-Sao thế ko đc sao?- tôi hỏi khí thấy sắc mặt Duyên thay đổi
- Bà giỏi thiệt, nhox đó dễ thương cực- Duyên nói nụ cười lại nở
-Vậy chúng ta đi chưa?- tôi hỏi Duyên vì nghĩ là trễ quá rồi
-Ừ để tui vào lấy xe... chắc là trễ rồi - Duyên nói rồi định chạy vào nhà
-Đi xe của em nè- hắn quay qua nhìn tôi và nói, nãy giờ hắn im ru
-Đúng rồi, Duyên đi xe của Vũ đi cho dễ- tôi nói rồi chạy lại kéo Duyên ra xe của hắn
-Vậy cũng đươc...-Trả lời rồi chúng tôi leo lên xe.Hắn ngồi kế ông quản gia phía trên, còn tôi và Duyên ngồi ở sao.....Có lẽ hắn khó hoà nhập khi có Duyên ở đây trong sưốt đoạn đường hắn hoàn toàn im lặng...
-Chúng ta vào tiệm đó đi- Duyên nói khi thấy một của hàng bán đồ
Xe dừng lại....
-Bà nói với Vũ là chúng ta sẽ đi bộ mua đồ đi, đi xe thấy kì kì sao ấy-Duyên kéo tôi rồi nói nhỏ vào tai
-Ừ !- tôi trả lời và tôi cũng đang đinh đề nghị vậy
Kéo hắn lại gần tôi nói
-Tụi chị sẽ đi bộ em theo chứ- tôi hỏi mỉm cười mong là hắn ko ở lại
-Đi chứ- hắn trả lời một cách hí hửng làm tôi vở kế hoạch
-Sao cũng đc, mà nè em ko nên lạnh lùng thế đối xử với bạn chị tốt vào- tôi nói cảnh cáo hắn lần một
Im lặng luôn hắn lại chỗ ông quản gia nói gì đó rồi xe chạy....
...........
-Mệt chưa vậy Vũ- Duyên hỏi khi chúng tôi ghé vào một tiêm ăn trưa
-Được đi với hai người đẹp là vinh dự sao em mệt đc- "Trời hắn bị gì thế" tôi nhìn hắn
-Cậu bị sao thế?....thật lòng ko đấy- Duyên hỏi...
-Thường thì em ko nói, nhưng đc lệnh nên em phải nói thật lòng.....-Hắn nhìn tôi, mỉm cười( nụ cười đầy hàm ý)
-Bó tay, nhưng dù sao cũng cám ơn Vũ nhiều lắm- Duyên nói....
-Vì cái gì?- hắn hỏi, tôi cũng thắc mắc nhìn theo...
-Vì Vũ đã đem Thiên về với Duyên.....cám ơn- Duyên nói,tôi cảm động quá
-Duyên ơi, tui..- tôi lại muốn khóc rồi
-Chị ko cần cảm ơn vì đó là việc em cần làm- hắn trả lời rồi quay qua nhìn tôi
-Giờ thì chị nên biết có rất nhiều người quan tâm tới chị, đừng hành hạ mình nữa- hắn nói, lên mặt dạy đời nữa rồi
-Đúng rồi đó, bà nên thay đổi mọi thứ lại đi...-Duyên nói rồi mỉm cười
-Hai người định hùa nhau ăn hiếp tôi hả?- tôi cười hạnh phúc vì tôi ko cô độc
..................
-Em để chị xách phụ cho- tôi khi đang đứng đợi ông quản gia
-Ko sao, em cầm đc- hắn trả lời
-Chị đã bào đừng mua vậy mà cứ ôm cho nhiều vào- tôi nói giọng trách móc, từ sáng tới giờ đi thấy gì hắn cũng mua, cứ tôi mà mặc vào người là hắn lấy hết đến nổi tôi ko dám thử cả đôi giày nữa...
-Em muốn chị mặc những thứ đẹp nhất và mặc những gì em mua cho chị- hắn trả lời
-Nhưng chị ko thích... em đâu cần...-tôi nói lại ấp úng
-Vì chị là bạn gái em, thui ko nói nhiều ông quản gia tới rồi- hắn nói rồi chạy lai bỏ đồ lên xe- về thui đứng đó làm gì- hắn nói làm tôi hoản hồn
-Ừ, về...- tôi trả lời rồi leo lên xe
.................
-Hôm nay em rất vui vì hiểu thêm về chị một chút- hắn nói khi đứng trước nhà tôi
-Ừ, chị cũng vậy, cám ơn em nhiều- tôi nói và tiến lại hắn gần hơn
-Chị có một người bạn tốt, đừng làm chị đó buồn nha, và cũng đừng làm em buồn- hắn nói tay lại vỗ đầu tôi làm như tôi là con nít vậy- Đừng bao giờ nghĩ bậy bạ nha,.....ngốc ạ- hắn nói
-Chị thông minh lắm mà- chưa nói hết thì hắn đã ôm tôi vào lòng, tay hắn vưốt nhẹ mái tóc tôi
-Em yêu chị - hắn nói rồi buôn tôi ra- tạm biệt, mai gặp lại- hắn lại nói
-Ơ mai chủ nhật mà...-tôi ngơ ngác hỏi
-chủ nhật cũng phải dạy- Hắn trả lời rồi leo lên xe
-Ừ!- trả lời rồi ôm môt đống đồ vào nhà...
Càng nghĩ càng khó hiểu, tại sao tôi lại yêu một thằng nhox cơ chứ
Mỉm cười......
"Tit
-Ngủ chưa vậy?
-Chưa, sao thế?
-Em nhớ chị, ngủ ko đc
-Em bắt đầu nhớ chị từ khi nào vây? "
Một hồi lâu sao ko thấy hắn nhắn tin nên tôi đi ngủ
Reng....Reng....(điện thoại )
-Em nhớ chị từ lâu rồi, đêm nào cũng ước gì mơ thấy chị.....Ngủ ngon nha!!!!!-Hắn nói
-Em cũng vậy.....Ngủ ngoan
-Cái gì? em lớn rồi
-Ừ thì lớn xác nhưng tâm hồn trẻ con
-Để coi ai trẻ con hơn ai nha
-Em hát chị nghe đi, chị ko ngủ đưọc
-Em hát chị phải trả tiền
-Ừ, mai chị sẽ trả cho....
Hắn hát rất hay nhưng ko hỉu sao mắt tôi cứ híp lại và tôi.....chìm vào giấc ngủ
Tit....Ngủ ngon nha người iu của tôi....
-Mẹ ơi con đi làm đây- tôi nói khi mẹ đang dọn dẹp...
-hôm nay là chủ nhật mà- mẹ hỏi lớn
-Dạ con phải tăng cường dạy hết tháng này con bắt đầu học rồi- tôi nói rồi đẩy xe ra cổng đi thẳng tới nhà hắn luôn....
...................
-Con chào chú, Vũ ở trên nhà hả- tôi hỏi khi ông quản gia ra mở cửa cho tôi
-Ừ, cậu ấy còn ngủ đấy cô vào kêu cậu ấy dậy đi- ông quản gia trả lời rồi đóng cổng lại
-Là sao?- tôi chưa kịp hỏi thì ông quản gia đã đi mất hút....hix
..................
Tôi lên lầu, lại chỗ phòng hắn.....tôi....tôi gõ cửa
-Em có trong đó ko chị vào nha....-tôi nói nhưng ko nghe thấy ai trả lời
"Trời giờ làm sao đây" Tôi mở cửa vào đại
-Chị vào đó..-vẫn im ru
Cửa mở ra, hắn nằm trên giường mền đắp kín."Hắn bị gì thế?".Tôi tiến lại gần giường.....hắn ngủ trông giồng con nít quá
-Nè, dậy đi chị vào rồi nè- tôi nói lay người hắn, hắn cứ thế nhắm mắt ko chịu mở
-Dậy đi, lẹ lên -tôi leo lên giường, đẩy mạnh người hắn hơn trong khi hắn cứ chui vào trong chăn, ngoan cố....
-Chị yên nào, em ngủ một chút thôi- hắn nói rồi trùm cái mền hết người....quay người về hướng khác
-Thui, dậy đi,sáng lắm rồi cậu nhox ạ- tôi nói rồi kéo cái mền ra khỏi người hắn
Tôi chưa kịp kéo mền ra thì hắn bật dậy, kéo tôi ngã xưống giường, người hắn dè lên tôi.....hix
-Sao chị chả ngoan gì cả, đã bảo để em ngủ một chút mà....-Nói xong hắn gục người xưống và nằm cạnh tôi- Tối qua em thức khuya lắm cho em ngủ một chút nha...
-Hắn nằm cạnh tôi, nóng.... người tôi nóng bừng.Chả biết nói gì, chả biết làm gì nữa......-Ừ em ngủ đi.....một tiếng nữa thôi đó-Vừa nói tôi vừa ngồi dậy....nhưng hắn kéo tôi lại....tay hắn để lên bụng hắn kéo tôi lại sát hắn,.........
-Em thả chị ra xem nào- tôi nói cố đẩy tay hắn ra...như tôi ko thể làm lại hắn đc thui kệ
Lại thêm một giây phút yên bình tôi ở cạnh hắn nữa
...............
-Dậy đi một tiếng rồi đó...-tôi lại lây người hắn- sao hôm qua ko ngủ vây?
-Ko có sao hết- vừa nói hắn vừa ngồi dậy....dụi mắt rồi nhìn tôi- chị ko cần biết đâu....
-Ko thích nói thì thôi ko quan tâm- tôi trả lời rồi ngồi dậy....-tại sao mình vào đây chi nhỉ? biết nãy ở ngoài kia chờ cho rồi.....-tôi nói rồi bước ra khỏi giưòng
-Vào đây để ở cạnh em chứ chi- nói rồi hắn kéo tôi vào lòng hắn, ôm chặt...
-Bỏ chị ra nào....sao em cứ.....-tôi nói mặt đỏ ửng
-Em đi tắm đây, chị ở đây chơi đi- chẳng kịp nói gì hắn đã vào nhà tắm có sẵn trong phòng
-Thôi kệ, dù sao thì mình cũng ko ở cạnh hắn đc nhiều nữa rồi, tuần sau mình phải học rồi....
Hắn lại bỏ tôi một mình, giờ một lần nữa tôi lại cảm thấy trống trãi khi ở trong phòng hắn....quá rộng...Tôi lại bắt đầu nghĩ vu vơ....
-Sao em tắm lâu vậy? ra lẹ lên- tôi hỏi khi bắt đầu khó chịu....
-Em ra rồi- chưa kịp nghe tiếng nói thì người đã trước mặt,
-Em....-hắn hả?ở trần.... đương nhiên là vậy nhưng cũng phải tôn trọng phụ nữa chút chứ.....-Mặc đồ vào đi...- tôi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài....vào phòng học thôi kiểu này chắc chết mất.....
...............
-Này nói chị nghe sao hôm qua ko ngủ vậy?- tôi hỏi khi hắn đã làm xong bài tập
-Ko quan tâm mà- hắn mỉm cười đang chọc tức tôi đây
-Ừ nhưng chị tò mò lắm, nói chị nghe đi- tôi nhìn hắn....ánh mắt tha thiết
-Rồi chị sẽ biết....-hắn nói rồi quay đi chỗ khác
-Nhưng chị muốn biết bây giờ cơ, lỡ tuần sau chị ko gặp em thì sao?- tôi nói chạy lại phía hắn ngồi lại với vẽ mặt đầy thiết tha
-Sao ko gặp em.... chị nói gì vậy?- hắn tỏ ra ngờ vực..
-Ừ thì tuần sau tụi chị bắt đầu học rồi, đâu có nghỉ hè như bọn em. Sẵn nói mẹ giùm là chị chỉ dạy một tuần ba bưổi vào tháng này thôi....một bưổi chắc cũng hai tiếng àh,....nói mẹ đưa chị Sáu trăm được rồi ...-tôi nói một hơi
-Em ko thích, sao kì vậy....ko gặp chị sao em chĩu nổi- hắn gương mặt đanh lại
-Nhưng chị mắc học...-tôi trả lời trong khi hắn có vẻ nhưng đang suy nghĩ cái gì đó...
-Chị đã hứa sẽ đi ăn sinh nhật với em đó, ko thất hứa nghe chưa...- hắn nói rồi lại suy nghĩ
-Ừ, chị sẽ đi và giờ nói chị nghe chuyện hồi nãy đi- tôi lại hỏi
-Ko thích -hắn trả lời lúc này trông rất khó ưa...
-Thui chị về đây, chiều chị sẽ qua...-tôi nói rồi lại bàn thu dọn sách vở
-Ko thích....-hắn đứng dậy và giật cuốn sách tôi đang cầm- chị ở đây ăn cơm với em , ko đi đâu cả
-Nhưng còn Duyên, chị ấy đang chờ chị- tôi nói... ngơ ngác nhìn hắn
-Để em gọi cho chị ấy- vừa nói hắn vừa lấy điện thoại và gọi cho...
"-Em chào chị, hôm nay chị cho Thiên ở nhà em nha...
-........
-Em biết rồi, em cám ơn
-.......
-Chị khỏi lo, tạm biệt "
-Duyên đã nói gì vậy? -tôi hỏi
-Chị ấy nói em nên dẫn chị ấy đi ăn cảm ơn thế thui...- hắn trả lời hí hửng
-Trời, bạn bè vậy đó...- tôi nói vẻ đầy thất vọng
-Hôm nay chị sẽ ở cạnh em, chuyện của tuần sau thì để tuần sau hãy tính
...............
