Buổi tối đi ngủ, hai ông bà Cái ngủ ở phòng chính, Vương Văn Trúc ngủ ở phòng Cái Chí Huy, còn anh với Phó Suất chen chúc ở phòng cũ của em gái anh.
Trong quan niệm của ba mẹ anh, dù có làm đăng ký kết hôn mà chưa cưới hỏi đàng hoàng thì chưa tính là vợ chồng, có chết cũng không được chung giường
Ở nông thôn thường đi ngủ sớm, chưa tới 9 giờ, hai ông bà đã tắt đèn đi ngủ.
Vương Văn Trúc nghe tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, trằn trọc không ngủ nổi. Bữa tối bà Cái nấu súp thịt bò bí đỏ, cô uống nửa chén, giờ buồn đi vệ sinh.
Khu vệ sinh nhà Cái Chí Huy cạnh chuồng heo, Vương Văn Trúc không chịu được mùi hôi, bèn vòng ra sau phòng định giải quyết tại chỗ cho tiện.
Ngồi xổm xuống chân tường, chợt cô nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng rên rỉ dồn dập.
Vương Văn Trúc đỏ mặt, không nghĩ tới hai ông bà càng có tuổi càng dẻo dai tầm tuổi này mà còn triền miền như vậy.
Trong phòng bỗng truyền tới tiếng chửi bới nhỏ vụn “Phắc, sao mãi chưa bắn thế? Nhanh lên. Đau!”
Vương Văn Trúc cứng người, giọng nói kia là của bạn trai cô, không thể giả được, cô xoay người tìm kiếm, phát hiện âm thanh từ phòng Cái Chí Huy và Phó Suất truyền ra.
Đoán được chuyện tình trong phòng, tiếng thở ngắt quãng không phải ảo giác.
Vương Văn Trúc ghé mắt, cửa sổ không có rèm che, ánh trăng chiếu vào giường ngủ, mơ hồ thấy được hai thân thể trần trụi quấn chặt vào nhau, ánh sáng nhập nhoạng càng làm tăng thêm không khí phóng đãng trong phòng.
Người không ngừng rên rỉ là bạn trai cô, mà kẻ phía trên chỉ phát ra thanh âm thở gấp của động vật.
Vương Văn Trúc cảm thấy chán ghét, điều đầu tiên mà cô nghĩ tới là liệu Cái Chí Huy có bị lây si đa không.
Bất kỳ người phụ nữ nào gặp phải tình huống như vậy đều có tâm lý kích động. Vương Văn Trúc nắm chặt bậu cửa muốn xông vào, đào xới toán loạn lên.
Nhưng nghĩ lại, cô cần gì phải om xòm thế. Cho tời giờ Cái Chí Huy chưa từng là lựa chọn hàng đầu của cô. Nếu không phải vợ của phó viện trưởng có thai, anh ta đã ly hôn vợ rồi cưới cô từ lâu rồi, sao cô lại phải làm mình làm mẩy như bây giờ.
Bây giờ bệnh viện đang dị nghị, phó viện trưởng lại đang bị điều tra vì vấn đề ngoại tình, vì tiền đồ sau này của anh ta, cô phải nhanh chóng kết hôn để dập tắt mấy lời rèm pha.
Phụ nữ ý mà, chính là vậy đó, cho dù trong lòng đầy mưu toan nhưng vướng vào chuyện tình cảm thì khôn khéo mấy cũng tự nguyện thành kẻ ngốc nghếch.
Vốn dĩ cô cho rằng Cái Chí Huy là kẻ hơi quê mùa một chút, nhà hơi nghèo một chút nhưng cũng coi là người chồng tốt, nhưng giờ thì… Nhưng như vậy cũng tốt, cho dù sau này cô và phó viện trưởng có làm gì thì Cái Chí Huy cũng không có lập trường để can thiệp.
Nghĩ thế, Vương Văn Trúc lặng lẽ trở về phòng… Còn lửa nóng trong căn phòng kia vẫn thiêu đốt hừng hực.
Sáng sớm hôm sau, mọi người quây quần ăn sáng, Vương Văn Trúc lạnh lùng nhìn bạn trai mình với Phó Suất liếc mắt đưa tình, cơm chẳng thấy ngon.
“Em trai tôi gọi điện rủ tôi ra sông Hồng Cốc chơi. Thế nào? Cùng đi với tôi không?”
Phó Suất vừa ăn vừa hỏi Cái Chí Huy, anh chần chờ một lúc mới quay sang hỏi Vương Văn Trúc ”Em muốn đi không?’
Vương Văn Trúc bĩu môi đáp “ Thôi các anh đi đi, em hơi mệt vào trong ngủ thêm một giấc nữa.”
Cái Chí Huy cũng không miễn cưỡng cô, quan tâm hỏi han mấy câu rồi vào kho lôi ra một chiếc xe đạp cũ, tra dầu vào xích xe rồi giục Phó Suất khởi hành.
“Nhanh lên, từ đây ra sông mất 20 phút, tôi trở cậu”
Phó Suất thấy chiếc xe đạp này có vẻ quen mắt, nhớ lần đầu tiên gặp Cái Chí Huy liền cười ra tiếng “ Anh lái được không đấy? Đừng có mà trở tôi lao luôn xuống sông.”
“…..”
Trên đường đi, gió thổi bên tai, Phó Suất lười biếng dựa lưng Cái Chí Huy huýt sao.
Sự thật chứng minh kỹ thuật lái xe của Cái Chí Huy thật rẻ rách, tay lái uốn éo xiêu vẹo. Phó Suất bảo để hắn chở, cậu trẻ kia còn bày đặt nói phải tự mình lái cơ.
Phó Suất chẳng muốn để anh đèo tý nào, lúc nào cũng trong tư thế sãn sang nhảy xuống xe.
Từ xa đã thấy cái đầu vàng ươm của Phó Hồng Quân, y đổi nhan sắc chắc để phù hợp với rơm rạ mùa thu hoạch ở nông thôn.
Phó Hồng Quân là phường lưu manh, vừa ngó thấy anh tới đã huýt sáo “Anh, sao vẫn thằng này thế, thu phục được rồi à?”
Lời này thật chói tai, không chờ phản ứng của Cái Chí Huy, Phó Suất đã nghiêm mặt trừng Phó Hồng Quân “Ít đánh mấy cái rắm thiếu dinh dưỡng ấy đi”
Phó Hồng Quân đứng trước mặt hắn không có quyền lên tiếng, lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn không quên lườm đểu Cái Chí Huy.
Đi cùng Phó Hồng Quân còn có ba nam hai nữ khác, đều quen Phó Suất.
Trong đó có một cô gái khi nhìn thấy Phó Suất, hai mắt sáng rực lên.
Khi mặc áo phao, em gái nhỏ liều mạng chen lên trước mặt Phó Suất nhờ hắn giúp cài áo phao. Cái Chí Huy tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên anh nghĩ, Phó Suất cũng chẳng phải là pha lê tinh khiết gì, không phải có lần anh thấy hắn với mấy em ở bar đấy sao.
Cô gái trước mặt này cũng chẳng có gì đặc biệt, mặt mũi cũng coi như thanh tú, dáng người cũng coi là quyến rũ, vòng một 36D sắp làm nổ áo phao tới nơi.
Nếu là lúc thường, anh đã tỉ mỉ quan sát một phen, sờ thử xem có non mềm như đậu hũ không.
Giờ thấy đôi gò đào ấy ra sức cọ lện ngực Phó Suất, hàm răng anh nghiến ken két rất chi ghen tức.
Lúc lên thuyền, Phó Suất kéo tay Cái Chí Huy lại bị anh đẩy ra, căm tức liếc Phó Hồng Quân.
Phó Suất đầu tiên sững sờ, sau đó cười tủm, kéo 36D lên thuyền.
Chuyến du ngoạn bắt đầu, Phó Hồng Quân vênh váo nhìn Cái Chí Huy, huênh hoang nói “Anh tôi vẫn thích anh nha! Nhưng anh cũng nên tự kiểm điểm lại, dám để anh tôi mất mặt, hậu quả anh gánh không nổi đâu”