Hắn nằm đó cứ thế ôm chặt lấy tôi cứ như là tôi đang vùng ra vậy, hix người hắn nóng, nóng kinh khủng, tôi.... cứ thế chẳng biết làm gì cho hắn lúc này....
-Em bệnh hồi nào vậy- tôi hỏi ko lúc đầu tựa vào ngực hắn, cố nói thật nhẹ nhàng để hắn ko giật mình
-Cảm ơn vì chị đã quan tâm- hắn nói chỉ thế rồi im lặng, tôi sợ sự im lặng này, thật sự rất sợ.
Và chúng tôi cứ nằm bên nhau thế cho tới khi tôi ngủ thiếp luôn vào lòng hắn......
-Cậu chủ, cậu chủ ơi- tiếng ông quản gia làm tôi tỉnh giấc
-Có chuyện gì vậy?- hắn hỏi sau khi nghe ông quản gia gọi,dù vậy hắn vẫn ko chịu buôn tôi ra cứ để tôi
tì gương mặt vào người hắn."Trời !!!! tôi....tôi.."
-Có chuyện rồi cậu chủ ơi!!!!!!!- ông nói vẻ ngập ngừng rồi...-bà chủ về rồi
" Bà chủ về ư?" vừa nghe tôi thoát cả tim, "chết rồi" tôi cố kéo tay hắn ra khỏi người tôi nhưng....
-Chị nằm im xem nào- hắn nói làm đỏ cả mặt ,"sao hắn dám nói vậy trước mặt.... sao này sao tôi nói chuyện được với ông quản gia"
-Còn ai nữa ko?-hắn vẫn điềm tĩnh trả lời như chưa xảy ra việc gì ấy- nhìn mặt ông là tôi biết chúng ta có thêm khách
-Vâng, cậu đoán đúng,bà chủ "đã mời" cậu Phong đến đây- ông quản gia nói và tôi biết chắc là chưa nói hết câu.
-Cái.... gì- hắn giật bắn người.Thật nhanh hắn buôn tôi ra đỡ tôi đứng dậy cùng hắn, giờ hắn vẫn rất nóng sắc mặt còn kém hơn hồi nãy nữa
-Em có sao ko? có chuyện gì vậy- tôi nhìn hắn hỏi, thật sự tôi đang rất lo cho hắn trông lúc này hắn như người sắp chết vậy
-Em ko sao- hắn nói giọng rất gấp, rồi hắn tháo dây cột tóc trên đầu tôi xuống ,vò vò cái đầu của tôi.
-Sao thế? sáng chị đã chảy nó rất gon gàng mà- tôi ngơ ngác nhìn hắn nói
-KO, giờ chị có thể làm sao cho mình xấu đi ko? à, mai mốt có đi dạy em chị hãy làm cho mình xấu đi...-hắn nói giọng vẫn run run
-Sao? chuyện gì vậy?- tôi hỏi, thật sự nhìn hắn lúc này làm tôi sợ theo hắn
-Ông chở cô ấy về đi, hôm nay nghỉ học, nhớ là đừng cho ai thấy hết ông hiểu chưa-hắn lại nhìn ông quản gia với ánh mắt đầy hi vọng
-Sao vậy em? nói chị nghe đi- tôi nhìn hắn lại tiếp tục hỏi
-Ko sao đâu, em sẽ nói chị sau- hắn lại nhìn tôi ánh mắt thật nhẹ nhàng- chúng ta có thể sẽ ko gặp nhau vài ngày.....-hắn ngập ngừng rồi im lặng
-Chúng ta đi lẹ thôi- ông quản gia nắm tay tôi kéo đi, trong khi tay hắn vẫn cứ nắm chặt tay tôi
Sao thế? có chuyện gì vậy? tại sao ko gặp nhau là sao?.Đầu tôi lúc này hàng trăm câu hỏi cứ ồ ạt tới thật sự khó hiểu. Tôi ko biết, ko hiểu sao tôi cứ cố níu tay hắn và hắn cũng vậy cứ thế chúng tôi cứ mặc ông quản gia kéo đi.
-Khoan đã- hắn nói với ông quản gia rồi kéo tôi lại gần hắn thật gần, hai bàn tay hắn chạm vào gương mặt của tôi, nó nóng nó hết người tôi- Em.... em sẽ nhớ chị lắm- nói rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, một nụ hôn thật nhẹ phớ qua rồi thật nhanh hắn quay đi để ông quản gia cứ thế keo tôi thật nhanh ra cửa.
...............
Tôi leo lên xe,đầu ko ngừng suy nghĩ.Thật sự tôi đang rất khó chịu
-Có chuyện gì thế chú?tôi hỏi, ko thể ngăn sự im lặng của tôi- cậu Phong là ai?
-Cậu Phong là cậu của cậu Vũ, mặc dù là cậu nhưng chỉ chênh lệch nhau vài tuổi, bốn tuổi là một con số quá nhỏ để họ tôn trong nhau...-ông quản gia trả lời một cách nhanh chống rồi im lặng như thể đang đợi tôi hỏi
-Tại sao tôi lại phải tránh mặt khi cậu Phong gì gì đó đến- tôi lại hỏi và mong nhận đc cậu trả lời như lúc nãy
Ông quản gia suy nghĩ rồi nói:" tôi nghĩ chắc ko nên giấu cô,tôi sẽ nói nhanh cô hiểu được tới đâu thì hiểu" nói xong ông lại im lặng một lát sau mới tiếp tục nói
-Nhưng cô đã biết cậu Vũ là người sẽ thừa kế gia tài đồ sộ của gia đình nhưng vì ba cậu chủ đã bỏ đi khi cậu ấy còn quá trẻ nên cậu Phong,em của mẹ cậu Vũ cũng là một trong những nhà kinh doanh trẻ tuổi và đầy tài năng là người có rất nhiều tham vọng,đã nhận công việc điều hành công ty.Và.....
Tôi hiểu hai này đang cố xích mích với nhau
-Cậu Phong điều hành công ty được một năm thì cậu Vũ đã đòi lại công ty của ba lại cho mình và chính thức tự điều hành nhưng vì chưa có kinh nghiệm nên mọi người đã ko tin tưởng vào người chủ của họ và chuyện lại rắc rối
Ộng quản gia lại im lặng, giờ tôi thấy thật tôi cho hắn "ba hắn bỏ hắn" chắc hắn đã rất đau chắc vì vậy mà hắn ko cười.
-Chuyện này thì có liên quan gì đến con hả chú?- tôi lại hỏi, dù biết nên im lặng nhưng tôi vẫn phải hỏi
-Vì cậu Phong đã từng nói với cậu chủ rằng "tất cả những gì thuộc về cậu Vũ rồi cũng sẽ về tay cậu Phong".Và thật sự là vậy, đầu tiên công ty nó đã thuộc về tay cậu Phong quá dễ dàng.Sau đó là người thân duy nhất của cậu Vũ là bà chủ, bà chủ lúc nào cũng tin vào cậu Phong và hay thường xuyên tới lui nhà cậu ấy có quan tâm đến cậu Vũ ấy nhưng tất cả những việc đó đều đã làm với câu Pong, đương nhiên cậu Vũ ko bao giờ thích điều đó và cứ tỏ ra lạnh nhạt với người mẹ của mình.Tiếp theo câu Phong cũng nhẫn tâm lấy mất đi nụ cười duy nhất còn sót lại trên mặt cậu chủ, câu chủ đã ít cười nay hầu như ko cười luôn -Vừa nói ông quản gia vừa khóc còn tôi thì thật sự rất đau, tim tôi thắt lại, hắn....hắn có nhiều nỗi khổ hơn tôi.... tôi đã sai thật rồi khi cứ làm tổn thương hắn
-Khi cô xuất hiện, cứ như là số trời an bày, cậu ấy tìm thấy có cái gì đồng cảm ở nơi cô,có cái gì đó khiến cậu ấy phải bảo vệ che chở cho cô và chắc cũng tại cô quá đẹp - ông quản gia cười ta trong khi nước mắt vẫn rơi
-Con đẹp ư!!!!!! Con mà đẹp ư?- nếu 5 năm trước hỏi tôi câu này tôi sẽ mỉm cười nhưng bây giờ thì tôi thật sự khó hỉu
-Cô ko biết chứ cả gia tộc nhà đó ai cũng có con mắt rất tinh trừ bà chủ ,từ khi ông chủ đi bà đã mất sự sâu sắc khi nhìn một ai đó, còn cậu Vũ lẫn cậu Phong hay ông chủ cả ông nội của cậu chủ nữa ko ai có thể qua mắt được họ.Cô nghĩ trong cái vỏ bọc kinh khủng bên ngoài thì người ta ko nhận ra con người thật bên trong của cô à!!!!!!!! đó là suy nghĩ sai lầm- ông quản gia nói lại mỉm cười giờ thì ông ko khóc nữa nhưng gương mặt vẫn ko vui như mọi ngày
-Con.... con hiểu rồi- tôi thật sự kinh ngạc những điều mà tôi được nghe thật sự ko tưởng tượng được
-Cậu chủ rất thương cô và cậu chủ rất sợ mất cô như mất những người khác bởi mất cô quá dễ- ông quản gia nói rồi nâng giọng lên như muốn nhấn mạnh - cậu chủ đã cười đã hạnh phúc khi ở bên cô và nếu cô làm cậu ấy buồn một lần nữa thì chính tôi se ko bao giờ để cô yên đâu- nói xong ông im lặng để tôi ngồi im suy nghĩ
Đau, quá nhiều chuyện khiến tôi quá mệt mỏi,"cho chị xin lỗi nha Vũ".Vâng chính tôi đã hiểu sự thật về con người của Vũ của cậu nhox mà tôi......
Danh Sách Chương: