• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Nô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía gia chủ Quỷ Cốc. Vương Hủ cũng không nhìn nàng, vẻ mặt yêu thương nhìn ái đồ.

Nàng mím môi đổ đầy hai chén rượu, trước đưa cho Vương Hủ đang an tọa, sau đó bưng một chén rượu khác, chậm rãi dùng đầu gối di chuyển, tới gần màn che, nửa cúi đầu đưa chén rượu qua.

Chén rượu đưa ra lại không có người nhận. Tân Nô chậm rãi ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ cố nhân nhiều năm không gặp.

Thiếu niên trong trí nhớ, trắng trẻo điềm đạm nho nhã, thân hình cao ngất như trúc trong núi khiến người ta yêu thích, mỗi lần hắn trèo tường mang hoa dại tới tặng nàng, những giọt mồ hôi còn lăn trên gương mặt xuống cái cằm hoàn mĩ, trong lúc hắn ngượng ngùng giọt mồ hôi động, rồi tan biến.

Thế nhưng mà... Người trước mắt này thực sự là thanh niên giống cây trúc trong núi kia sao? Nam nhân này dáng vẻ mập mạp không nhìn rõ hình dáng lúc trước, hai lỗ mũi vừa thô vừa to, bởi vì vừa uống rượu nên đỏ sậm, da mặt đầy dầu, hai mắt cũng bị ép lại nhìn không rõ...

Tân Nô quên cả né tránh, ngơ ngẩn nhìn hắn, rốt cuộc vẫn thông qua ánh mắt xấu hổ của hắn mà nhận ra hắn thật sự là Tôn Bá hai năm không gặp.

Trong lúc hai người nhìn nhau, bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp: Kính rượu xong lùi sang một bên.

Tân Nô cúi đầu xuống, chậm rãi lui trở về màn che, nhưng trong lòng khó chịu, cổ họng giống như bị một miếng thịt mỡ chẹn lại nuốt không trôi.

Mà Tôn Bá cũng bất thường, trả lời ân sư cũng lộn xộn. Hắn không ngờ rằng sẽ được gặp lại giai nhân sau hai năm, trong lòng giống như có sóng lớn cuộn trào, điều này thể hiện rõ ràng qua giọng nói run run của hắn.

Nhưng mà, Vương Hủ lại không hề nhìn về phía đệ tử nói năng lộn xộn, mà híp mắt nhìn đĩa trái cây đã được lột vỏ sạch sẽ, từng quả một ngon mọng, chỉ đợi người cầm lên cho vào miệng.

Lúc trước hắn không phạt tên cẩu Tôn Bá này, đạo lý rất đơn giản: Một tiểu tử không có danh tiếng gì mà thôi, tuổi mới mười tám, dáng vẻ ngày thường trắng trẻo thư sinh, dụ dỗ được không ít nữ tử không kiến thức trong núi.

Hắn không trừng trị, nhìn đôi tình nhân bỏ trốn này hai mắt đẫm lệ, thề non hẹn biển, thề trung trinh không thay đổi. Hắn muốn để Tôn Bá một đời cơm áo không lo trở thành nhân thượng chi nhân, vứt bỏ nữ tử mình đã từng hứa hẹn, để nàng một mình trong ngục.

Cho nên cuối cùng Tôn Bá đi nước Tống- hầu hạ gã thái tử bạo ngược kiêu căng xuống dốc.

Con trai trưởng này của Tôn gia làm việc xúc động, tự nhận là học thức xuất chúng, nhưng tính tình mềm yếu. Sau này đến nước Tống, tuy rằng cưới được kiều thê, làm sĩ khanh, nhưng lại không được tham dự vào chính sự. Từ bỏ người trong lòng, cũng không giống như hắn dự đoán đạt được huy hoàng, chỉ mỗi ngày chìm đắm vào nỗi dày vò vô tận.

Đoạn thời gian đó, hắn luôn mượn rượu giải sầu, uống tới nỗi hỏng dạ dày, sau khi uống thuốc được kê thì lại ham mê ăn uống, chỉ có ăn uống mới có thể bổ khuyết nỗi trống trải trong lòng. Thiếu niên ngày xưa dịu dàng như giọt sương ban sớm, không biết đã biến mất lúc nào.

Tân Nô ngồi trên sạp, hai tay siết chặt. Dáng vẻ này rơi vào mắt Vương Hủ, hắn biết rõ, đối với nàng mà nói, kí ước trước kia vô cùng tốt đẹp, bây giờ lại bị một tên béo mập sa sút che lấp...

Đột nhiên Tân Nô ngẩng đầu, nhìn về phía vương Hủ, lưng thẳng tắp, đôi mắt to xinh đẹp khẽ lóe tia nhìn trào phùng.

Vương Hủ nghiền ngẫm nhìn nàng, khóe miệng khẽ cong tạo thành nụ cười lạnh.

Đúng lúc này, có người tiến đến bẩm báo: Gia chủ, ngoài cửa có người xưng là Bàng Quyên tướng quân nước Ngụy tới bái yết.

Tiếng vui cười dừng lại, trong đình viện nhất thời yên tĩnh. Mọi người đều nhìn về phía ân sư Vương Hủ, trong lòng chấn động.

Lúc trước khi bọn hắn nhập cốc, đều là hạng người vô danh, sau khi xuất cốc được ân sư ban tên, vang danh thiên hạ. Nhưng mà lần này lúc bái kiến ân sư, bọn hắn chỉ để nô bộc bẩm báo tên mình mà thôi, sao dám mang chức quan chư hầu ra để nói?

Tên Bàng Quyên này ngược lại thật tốt, chẳng những tới muộn, còn khoe khoang chức quan của mình, quả nhiên là vinh quy cố lý, tỏ vẻ oai phong.

Vương Hủ khẽ nâng chén rượu. Rượu lần này chính là rượu mận ở trong Quỷ Cốc, trong rượu còn chút thịt quả, uống vào rất thấm, ngọt.

Trong đại sảnh tĩnh mịch, Vương Hủ chậm rãi nói chuyện, không giống với vẻ anh tuấn nhã nhặn bề ngoài, thanh âm của gia chủ Quỷ Cốc giống như là hùng hưng cuồng dã, khiến người nghe kinh hãi.

Lúc trước ta lấy một chữ "Quyên" ban cho tiểu tử vô danh Bàng gia, là cảm thấy chữ này ngụ ý tốt, hội tụ thành suối, trăm nơi đổ ra biển, rửa đi sự giơ bẩn không tinh khiết.

Bạch Khuê ngồi một bên cung kính nói: Ân sư ban tên chô mỗi một đệ tử đều là dụng tâm lương khổ.

Vương Hủ cầm chén rượu lên, lạnh lùng nói: Nhưng nếu là nước trong bùn, cho dù ngày ngày thanh tẩy, cũng chỉ càng dơ bẩn không chịu nổi, thôi thì không cần tẩy rửa, cứ kệ nó chảy xuôi thôi...

Nói đến đây, hắn vứt chén rượu xuống đất, sau đó nói: Trời cũng đã tối, các vị đều là cận thần bên người vương, nên về sớm nghỉ ngơi!

Nói xong liền phất tay ra hiệu cho các đệ tử tản đi, đứng dậy, đi về phía sau màn che, theo lối hành lang rời khỏi, căn bản không để ý tới việc Bàng Quyên bái yết.

Tân Nô yên lặng đi theo sau Vương Hủ, đột nhiên hắn quay đầu: Nàng trở về... đến phòng ta đi.

Tân Nô căng thẳng, biết rõ đây là hắn muốn nàng bồi ngủ. Nàng khó chịu không muốn cùng nam tử tâm cơ thâm trầm này diễn trò lá mặt lá trái. Nhưng sự việc vừa rồi ở tiền đình khá căng thẳng, nàng không dám trái ý hắn, sợ hắn có cớ phát tiết, cúi đầu đi theo đường mòn tới phòng ngủ.

Đợi nàng đi xa, Bạch Khuê đứng ở bên trong hành lang tới gần nói: Tên Bàng Quyên ở ngoài cửa, đã bị đệ tử đuổi đi rồi, hắn cũng biết mình nói năng lỗ mãng, ngày mai sẽ tới bồi tội với ân sư.

Vương Hủ đứng ở hành lang ánh trăng bao phủ toàn thân, mở miệng nói: Hắn trời sinh lòng dạ hẹp hòi, không độ lượng. Nước Ngụy không phải là chỗ nên ở lâu, lần này ngươi trở về, tìm cớ rời khỏi đi.

Những phán đoán của Quỷ Cốc Vương Hủ về nhân tính trên quan trường gần đây rất chuẩn, huống hồ Bạch Khuê cũng cho là vậy, vội vàng chắp tay nói: Vâng, trở về đệ tử sẽ nói với Ngụy Vương.. nhưng mà đệ tử đi rồi, còn sư đệ Tôn Trọng...

Bàng Quyên đối xử với hắn thế nào? Vương Hủ hỏi.

Nhiệt tình, nhiều lần trước mặt Ngụy Vương tiến cử hiền tài...

Nghe xong lời Bạch Khuê... Vương Hủ nhắm mắt lại nói: Đã vậy, để hắn lưu lại, đứa nhỏ này mạnh hơn so với ca ca Tôn Bá của hắn, đa mưu túc trí, đáng tiếc thiếu chút lịch lãm rèn luyện, còn ngây ngô... Nếu được tôi luyện, cũng có thể trọng dụng. Về phần Bàng Quyên, khó chết già... Ba chữ cuối cùng, lộ ra lãnh ý vô tận, để người nghe xong không nhịn được rùng mình.

Bạch Khuê cũng là lão đệ tử trong Quỷ Cốc, lại nói tiếp thật ra hắn và ân sư cùng tuổi. Nhưng mà mỗi lần thấy Vương Hủ, hắn luôn cảm giác vị ân sư cùng tuổi này càng ngày càng thâm trầm, không khỏi nhớ tới một đoạn chuyện cũ đã qua nhiều năm...

Thế nhân đều biết ở núi Vân Mộng, giữa hai đỉnh núi 0.0 là một sơn cốc hẹp dài quanh năm sương mù, gọi là Quỷ Cốc.

Đây chính là cấm địa, nếu người nơi khác xâm nhập, cuối cùng sẽ bị Mời khỏi cốc.

Từng có một vị nghe nói là nho sinh thánh hiền mang theo đệ tử tìm hiểu Quỷ Cốc mà không được, tức giận la mắng: Thằng nhãi Vương Hủ! Miệng đầy tà thuyết mê hoặc người khác, xem tướng đầu độc thế nhân, không khôi phục chu lễ, dạy bảo đệ tử lễ nhạc, lại nghiên cứu tà thuật, bụng đầy lợi ích, vô lễ với khách, quả là nhiễu loạn vương đạo.

Vị nho sinh kia xem ra Tu thân còn chưa đủ hỏa hầu, cuối cùng dùng mồi lửa đốt hơn mười cây liễu nghe nói là của Cốc Chủ. Khói lửa đầy trời thiếu chút nữa dẫn lửa cháy rừng.

Nhưng mà khí độ Cốc chủ quả nhiên cao thâm, im lặng không ra, chỉ đưa một bộ mai rùa bói toán ra, và thẻ kí: Nho sam khỏa man hồn, họa tòng khẩu trung xuất, tha nhật nguy thành hạ, quân chi đoạn hồn thì. (*)

(*)Cái này đại khái là: Mặt người dạ thú, nhìn chó thành người, chỉ biết sủa loạn, ngày nào đi ra ngoài, lão già ngu ngốc sẽ bị đập chết.

