Nghĩ nghĩ, tôi lao vội xuống giường, ấn máy gọi nhanh cho Cảnh Long, tiếng chuông tít tít kéo dài, lòng tôi lo lắng đến bồn chồn không yên. Mãi đến khi nghe bên kia nhận máy, tôi mới thả lỏng mà thở ra một hơi...
- Alo, có chuyện gì vậy?
Tôi ngồi phịch xuống giường, miệng thở ra, tay thì lau mồ hôi trêи trán, giọng khản đặc:
- Anh không sao thì tốt rồi...
Đầu dây bên kia vội hỏi tới:
- Sao em lại nói vậy? Giờ là nửa đêm, không ngủ còn gọi cho tôi làm gì?
Tôi cắn môi, suy nghĩ vài giây rồi mới quyết định kể cho Cảnh Long nghe về chuyện khi nãy, kể xong xuôi, tôi nói thêm:
- Tôi là sợ anh xảy ra chuyện gì đó nên mới gọi cho anh giờ này, anh không có gì thì tôi mừng rồi, anh ngủ đi, ngủ đi.
Giọng anh ta nghiêm túc hơn hẳn:
- Em nói... em thấy tôi mặt đầy máu kéo chân em dậy?
Tôi gật gật:
- Ừ nhưng chắc do tôi nằm mơ linh tinh thôi...
- Em có nghe được gì nữa không?
Tôi lắc đầu:
- Không, chỉ là kêu tôi dậy thôi, tôi cứ tưởng là anh chọc ghẹo tôi... nhưng cửa phòng tôi khóa bên trong... vậy chỉ có thể là tôi nằm mơ.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, vài giây sau, tôi mới nghe Cảnh Long nhàn nhạt cất giọng:
- Em có sợ lắm không? Nếu sợ để tôi nói mẹ lên ngủ cùng với em?
Tôi vội từ chối:
- Không, không cần đâu, tôi thấy cũng bình thường mà, không sao anh đừng lo.
- Ừ, nếu vậy... em ngủ lại đi, giờ còn khuya lắm.
- Tôi biết rồi, anh cũng ngủ lại đi, ngủ ngon.
- Ngủ ngon!
Tắt máy, tôi thả điện thoại lên bàn rồi uể oải đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo trở lại. Tạt nước lên mặt, cảm giác mát lạnh kéo tôi về với thực tại, đột nhiên lại nhớ đến giấc mơ ban nãy... thoáng chốc lại thấy rùng mình sởn cả tóc gáy. Cũng may là Cảnh Long không có việc gì, chứ riêng tôi, tôi sợ mấy kiểu giấc mơ dạng như báo mộng như thế này lắm, sợ lắm thôi!
...............................
Cảnh Long không có nhà, tôi cả ngày loanh quanh trong phòng, đến giờ cơm xuống ăn cơm, giờ ngủ thì lại lên phòng ngủ, vừa chán lại vừa buồn. Đột nhiên lại thấy thèm trà sữa ở thành phố, tôi mới nói với Tiểu Đào đi tìm nguyên liệu rồi tự tay mình xuống nấu ít trà sữa để dành uống. Ngày trước tôi có theo mẹ bán trà sữa trước cổng trường nên việc nấu trà, làm trân châu này kia là tôi thuộc nằm lòng, chỉ là ở đây không có đủ nguyên liệu nên tôi chỉ nấu được trà với nặn trân châu truyền thống. Mùi thơm của sữa với trà hòa quyện vào nhau, Tiểu Đào đập đá đến mỏi cả tay, tôi múc ra vài ly để nguội rồi bỏ đá vào, tiếp theo là bỏ trân châu lên... chu choa mạ ơi... trông ngon phết ấy chứ?
Bưng lên trêи nhà một mâm đầy, còn lại tôi để cho mọi người ở dưới bếp cùng thưởng thức. Đi thẳng vào phòng bà nội, đưa cho bà một ly, cho mẹ một ly, có cả Bảo Châu và Thu Tuyết, mỗi người đều một ly. Bà nội biết là của tôi làm nên không chịu uống thử, Bảo Châu phải nói hết lời bà mới hút thử một hơi. Chắc là vừa miệng hay lạ miệng thế nào, tôi thấy bà hút thêm vài hơi nữa, ánh mắt khá là thích thú nhưng miệng vẫn cứ chê:
- Cũng có ngon gì đâu, béo béo kỳ cục.
Miệng thì chê lên chê xuống nhưng trà sữa trong ly vẫn được bà hút hết sạch, biết bà muốn uống thêm, tôi mới nhường cả ly của tôi, tôi dịu giọng nói:
- Mốt nội muốn uống, nội nói với con một tiếng... con nấu cho nội hen.
Bà liếc mắt, ậm ừ:
- Ừ, để coi.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi cười, tôi cũng vui vẻ cười đáp lại với bà, gì thì gì chứ tôi cũng nên lấy lòng bà nội chồng một chút, đỡ cho sau này phải làm chồng tôi khó xử.
Bảo Châu cười nói nhận xét:
- Mặc dù không ngon bằng trà sữa hiệu nổi tiếng ở thành phố nhưng An An nấu như vậy là ngon lắm rồi... tôi phải nể cô đó An An.
Thu Tuyết cười cười, tôi thì gật đầu cảm ơn lời khen ngợi của Bảo Châu. Mọi người nói thêm vài câu nữa thì bên ngoài có thầy Liên đến tìm, tôi, Thu Tuyết với Bảo Châu liền ra ngoài, để lại chỗ cho mấy người lớn nói chuyện với nhau.
Bảo Châu có việc nên rời đi trước, Thu Tuyết nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Bảo Châu, cô ấy bĩu môi nói:
- Chị thấy không, nó đâu có thật lòng khen chị đâu, khen mà cũng so sánh nữa... trà sữa ở nhà nấu thì làm sao bằng được với cửa tiệm mà so sánh.
Tôi cười cười:
- Kệ cô ấy đi, quan tâm mấy chuyện đó làm gì, cũng không có ảnh hưởng gì đến mình mà.
Thu Tuyết nghiêm túc dặn dò tôi:
- Chị phải cẩn thận, Bảo Châu không phải người đơn giản đâu, nó suốt ngày nhỏ to với bà nội... nguy hiểm cho chị lắm đó.
Tôi cười nhạt:
- Cô ấy có không nhỏ to thì bà nội cũng đâu có thích chị đâu... chuyện tới đâu mình tính tới đó, suy nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.
Thu Tuyết cằn nhằn:
- Chị cứ như vậy...
Tôi cười cười, cũng không phải chỉ nói suôn miệng như vậy cho qua chuyện mà thực ra trong lòng tôi cũng nghĩ y như vậy. Bảo Châu thông minh lợi hại... tôi biết chứ nhưng giờ kêu tôi đề phòng... tôi thực sự không biết phải đề phòng như thế nào. Nếu đã không tính được, vậy thì cứ để chuyện đến rồi giải quyết, như vậy cho đỡ nặng đầu.
Nói vài câu nữa, Thu Tuyết cũng đi lên phòng, tôi có chút buồn chán cầm theo ly trà sữa ra ngoài vườn ngồi cho mát. Đang ngồi nghe chim hót líu lo thì thầy Liên đột nhiên đi tới, tôi vẫn còn ám ảnh chuyện "chôn sống" lần trước nên mỗi khi gặp thầy Liên, tôi cứ có cảm giác sợ sợ thế nào ấy, rất khó tả. Mặc dù sợ nhưng tôi vẫn lịch sự đứng dậy chào hỏi:
- Con chào thầy!
Thầy Liên gật gật đầu, giọng rất từ tốn:
- Ta đến đưa cho con cái này...
Vừa nói thầy vừa đặt lá bùa được gói nhỏ giống hình tam giác vào trong tay tôi, tôi nhìn nhìn lá bùa trong tay mình, hoang mang hỏi:
- Lá bùa này... để làm gì hả thầy?
Thầy Liên cười rất dịu:
- Cảnh Long đêm qua gọi cho ta, nó nói con gặp ác mộng nên hôm nay ta đem tới cho con lá bùa bình an... con yên tâm đi... chỉ là bùa bình an thôi.
Tôi gật gù, ra là bùa bình an... cái tên Cảnh Long này... trông vậy mà cũng biết quan tâm đến vợ phết ấy chứ nhỉ?
Nghĩ nghĩ, tôi lại hỏi:
- Vậy... con dùng lá bùa này thế nào hả thầy?
Thầy Liên giải thích:
- Tối ngủ con để dưới gối, vậy là được, hoặc nếu kỹ tính hơn chút nữa thì con để vào trong người, như vậy sẽ yên tâm hơn...
Ngừng một chút, thầy lại hỏi:
- Bình thường con có hay nằm mơ gặp ác mộng như vậy không?
Tôi gật gật, thật lòng trả lời:
- Dạ, con cũng hay gặp ác mộng... nhưng không đến mức đáng sợ như hôm qua...
Thầy Liên đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn nghiêm lại trông rất nghiêm trọng, tôi có chút chột dạ nên khẽ cúi đầu, tránh ánh nhìn của thầy. Thấy tôi khép nép hơn bình thường, thầy mới dịu giọng hỏi:
- Cái vết sẹo trêи trán con...
Tôi vội trả lời:
- À cái sẹo này là do con gặp tai nạn lúc nhỏ... có chuyện gì không thầy?
Thầy Liên khẽ lắc đầu, thầy cười rất dịu:
- Trông có vẻ hơi lạ... nhưng thôi, con làm gì thì làm tiếp đi, ta có việc phải đi trước.
- Dạ, thầy đi ạ.
Thầy Liên đi rồi, tôi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, tay vô thức sờ sờ lên "vết sẹo" trêи trán mình. E hèm, cứ hễ ai nhìn vào mặt tôi cũng tò mò vết sẹo này làm cho tôi cứ giật mình thon thót. Vết sẹo rõ mồn một như thế này, trông rất dễ sinh nghi vậy mà không hiểu sao mẹ tôi lại cứ bắt tôi phải để vết sẹo này lên trêи trán. Thật ra đâu cần có vết sẹo này mới khiến tôi xấu đi, nội cái bớt đen che gần hết nửa mặt này cũng đủ biến tôi trở thành "Chung Vô Diệm" rồi... khó hiểu mẹ tôi thật!
...................................
Vì có thêm việc đột xuất nên Cảnh Long phải đi thêm hai ngày nữa mới về, tối ngủ không có anh ta, tôi thật sự cảm thấy rất thoải mái. Không cần canh me cũng không phải dè chừng ai hết, một mình độc chiếm cả cái giường, có nằm banh càng cũng không sợ bị ai càm ràm mắng mỏ. Mà Cảnh Long cũng rất tâm lý, sáng trưa chiều đúng cử đều gọi điện thoại hỏi han xem tôi đang làm gì, đã ăn cơm chưa, có gây nhau với bà nội không. Trước kia chưa lấy chồng thì có mẹ quan tâm, giờ lấy chồng thì được chồng quan tâm... như vậy cũng đủ cảm thấy ấm áp.
Như đúng lịch thì chiều nay Cảnh Long sẽ về đến nhà, cha chồng tôi muốn tổ chức bữa tiệc nướng ngoài trời mừng con trai ký được hợp đồng lớn nên đầu giờ chiều tôi đã ra chợ huyện mua một ít đồ về làm tiệc. Một phần là đột xuất, phần nữa là tôi cũng muốn mua chút đồ lặt vặt nên tranh phần đi chợ. Mà thực ra cũng không có mua gì nhiều cho bữa tiệc, tôi chỉ mua rượu với ít trái cây nhập khẩu thôi, còn đâu đồ nướng các thứ đã có nhà bếp lo hết.
Đi dạo mua sắm hơn tiếng đồng hồ, thấy cũng gần đến giờ Cảnh Long về nên tôi nhanh chóng lên xe về lại nhà. Xui xẻo sao giữa đường xe bị hư, mà khúc đường này thì làm gì có chỗ để sửa xe hơi, buộc lòng tôi phải xuống đường bắt xe ôm về nhà. Mà đúng là ra đường không coi ngày hay sao ấy, đứng cả buổi trời cũng không có lấy một chiếc xe chạy qua, tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, thở dốc ra mấy hơi. Vì để dễ bắt xe nên tôi đi bộ xuống tới ngã ba, tài xế với chiếc xe bị hư vẫn còn đang ở vệ đường đằng kia, lại chợt nhớ điện thoại bỏ quên trêи xe không gọi cho ai được nên tôi đành vác bộ lại chỗ anh Học tài xế. Vừa xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh, vừa đi bộ lơn tơn bên đường, đang còn than trách số phận hẩm hiu thì có một chiếc xe hơi đi ngược chiều đột nhiên tấp qua chỗ tôi. Chiếc xe dừng song song với tôi, cửa kiếng sau mở xuống, một người đàn ông tầm tuổi trung niên đeo kính mát gật đầu chào tôi một cái, mặc dù không biết là ai nhưng tôi cũng lịch sự chào hỏi lại. Đang còn ngơ ngẩn thì ông ta đã vội bước xuống xe, điệu dáng trông rất lịch lãm, tháo kính mát xuống, ồn ta cười nói với tôi:
- Mợ Hai đi đâu đây? Xe mợ đâu?
Ông ta gọi tôi là mợ Hai... vậy chắc ông ta biết Cảnh Long?
Tôi lịch sự trả lời lại:
- Xe tôi bị hư ở đằng kia, vì có chuyện gấp nên tôi đi bộ tới đây để bắt xe về nhà...
Người đàn ông kia gật gù, ông ta lại nói:
- Đã gặp ở đây thì coi như có duyên... để tôi đưa mợ Hai về... tôi với chồng của mợ cũng là chỗ quen biết.
Tất nhiên là tôi từ chối:
- Ấy không cần đâu, tôi gọi cho người nhà đến đón cũng được...
Người đàn ông kia lại nói:
- Từ đây về nhà rất xa, mợ đứng chờ như vậy thì chết héo mất. Mà tầm này cũng sắp chiều rồi, hai bên đường đều là rừng cây... trời lại càng dễ tối hơn. Đứng đây lát nữa sẽ rất nguy hiểm... tôi nghĩ hay là cứ để tôi đưa mợ về.
Tôi ái ngại nhìn ông ta, ông ta chợt cau mày chốc lát rồi bật cười lớn:
- Tôi quên... hèn gì mợ cứ nhìn tôi cảnh giác như vậy. Tôi tên là Lương, nhất Độ nhì Thành tam Lương... tôi chính là người thứ ba đó... đều là chỗ quen biết hết, mợ yên tâm.
Lương... tôi biết rồi... trước tôi có nghe mọi người hay nói về ba nhân vật tầm cỡ này... chỉ là...
Tôi dè chừng nhìn ông ta:
- Sao tôi tin được ông là Lương?
Người đàn ông vẫn không thấy khó chịu, ông ấy nhanh tay rút ra trong ví giấy chứng minh thư đưa cho tôi xem, giọng nói dễ nghe:
- Đám cưới cậu mợ tôi cũng đến dự, còn đây là chứng minh thư của tôi... mợ tin chưa?
Tôi nhìn vào chứng minh thư, lại nhìn lên mặt ông ta, kỹ càng hơn lại nhìn đến xe hơi ông ta đang đi. Khẽ gật gù, đúng thật là đại gia rồi, chứ ở cái vùng quê cằn cỗi như vầy thì lấy đâu ra con xe Lexus mấy tỉ bóng loáng cơ chứ? Cả biển số cũng là biển số vùng này... không lệch đi đâu được.
Chú Lương cười cười:
- Mợ Hai đúng là đề phòng cao, tôi không nghĩ là nhìn tôi lại gian xảo đến vậy?
Tôi cười giả lả:
- Ấy chết... con đâu dám nói chú gian xảo đâu, chẳng qua... con thật sự không biết chú từ truớc.
Chú Lương gật gật đầu, ông ấy mở cửa sau xe cho tôi, nụ cười rất lịch thiệp:
- Mợ Hai lên xe đi, tôi đưa mợ về.
- Dạ... vậy con cảm ơn trước.
Trong xe còn có thêm một người nữa nên tôi ngồi sát ở phía cửa, chú Lương thì ngồi ở ghế phụ lái. Người ngồi bên cạnh tôi là một cô gái trông khá là gầy, mắt đeo kính mát khá to, đầu đội mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt. Lúc tôi ngồi vào, cô ấy có gật đầu chào tôi, tôi cũng lịch sự gật đầu chào lại.
Xe chuyển động rời đi, chú Lương mới quay lại giới thiệu tôi với cô gái đang ngồi cùng tôi:
- Lệ Dung... đây là vợ của cậu Hai Cảnh Long.
Cô gái tên Lệ Dung khẽ quay sang nhìn tôi, tôi cũng muốn nhìn xem dung nhan cô ấy như thế nào nhưng vẫn là không nhìn ra được gì...
Lệ Dung... cái tên này quả thực rất đẹp... Lệ Dung!
Lệ Dung im lặng khá lâu, cứ tưởng là cô ấy sẽ im luôn thì cô ấy lại đột nhiên cất giọng rất dịu:
- Chào mợ Hai, tôi là Lệ Dung.
Tôi gật gật đầu, lần đầu tiên nghe được một giọng nói ngọt ngào đến như vậy, trái tim có chút đập nhanh hơn vài nhịp, cứ như là vừa nghe được một bài hát nào đó rất hay, rất hay...
- À chào cô, tôi là An An, rất vui khi quen biết cô.
Lệ Dung vẫn không tháo kính hay là gỡ mũ xuống, cô ấy khẽ hỏi:
- Mợ đi đâu để xe hư giữa đường vậy? Cậu Hai không đi cùng mợ à?
Tôi cười cười:
- Tôi đi ra chợ huyện mua ít đồ, chồng tôi đi làm vẫn chưa về nên không đi cùng tôi được.
Lệ Dung gật gù:
- Vậy à... vất vả cho mợ rồi.
Tôi phủi phủi tay, cười hề hề nói:
- Có gì đâu mà vất vả... dù sao cũng rất cảm ơn cô và chú Lương, nếu không gặp được hai người, không biết đến bao giờ tôi mới về được đến nhà nữa.
Chú Lương quay lại cười nói với tôi:
- Mợ Hai đừng khách sáo như vậy, chúng ta đều là người quen cả mà.
- Dạ.
Xe chạy một quãng đường cũng khá là xa, suốt cả buổi cũng chỉ có tôi nói chuyện với chú Lương chứ tuyệt nhiên Lệ Dung không hề hé miệng nói thêm một câu nào. Mà chú Lương cũng rất hòa đồng, chú ấy nói chuyện rất thu hút, lại rất biết cách pha trò, rất thú vị, làm cho tôi quên mất luôn là xe mình vừa bị hư. Mãi đến khi về đến trước cổng nhà, chú Lương bước xuống xe mở cửa xe cho tôi, chú ấy cười tươi nói:
- An An, hôm nào chú mời con một bữa, con nhất định phải đi đó nha.
Tôi cười lớn:
- Nhất định rồi ạ, con còn phải cảm ơn chú đã giúp đỡ con nữa mà. À quên nữa, chú vào nhà ngồi chơi một chút, giờ này chắc chồng con cũng về rồi đó.
Nụ cười trêи môi chú đột nhiên dịu xuống, giọng cũng bớt vui vẻ hơn trước:
- Chắc là không được... để khi khác đi An An.
Tự dưng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đang còn định hỏi nguyên do thì ở sau lưng, giọng trầm trầm của Cảnh Long đột nhiên truyền đến:
- An An, có chuyện gì vậy?
Tôi giật mình, quay người lại đã thấy Cảnh Long đứng sau lưng, tôi vội trả lời:
- Cảnh Long, may quá... xe em hư thì gặp được chú Lương... chú ấy...
Cảnh Long không cười với tôi mà lại nhìn chằm chằm về phía chú Lương, ánh nhìn vô cùng kỳ lạ, cứ giống như là đang nhìn kẻ thù của mình vậy. Giọng anh ấy khẽ cất lên, đúng chuẩn giọng nghiêm nghị:
- Trần Vĩ Lương... ông đừng nói với tôi... đây chỉ là tình cờ?
Chú Lương hơi chau mày, vừa nói vừa cười, ý tứ vô cùng khách sáo:
- Cậu Hai, đúng là tình cờ... là cậu đa nghi quá thôi.
Cảnh Long chau mày, anh ta quay sang tôi, ý như muốn tôi giải thích một chút. Thấy vậy, tôi vội lên tiếng giải thích:
- À xe em bị hư... là chú Lương cho em quá giang về đến nhà...
Cảnh Long đanh mặt lại, anh ta như kiểu cảnh cáo tôi, lại quay sang chú Lương đang cười, anh ta khẽ cất giọng, nói:
- Nếu việc ông làm thật sự xuất phát từ ý tốt... vậy Cảnh Long tôi thay mặt vợ tôi cảm ơn ông.
Chú Lương trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện:
- An An đã cảm ơn tôi rồi, không cần cậu Hai phải lập lại việc làm mà cậu không muốn...
Quay sang tôi, chú Lương cười tươi rói, nói lớn:
- Chú về trước nha An An, hẹn gặp con dịp khác.
Tôi cúi đầu chào chú ấy, cũng không quên chào luôn Lệ Dung ở trong xe. Nói chung người ta giúp mình thì mình cứ cảm ơn đi, ân oán gì gì đó tính sau.
Tôi và Cảnh Long đứng nhìn xe chú Lương rời đi, đợi chiếc xe đi khuất, Cảnh Long mới kéo tay tôi, chân mày anh chau lại, giọng có chút không vui lắm:
- Em biết ông ấy là ai không mà đi cùng xe?
Tôi dường như đoán được mình vừa làm sai chuyện gì đó, tôi cúi đầu khẽ hỏi:
- Tôi... thật sự không biết... anh có thể rộng lượng nói cho tôi biết... chuyện gì đang xảy ra được không?
Cảnh Long véo nhẹ vào mũi tôi, anh nói:
- Lão Lương và nhà chúng ta không phải là bạn, sau này em đừng thân thiết với lão ấy nữa... đã hiểu chưa?
Tôi ngớ người, lại không nghĩ là có cả vấn đề này xảy ra. Sao từ trước đến giờ không ai nói cho tôi biết vậy trời? Tôi cứ đinh ninh là cả ba đại gia đều chơi chung với nhau, giống như là cha chồng tôi với với ông Thành vậy ấy?
Thấy tôi rụt cổ, Cảnh Long dịu giọng dặn dò:
- Lát nữa em đừng có nói với ba và mọi người là lão Lương đưa em về... nhớ chưa?
Tôi gật gật đầu, còn chưa kịp quay vào trong thì đã nghe một giọng nam giận dữ từ sau lưng cất lên, giận dữ đến ngút trời:
- An An, cô đi vào đây, nhanh lên!
Tôi quay người nhìn lại, chỉ còn thấy được gương mặt đáng sợ của cha chồng tôi... thôi tiêu rồi... phen này ăn cám luôn rồi!
_.