không khỏi dãn ra, nhìn cũng không thèm nhìn họ Phó, cúi đầu xem danh sách, thanh niên kia tên là Cao Hiểu Bảo.
Việc kế tiếp cứ theo trình tự mà làm.
“Cậu tên Cao Hiểu Bảo?”
Vị kia ngẩng đầu nhìn Cái Chí Huy, lại tiếp tục nắm mép quần.
Ông cụ sốt ruột, nhấc chân đạp mạnh vào mông Hiểu Bảo
“Mày im cái rắm ý”
Mắt thấy mặt Hiểu Bảo thoáng cái trắng bệch, trên trán nhanh chóng rin đầy mồ hôi lạnh, Cái Chí Huy đoán không chừng động phải vết thương rồi, tư thế hôm qua chắc cậu ta bị thương không nhẹ.
Phản xạ có điều kiện mông anh cũng đau theo.
“Ấy, sao bác lại dạy con thế, cháu cho bác biết, tiêu chuẩn chọn quân của chúng cháu cũng phụ thuộc vào cách giáo dục của cha mẹ đấy”
Ông Cao nghe vậy không dám nói thêm câu gì.
“ Đồng chí à, là tôi không tốt, không nên dạy con như thế, tuy tiểu Bảo nhà chúng tôi có hơi bướng bỉnh, nhưng nó là con ngoan có tiếng, không tin… không tin anh cứ hỏi trưởng thôn”
Nói xong liền xán tới chỗ cán bộ thôn nháy nháy mắt.
Tiểu Bảo thấy cha mình phải cậy cục người ta trong lòng không vui, đảo mắt nói: “Tôi là Cao Hiểu Bảo”
“Cậu tự nguyện nhập ngũ đúng không?”
Cao Hiểu Bảo nửa ngày mới hừ một tiếng “Vâng”, nhìn thế nào cũng không giống thanh niên nhiệt huyết chuẩn bị dấn thân vào sự nghiệp bảo vệ tổ quốc.
Cái Chí Huy chuẩn bị cầm danh sách dẹp đường hồi phủ, nếu người ta không tự nguyện thì nói gì cũng vô dụng, Cao Hiểu Bảo nhất định sẽ bị đánh trượt.
Ông Cao thấy Cái Chí Huy sắp đi, lập tức sợ hãi nắm tay anh nói “ Đồng chí, sao cậu đi vội thế, không ở lại dùng cơm”
Phó Suất mỉm cười nói “Bác ạ, chúng cháu phải về để mở hội thảo nghiên cứu, thời gian gấp gáp không thể trì hoãn. Thủ trưởng bọn cháu rất nghêm khắc”
Người nông dân nghe nhắc tới thủ trưởng như vậy càng kinh sợ, tự nhiên một đường khúm núm tiễn cán bộ có quyền quyết định vận mệnh con mình ra khỏi cửa
Ra tới cửa lớn thừa dip Cái Chí Huy tụt lại phía sau, ông Cao móc trong ngực ra một xếp tiền nhăn nhúm dúi vào ngực Chí Huy.
Cái Chí Huy liếc nhanh một cái, tính đại khái được 200 tệ.
Ông lão chắc chưa có kinh nghiệm làm việc này, đến chuyện phải bọc tiền trong giấy cũng không biết. Hối lộ công khai thế người đằng trước chỉ cần quay lại là nhìn thấy hết.
Cao Hiêu Bảo đã không có khả năng tòng quân, Cái Chí Huy sao có thể vì 200 tệ mà phạm sai lầm trước mặt người khác.
Trở mình trưng ra sắc mặt liêm khiết, Cái Chí Huy một tay ném tiền xuống đất nghiêm nghị quát “Bác làm gì vậy”
Người đằng trước nghe thấy tiếng quát của Cái Chí Huy đều quay đầu lại. Ông Cao lập tức luống cuống như đứa trẻ phạm lỗi, mí mắt che kín nếp nhăn run run, đôi mắt đục ngàu ngấn lệ.
Cái Chí Huy không đành lòng.
Ông Cao này giống hệt cha anh, tính tình nóng nảy nhưng lại dễ mềm lòng.
Nhà ông nghèo khó, mong đứa con được nhập ngũ như cá chép vượt long môn, nhưng bây giờ bao nhiêu hi vọng của ông đều giống như đám tiền nhăn nhúm kia rơi hết xuống đất.
Cao Hiểu Bảo ngồi xổm xuống nhặt lên từng đồng 10 tệ, 20 tệ, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, lôi kéo cha mình vào trong sân nhỏ.
Ông Cao giơ tay tát mạnh vào mặt con mình, há miệng mắng “Mày đúng là không ra gì, có một xuất nhập ngũ là dễ lắm hả con, mày làm cha mày mất hết cả thể diện rồi” Miệng mắng con nhưng nước mắt lại rơi lã chã.
Lần này Cao Hiểu Bảo không trốn mặc cha mình đánh hết cái này tới cái khác.
Trên đường trở về, cán bộ thôn thở dài nói với Cái Chí Huy “Vợ mất sớm, ông ấy một mình nuôi con hơn mười năm. Đứa nhỏ học hành không đến nơi đến chốn, ông ấy lại không muốn con mình làm nông dân. Lúc trước vì muốn có suất nhập ngũ này mà trong thôn ai nhờ vả được ông ấy đều tới nhờ vả hết. Không biết vì sao hôm nay lại dở chứng đánh con như vậy, kết quả công cốc”
Cán bộ thôn không biết nhưng Cái Chí Huy lại đoán được tám chín phần. Hiểu Bảo kia đập bể xe nhà họ Phó, tên bờm ngựa kia sao có thể dễ dàng buông tha cậu ta? Đền tiền là tất nhiên, cái xe kia không chừng giúp nhà họ Cao uống nước lọc cả năm.
Lại nghĩ tiếp, cả nhà họ Phó đều đáng hận, cả nam lẫn nữ, đều rặt một lũ khốn nạn, cầm thú trong đám súc sinh.
Đến đầu thôn, cùng cán bộ thôn chào tạm biệt, cái kẻ cả đường mỉm cười kia lại khoác lên bộ lông súc sinh “Xong chuyện làm ăn rồi hả, giờ mình bàn chút chuyện riêng tư nhỉ?”
Cái Chí Huy nhìn bốn phía không người, từ trong túi quần rút ra con dao gọt trái cây, lạnh lùng nói: “Phó Suất!
Nếu mày dám đụng vào một sợi lông của ông, có tin ông cho dao trắng xỉa vào, dao đỏ rút ra không?”
Phó Suất sợ tới mức “run rẩy”, sợ hãi nói “Anh muốn giết tôi diệt khẩu ư?Tôi sợ lắm ý!”
Trước mặt Phó Suất, Cái Chí Huy chưa bao giờ ở thế thượng phong, giờ phút này rốt cuộc anh cũng có cảm giác ưu việt như tầng lớp nông nô nổi dậy xoay mình.
Phó Suất dựng cổ áo nói tiếp “Hiện tại, cảnh sát đang ở nhà tôi chờ anh về ghi khẩu cung, anh mà giết tôi có tính là trốn tội hay không?”
Cái Chí Huy cười lạnh một tiếng “Cảnh sát? Chớ không phải tới điều tra vụ giam giữ trái phép hử?”
Phó Suất chớp chớp mắt ra vẻ thuần khiết “Nhà tôi hôm qua gặp hỏa hoạn, đốt trụi nửa ngọn núi. Sau đó đội cứu hỏa đã nói có người cố ý phóng hỏa, do tổn thất nghiêm trọng, cảnh sát đã lập chuyên án điều tra. Thế nào? Đồng chí Cái trở về hợp tác điều tra tý nhỉ?”
Cái Chí Huy không tin, anh rõ ràng chỉ đốt có ít cành cây, hơn nữa đốt xong lập tức hô lớn, sao có thể thiêu nửa ngọn núi được.
Khi anh bán tín bán nghi theo Phó Suất lên núi,, từ sườn núi đã nhìn thấy biệt thự đổ nát thê lương.
Đầu óc Cái Chí Huy ong ong, miệng run nửa ngày cũng không dám hỏi có thương vong gì không.
Càng gần đỉnh núi, Cái Chí Huy càng băn khoăn. Đám gỗ kia cũng không gần biệt thự, sao có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Trừ khi có kẻ lửa cháy đổ thêm dầu, cứ thế mặc lửa lan ra… Càng nghĩ Cái Chí Huy càng như rơi vào vực sâu không đáy.
Nâng mắt nhìn Phó Suất vẫn mỉm cười bên cạnh, Cái Chí Huy lần nữa sợ hãi than: Bản thân anh chọc phải loại đáng sợ gì thế này.