Lập tức vị nho sinh kia tức giận, cầm mai rùa đập mạnh vào núi đá đập mai rùa kia tới mức vỡ tan.

Gia chủ từ trước tới giờ tính toán rất chuẩn, xem cho vị nho sinh kia rất linh nghiệm.

Nghe nói sau khi vị nho sinh kia vào thành tham dự tiệc, bởi vì loạn ngôn nói chuyện gia sự của công tử, mà bị băm thành thịt băm...

Sau khi biết tin, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, lập tức muốn xin ân sư học tập thuật xem bói.

Vương Hủ lại cười nói: Người bên ngoài Cốc nghe nhầm đồn bậy thì thôi đi, sao ngươi cũng thế? Nho sinh ngày đó cuồng vọng không có phong độ môn sinh, ta nói là xem bói, chỉ là an ủi hắn! Dựa vào thế đạo hôm nay, phân tranh phạt chiến nhiều lần, ở đầu mà không nguy? Dựa vào tính tình của hắn, phụng dưỡng sĩ khanh mà không cẩn trọng lời nói việc làm, dẫn tới họa từ miệng mà ra, khó có thể chết già...

Tất cả giải thích hợp tình hợp lí Bạch Khuê không thể không tin. Nhưng mà từ trước tới giờ ân sư không bao giờ giải thích ý nghĩ trong lòng mình, đối với hắn lại vô cùng kiên nhẫn, so sánh với đệ tử khác, sẽ chịu giải thích đôi lời. Ân sư khuyên hắn không nên học cách xem bói vớ vẩn, nhưng lại đưa hắn cuốn Kinh Thương.

Nếu cho đệ tử khác, chỉ sợ cảm thấy ta khinh thường tài hoa của chúng, ngươi có bằng lòng nghiên cứu một phen?

Cái gọi là sĩ nông công thương, thương nhân vĩnh viễn xếp hạng cuối cùng. Những… Những...nam tử này bán nhà cửa muốn tới trường học, nếu không được làm sĩ khanh vinh hoa phú quý, lọng che xe mã, chẳng lẽ lại muốn học làm một kẻ cả người toát ra hơi vị tiền bạc sao?

Thế nhưng lúc ấy Bạch Khuê lại kính cẩn nhận quyển sách còn chưa khô vết mực.

Hôm nay ân sư ám chỉ hắn nên từ quan, liền nhớ tới mấu chốt, hắn vội vàng nói: Sách của ân sư viết, vài năm nay đệ tử chuyên tâm nghiên cứu, có chút tâm đắc, lần này sau khi từ quan, muốn xin ân sư chỉ dạy đạo lí huyền học, học kinh thương tới các nước khác lịch lãm rèn luyện, chẳng biết có được không?

Vương Hủ mỉm cười, là lần thứ hai vui vẻ trong đêm nay: Ngươi là người thông minh, đã hiểu thấu "Gặp nguy không hoảng, là nam nhân ít ai có thể bỏ xuống đồ vật mình muốn, nếu nghĩ thấu, vi sư cũng không nhiều lời, ngày xưa Khổng tử ban thưởng cho đệ tử Đoan Mộc, là kì tài kinh thương, hi vọng ngươi có thể giỏi hơn hắn, có được sự nghiệp không kém hơn công hầu.

Nói với Bạch Khuê vài câu, hắn cất bước đi về phòng.

Tiệc rượu tàn trong bầu không vui vẻ, còn chưa ăn uống gì.

Trước kia ở trong cốc, trừ phi Vương Hủ dặn dò, nếu không đều do Tân Nô tự chủ làm ba bữa cơm.

Tối nay cũng thế, trên bếp lửa là nồi đồng, Lúc này nước đang sôi, thịt heo được nấu chín, có chút bắt mắt...

Tác giả có lời muốn nói:... Cốc chủ, Tân Nô nhà ngươi gọi ngươi về ăn thịt~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK