• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cháo

Khâu Khâu nói với Hạ Thanh Lâm, thật ra tối qua Thương Việt đến để từ biệt bọn họ, còn định đưa chìa khóa dự phòng căn nhà tầng 19 cho Hạ Thanh Lâm.

Thương Việt không có gì lưu luyến với thế gian này, chẳng qua tìm được kiếp sau luân hồi của người kia trong biển người mênh mông nên có chút lo lắng, yên lặng ở bên bảo vệ Hạ Thanh Lâm nhiều năm, giờ Hạ Thanh Lâm nói không cần hắn nữa, vậy hắn không còn lý do gì ở lại đây cả.

Hắn nói muốn quay về núi Vọng, hỏi Khâu Khâu có muốn về không.

Khâu Khâu đang ngậm bóng chơi, nghe vậy lắc đầu, “Em muốn cha cơ.”

Ánh mắt Thương Việt trở nên phức tạp, hắn không trưng ra cái mặt lạnh như mọi khi, chỉ ngồi xuống ôm Khâu Khâu, kéo tai nó, “Nhóc là ngu thật hay giả ngu vậy?”

Khâu Khâu cắn tay Thương Việt một cái.

Thương Việt không ngại đau, lại hỏi: “Không phải nhóc cũng nhìn thấy em ấy nhắm mắt rồi à? Lúc đó em ấy bệnh nặng như thế, sao có thể sống nhiều năm với chúng ta như vậy được?”

Tai Khâu Khâu cụp xuống, đệm cằm lên vai Thương Việt, buồn rầu nói: “Nhưng anh ấy chính là cha mà, ngay cả giọng nói cũng giống cha như đúc.”

“Được rồi.” Thương Việt nói.

Hạ Thanh Lâm nghe Khâu Khâu nói vậy, mắt đỏ lên, “Khi nào thì đi?”

“Tối nay, tối nay trăng sáng và tròn nhất, đêm trăng tròn lão đại sẽ trở nên rất… rất kì lạ, về núi Vọng cũng tốt.”

“Kì lạ thế nào?”

Khâu Khâu nghĩ một chút, “Ảnh sẽ gọi tên cha không ngừng, sau đó phát sốt.”

Hạ Thanh Lâm ngẩn người, trong lòng lờ mờ có loại dự cảm.

Cậu đi tắm, đổi sang chiếc áo sơ mi mới mua và quần ống thẳng, tóc còn vuốt keo, cậu ôm Khâu Khâu lên tầng 19, Thương Việt vẫn đang ở nhà, mở cửa ra thấy Hạ Thanh Lâm như vậy thì sững sờ hai giây, “Ra ngoài sao?”

Lúc nói dối Hạ Thanh Lâm không dám nhìn vào mắt đối phương, cậu hạ mắt nói: “Đúng vậy, có hẹn.”

“Với Lâm Diệp Minh?”

“Ừm.”

“Tốt lắm, thật ra quan sát cậu nhiều năm rồi, tôi thấy cậu từ nhỏ đến lớn luôn một thân một mình, cậu cần có người bên cạnh.”

Hạ Thanh Lâm cố nén cảm giác chua chua trong mắt, tay nắm chặt lại, “Đúng vậy, tôi cũng muốn có người ở bên cạnh mình.”

Hai người rơi vào yên lặng, Thương Việt cũng không nói gì nữa, Hạ Thanh Lâm có thể cảm nhận được Thương Việt đang nhìn mình, cậu cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống.

“Tối nay anh phải đi à?” Hạ Thanh Lâm hỏi.

“Ừ.”

“Sáng mai hẵng đi, tối nay chăm Khâu Khâu hộ tôi một chút.”

Hạ Thanh Lâm còn chưa nói xong, Thương Việt đã cao giọng hỏi: “Cậu qua đêm ở ngoài?”

Nói xong mới nhận ra giọng mình không đúng lắm, hắn vội bổ sung thêm một câu: “Chú ý an toàn.”

Hạ Thanh Lâm ngẩn đầu nhìn hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng nhìn về hướng khác.

Khâu Khâu thấy lão đại ôm mình ngày càng chặt, tay hắn như làm bằng sắt, nó sắp bị ép thành bánh thịt sói đến nơi rồi, vì thế giơ móng ra với về phía Hạ Thanh Lâm muốn cậu ôm, nhưng lần này Hạ Thanh Lâm không theo ý nó nữa, chỉ tiến lại gần một bước, cúi người hôn lên đầu Khâu Khâu một cái, nói với nó: “Ngoan ngoãn ở đây chờ, anh sẽ đón nhóc sớm thôi.”

Trán cậu chỉ còn cách 1cm là sẽ chạm vào ngực Thương Việt.

Khâu Khâu vừa định nói không thì nghe thấy tiếng lão đại nó nuốt nước miếng, cổ họng đánh ực một tiếng.

Hạ Thanh Lâm đi rồi, Khâu Khâu đau khổ nhìn Thương Việt, nhỏ giọng yêu cầu: “Bóng nhỏ của em còn ở trên tầng.”

Nhưng Thương Việt giả bộ như không nghe thấy, đóng cửa lại, thả Khâu Khâu ra rồi nằm dài trên giường, không quan tâm đến Khâu Khâu nữa, Khâu Khâu chán mốc người, cắn chân bàn trà xong rồi thì nhảy đến bên cửa sổ, nằm nhìn dòng xe chạy bên dưới.

...

Hạ Thanh Lâm ngồi trong công viên ngoài khu chung cư 3 tiếng rưỡi, chờ đến phát mệt, giữa lúc đó cậu có gọi điện cho cha mẹ hỏi han tình hình sức khỏe của họ, cha mẹ vừa nghe thấy tiếng cậu thì kích động, “Dạo này sao không gọi điện cho cha mẹ thế hả? Công việc bận quá sao?”

Hạ Thanh Lâm áy náy, “Cuối năm nhiều chuyện, bận lắm ạ.”

Cha Hạ nói: “Mệt quá thì về nhà, ba giới thiệu việc khác cho con.”

Hạ Thanh Lâm cười một tiếng.

“Lâm Lâm à, ở một mình phải chăm sóc bản thân cẩn thận vào nhé,” Mặc dù từ bé Hạ Thanh Lâm đã sống suôn sẻ tới độ có nhắm mắt vẫn đi bộ như thường, nhưng mẹ cậu vẫn luôn quan tâm đến sự an toàn của con trai mình, mẹ Hạ rất nhớ cậu, dịu dàng nói: “Chờ con về mẹ làm món thịt xào đậu phụ khô mà con thích nhất nhé.”

“Vâng ạ.”

Hạ Thanh Lâm cúp điện thoại, nhìn thời gian.

Mười rưỡi rồi, về thôi.

Cậu đứng lên, xoa xoa cái eo đau nhức, sau đó đi về phía chung cư.

Từ công viên đến chung cư nhà cậu mất 12 phút, từ tầng 1 lên tầng 19 mất tầm 1 phút. Hạ Thanh Lâm đứng trước cửa nhà Thương Việt, nhìn di động, 10 giờ 43 phút.

Hạ Thanh Lâm nghĩ: Từng này tuổi rồi còn ngu ngốc như vậy.

Cậu cầm chìa khóa Thương Việt đưa cho mở cửa, Khâu Khâu từ phòng ngủ xông ra trước, hưng phấn nhảy tới nhảy lui, Hạ Thanh Lâm sờ đầu nó một cái, hỏi: “Lão đại nhóc đâu?”

“Lão đại hình như bệnh rồi.”

“Vậy sao?”

Hạ Thanh Lâm nhìn cửa phòng ngủ khép hờ, đi từng bước về phía đó, cậu đẩy cửa ra, nhìn thấy Thương Việt, hô hấp hơi chậm lại.

Thương Việt nằm ngang giường, chăn bị đá rơi xuống đất, khuy áo ngủ đã bị cởi ra hơn nửa, lộ ra bắp thịt cường tráng, trên cổ và trán hắn ướt nhẹp mồ hôi, làn da đỏ ửng, một tay hắn đặt lên đầu ngăn tầm mắt, ngực lên xuống phập phồng, hắn thậm chí không cảm giác được Hạ Thanh Lâm đang đến gần.

Cho đến khi Hạ Thanh Lâm bước tới ngồi lên đùi hắn, cúi người hôn lên mặt và tai hắn, bấy giờ Thương Việt mới chậm chạp mở mắt ra.

Hắn định đưa tay đẩy cậu ra, nhưng Hạ Thanh Lâm lại hôn lên môi hắn.

Cậu lè lưỡi liếm môi dưới của Thương Việt, nhẹ giọng nói: “Anh hôn em rồi, anh đã phản bội người ấy rồi.”

Mắt Thương Việt đột nhiên lóe màu xanh lục khiếp người, hắn xoay mình đè Hạ Thanh Lâm xuống dưới, còn không quên làm phép đóng cửa phòng ngủ lại.

Hạ Thanh Lâm ôm lấy vai Thương Việt, cảm giác được áo sơ mi của mình bị xé rách từng chút một.

Hạ Thanh Lâm từng thấy một màn tương tự thế này ở trong mơ, cho nên cậu không quá sợ hãi.

Đêm trăng tròn, sói sẽ động dục, mà đây là cách người đó giúp Thương Việt giải tỏa trong mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK