Khâu Khâu không thể chết được, Đường Thanh Lâm đã dặn Thương Việt rồi, cho dù thế nào cũng phải chăm sóc cẩn thận cho Khâu Khâu.
Nhưng Khâu Khâu có suy nghĩ của nó, nó không muốn tách khỏi cha mình một giây một phút nào, nó nói cha chỉ đang ngủ thôi, nó phải đợi cha tỉnh lại làm xương sườn cho nó ăn, cho nên nó không ăn không uống gì cả, sau đó bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó gầy đi nhanh chóng.
Thương Việt không thay đổi được nó, không còn cách nào khác, hắn lại đi tìm Cao tăng đắc đạo, dùng 200 năm sinh mạng của mình đổi lấy một viên tục mệnh đan.
Thương Việt nhìn tục mệnh đan trong tay, bỗng bật cười, “Trước đó ta đến tìm ông, sao ông không cho?”
“Bởi vì thiên ý nói, duyên phận của cậu và Đường Thanh Lâm vẫn chưa dứt, chờ cậu ta luân hồi chuyển thế, cậu sẽ gặp lại được cậu ta.”
Thương Việt lắc đầu, “Không đâu, không cần.”
“Tại sao?”
“Đường Thanh Lâm chỉ có một, chết rồi sẽ không còn nữa.”
Thương Việt sải bước rời đi, Cao tăng ở phía sau than thở liên tục, bất đắc dĩ nói: “Nhưng… đứa trẻ kia cố tình không uống canh Mạnh Bà, tình nguyện chịu phạt trong địa ngục, cũng không chịu quên cậu.”
Tác dụng phụ của tục mệnh đan khiến Khâu Khâu ngủ bất tỉnh, Thương Việt mang nó về núi Vọng, còn ở tại hang động khi xưa, không ai dám tới trêu chọc hắn.
Lại qua mấy chục năm, Thương Việt rảnh rỗi đến phát chán, chạy tới chỗ Cao tăng nọ học pháp thuật mấy năm với ông, Cao tăng hỏi hắn tại sao, hắn trả lời: “Không làm gì đó, sẽ nhớ tới em ấy mất.”
Cao tăng cười một tiếng, nói: “Mấy chục năm đã qua rồi.”
“Mấy năm trước đã quen không có em ấy ở bên rồi, nhưng gần đây nhìn thấy trăng tròn nhìn thấy nắng chiều, là lại nhớ đến em ấy.”
“Cậu ngày càng giống con người rồi.”
“Vậy sao? Ta vẫn rất ghét con người,” Thương Việt dừng một chút, đột nhiên môi cong lên, như đang nhớ lại chuyện gì đó, cười nói: “Trừ em ấy ra.”
Trở lại hang động, Khâu Khâu vẫn đang nằm ngủ trong chăn, Thương Việt ôm nó ra ngoài phơi nắng, gẩy cái chân nhỏ của nó một cái, rồi lại lật người nó sang mặt kia.
Thương Việt im lặng ngồi dưới ánh mặt trời, bốn phía an tĩnh đến gần như tĩnh mịch.
Hắn rốt cục hiểu hai chữ ‘cô đơn’ mà trước kia Đường Thanh Lâm viết lên tay hắn có nghĩa là gì, cuộc sống đằng đẵng như biến thành một con dao cùn, từng chút từng chút cứa rách da thịt hắn, có lúc thấy máu, có lúc chỉ hơi đau.
Hắn sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất hình dáng của Đường Thanh Lâm.
Cho đến một ngày, hắn đi ngang qua một đứa bé trai tay cầm kẹo bông, tim bỗng nhói một cái, hắn dừng bước, xoay người nhìn sang.
Kiếp sau của Đường Thanh Lâm xuất hiện rồi.
Cuộc sống cuối cùng cũng có chút hi vọng.
...
“Cho nên anh chuyển đến gần nhà em, nhìn em lớn lên?”
“Ừ.”
“Tại sao phải bảo vệ em? Còn lén giúp em nhiều như vậy nữa.”
“Không phải em đã nói rồi sao? Em muốn kiếp sau được làm người may mắn.”
Thanh Lâm nằm trong lòng Thương Việt, đầu tựa vào cánh tay hắn, hếch cằm lên hỏi: “Đúng rồi, khi đó anh ở đâu? Sao em không thấy anh lần nào?”
“Sao lại để em thấy được?”
“Anh cho rằng không để em gặp được, thì em không có cách nào bắt được anh à?” Thanh Lâm bế Khâu Khâu đang ngủ say bên cạnh lại, đặt lên ngực Thương Việt, cười hì hì nói: “Anh đã định sẵn là của em rồi.”
Lần này Thương Việt không hất Khâu Khâu xuống nữa, hắn gảy tai và chân Khâu Khâu, chế nhạo nói: “Bị em nuôi thành heo rồi.”
Khâu Khâu gào một tiếng, nhưng do đang buồn ngủ nên chẳng thèm sửa lại, nằm trong lòng Thương Việt, ngẹo đầu tiếp tục ngủ.
Thanh Lâm lại gác đầu lên, “Anh dùng 200 năm đổi lấy mạng Khâu Khâu, vậy anh còn có thể sống được bao lâu?”
“Không biết.”
“Vậy à.”
“Thanh Lâm, hình như anh vẫn chưa từng nói với em, anh yêu em.”
Thanh Lâm ôm lấy hắn, hôn lên má hắn một cái, “Em biết chứ, em vẫn luôn biết mà, anh không nói em cũng biết anh yêu em nhiều cỡ nào.”
“Thanh Lâm,” trước khi nói cái gì Thương Việt cũng phải gọi một tiếng Thanh Lâm, dường như không muốn bỏ lỡ một lần nào, dường như muốn bù lại những năm trống vắng kia, “Ngày mai anh đến chỗ thầy một chuyến, hỏi ông ấy xem có thể giúp anh biến thành người được không.”
“Sao cơ?”
“Anh muốn trở thành người, muốn già đi cùng em.”
Thanh Lâm mãi không nói nên lời, mắt cậu rớm lệ, sau đó ôm chặt lấy Thương Việt.
Thương Việt nói: “Chuyện này có gì ghê gớm đâu.”
...
Hôm nay Thanh Lâm đang làm đồ ăn dinh dưỡng cho Khâu Khâu, Khâu Khâu béo phì rồi, béo tròn như cục lông vậy, Thanh Lâm cuối cùng phải hạ quyết tâm, giảm cân cho nó.
Đầu tiên, chỉ được ăn thịt nạc, hơn nữa một ngày chỉ được ăn một bữa thịt, thêm nữa, đồ ăn vặt cũng bị cắt hết.
Khâu Khâu cáu, nó chạy tán loạn khắp nơi, Thanh Lâm đuổi theo đằng sau, đúng lúc Thương Việt trở lại, cậu vội gọi với hắn: “Nhanh nhanh! Định thân Khâu Khâu lại! Định thân!”
Nhưng Thương Việt không làm gì cả, hắn nhún vai với Thanh Lâm, bất đắc dĩ cười, “Hình như anh không làm được nữa.”
Thanh Lâm ngây người, một lúc sau mới phản ứng được.
“Em sẽ không chê anh chứ?”
Thanh Lâm lắc đầu.
“Chúng ta kết hôn đi, Thanh Lâm,” Thương Việt lấy một hộp nhẫn từ trong túi ra, để trên tay, cười nói: “Đây là sính lễ.”
“Anh ngu dốt lắm, lần trước em nói muốn ở bên nhau cả đời, anh đã tin, sau đó đợi em mấy trăm năm, lần này em không được phép lừa anh nữa.”
Thanh Lâm khóc nói: “Vâng, lần này em nhất định không lừa anh đâu.”
—-END—-