-Ăn cơm đi- hắn nói rồi bỏ đồ ăn vào chén tôi
-Sao nhiều thứ thế có hai người à!- tôi hỏi khi trông thấy một đóng thức ăn được bày lên bàn
-Lâu lâu nhà có khách nên thịnh soạn một chút- hắn nói rồi tiếp tục ăn
-Nhưng đâu cần làm nhiều thế mất công- tôi trả lời
-À! được là đồ ăn thế là mừng lắm rồi- hắn nói
-Sao mừng?- tôi hỏi
-Vì ít khi có ai ở nhà mà bày soạn chi, chỉ có em nên ko làm gì nhiều...với lại đôi khi em cũng ko ăn ở nhà ra tiêm ăn luôn...-hắn trả lời rồi tiếp tục ăn
-Lúc nào cũng vậy ư?
-Đôi khi ăn với mẹ nhưng cò mẹ thì phải ăn đồ do mẹ nấu....kinh khủng-hắn nói rồi nhìn tôi- sao chị ko ăn?-hắn hỏi
-Ừ thì chị ăn- tôi bưng chén lên nhìn hắn, chắc hắn đã cô đơn lắm...
-Chị ăn nhiều vào nhìn chị ốm lắm- hắn nói
-Ừ....
Bữa ăn hả? rất vui đồ ăn khỏi phải chê nhưng vui nhất là trông hắn ăn rất ngon điều đó làm tôi vui nhất
...............
-Em thích đọc sách lắm ư?- tôi hỏi khi đang nằm lên chân hắn....,chúng tôi đang ở phòng đọc...Hắn đọc sách và tôi nằm ở đó....
-Ừ, ông em rất thích sách và em thích đọc những quyển sách mà ông em thích- hắn trả lời rồi cúi nhìn xưống tôi- giờ thì em cũng thích đọc những cuốn sách chị thích- hắn nói vuốt mái tóc tôi rồi tiếp tục với các trang sách....
-Chắc chị ko đọc nỗi những cuốn sách mà em thích quá- tôi nói, mỉm cười vì đây là người đầu tiên tôi gặp đọc nhiều sách hơn tôi
-Rồi sẽ có ngày chị đọc hết, bởi chị là Thiên mà- hắn nói tôi mới nhớ trời mà cái gì làm ko đc
-Ko biết tuần sau, phải nhưng thế nào nữa...-hắn nói rồi im lặng- tới đâu hay tới đó
-Con đi ngủ nha mẹ- nói rồi tôi leo lên giường....
..................
Duy, cậu tỉnh lại đi, tớ xin cậu, làm ơn mà!!!!!!!!!!!- tôi nói trong nước mắt
-Duy, Duy ơi làm ơn!
Cổ họng tôi giờ đã thắt chặt ko nói được lời nào, nước mắt cứ tuôn ra. Tôi ôm chặt lấy Duy cố tìm lấy hơi ấm trong người cậu ấy.
-Đưa cậu ta đến bệnh viên- giọng một người vang lên- nhanh lên để ko kịp.
-Không...-tôi la lên thất thanh và ngất đi...
...........
Tôi nằm đó.....lạnh.....Duy đâu?...tôi ko thể nhấc người dậy, một cảm giác nặng nề kéo dài khắp người rồi bỗng.....Một bàn tay, hơi ấm quen thưộc....,lây mạnh tôi
Tôi mở mắt, cố ngồi dậy....Ko thể ko nhìn thấy gì cả.Một bóng mờ, tôi ko biết
-Duy ư?-tôi hỏi....giọng run run
Người ấy ôm tôi, ôm thật chặt...
-Duy phải ko hả?- tôi hỏi nước mắt tuôn ra
-Ừ....tôi về với Thiên rồi- Người ấy nói rồi buôn tôi ra...
-Thật ko?- tôi hỏi rồi lại tụa vào người Duy, tôi sợ Duy lại bỏ đi..
-Tôi về rồi...đừng khóc-Duy lấy tay lau những giọt nước mắt của tôi.....
-Đừng bỏ Thiên nữa- tôi nói rồi.......một cánh tay....kéo tôi ra khỏi Duy......thật mạnh
-Chị tránh xa hắn ra- Hắn nhìn tôi rồi kéo mạnh tôi...
-Em?-tôi nhìn hắn...
-Chị lại đây với em....-hắn kéo tôi mạnh hơn.....
Tôi....tôi buôn Duy ra tiến về hắn.....
-ko, Thiên ở đây với tôi- tôi quay lại nhìn Duy-Cậu ko thể bỏ tôi....
Hắn kéo tôi về phía hắn và Duy cũng vậy....... Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa................aaaaaa
-KO.... tôi....phải làm sao đây
...............................
-Thiên ơi, dạy đi, Thiên- mẹ nói
Danh Sách Chương: