- Con ơi... con ơi!"
Giấc mơ kết thúc, tôi giật mình tỉnh dậy, trêи người mồ hôi túa ra ẩm ướt, nước mắt vẫn còn đọng trêи mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống làm cho tôi giật mình lo lắng không thôi. Tôi mất mấy phút mới bình tĩnh lại được, cảm giác trong giấc mơ quá mức chân thật, sự đau đớn vẫn còn hiện hữu ở trong tim, buộc tôi không cách nào quên đi được.
Đây đã là lần thứ n tôi mơ thấy giấc mơ kia rồi, cũng không hiểu vì sao, tôi luôn có cảm giác, người đàn ông bồng bọc vải trắng dính máu kia chính là Cảnh ɖu͙ƈ chứ không phải là Cảnh Long. Chắc là do tôi từng tiếp xúc với Cảnh ɖu͙ƈ nên chỉ cần nhìn vào ánh mắt, tôi vẫn có thể đoán được ra người trong mơ là ai, mặc cho gương mặt Cảnh Long và Cảnh ɖu͙ƈ là vô cùng giống nhau. Tôi thật sự rất sợ âm hồn của Cảnh ɖu͙ƈ nhưng tôi có cảm giác, dường như Cảnh ɖu͙ƈ, anh ta không muốn làm hại tôi... thật sự chưa từng mơ thấy anh ta làm hại tôi.
Lúc Cảnh Long mở cửa đi vào, tôi vẫn còn ngồi thẩn thờ ở trêи giường, nước mắt chưa dụi, mồ hôi cũng chưa lau. Cảnh Long nhìn thấy tôi cả người đờ đẫn ra, anh hoảng loạn, vội vàng đi tới chỗ tôi, anh lo lắng hỏi:
- An An... em sao vậy? Em đau ở chỗ nào hả? Có phải không?
Vừa hỏi, anh vừa kiểm tra ngó nghiêng từ trêи xuống, tôi thấy anh lo lắng nên liền lên tiếng trấn an anh:
- Em không sao... em là gặp ác mộng thôi.
Cảnh Long chau mày, anh vừa lau mồ hôi cho tôi, vừa hỏi:
- Ác mộng gì? Em mơ thấy gì mà sợ hãi thành ra như vậy?
Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Cảnh Long nghe. Nghe tôi kể xong, mặt Cảnh Long thoáng biến sắc, tôi còn thấy được ở trong mắt anh có sự sợ hãi đến kỳ lạ. Anh ngẩn ra một hồi, cuối cùng như suy nghĩ thấu đáo, anh nghiêm túc nói với tôi:
- Thời gian này... để anh sắp xếp cho em về bên nhà mẹ chơi, cũng sẵn để mẹ chăm sóc cho em luôn, đợi em bé được 5 tháng rồi về lại nhà mình.
Tôi nghe anh nói vậy vừa mừng cũng vừa lo:
- Được không anh... em sợ là bà nội với mẹ mình không đồng ý.
Cảnh Long trấn an tôi:
- Không sao, mọi chuyện để anh sắp xếp... em đừng lo nghĩ gì hết, sẽ ảnh hưởng đến con đó... hiểu chưa?
Tôi gật gật đầu, trong lòng biết tin mình sẽ được về mẹ đẻ để dưỡng thai mà vui đến quên cả giấc mơ ban nãy. Ở nhà chồng cũng tốt nhưng bà nội với mẹ chồng quản lý nhiều quá làm tôi có chút cảm giác ngột ngạt. Chưa kể bây giờ còn ở trong giai đoạn 3 tháng đầu thai kì nữa, hai người họ đối với tôi cực kỳ khắc khe nên đâm ra tôi có cảm giác tù túng không được thoải mái. Giờ được Cảnh Long cho về ở với mẹ thì vui quá còn gì nữa, tôi phải gọi cho mẹ báo ngay tin này mới được.
Thấy tôi phấn khích, biểu cảm căng thẳng trêи mặt Cảnh Long mới dễ chịu ra được chút. Anh dỗ dành tôi thêm chút nữa rồi lại đi xuống nhà, anh nói là anh đi bàn chuyện với mẹ, lát nữa sẽ đưa tôi về nhà mẹ tôi sau. Tôi gật gù kɧօáϊ chí sắp xếp ít quần áo cho vào túi xách, đem theo ít đồ thôi là được rồi, nhà mẹ đẻ với nhà chồng tôi gần nhau, đi đi về về cũng được mà.
Cũng không biết Cảnh Long nói với mẹ và bà nội thế nào mà hai người lại vui vẻ để tôi về nhà mẹ tôi dưỡng thai, còn không quên dặn dò tôi ăn ngủ đúng giờ, vài ba ngày lại về chơi với bà nội một chút nữa. Công nhận là chồng tôi hay thật, cái gì làm cũng được, tài thật.
Mà về nhà mẹ đẻ đúng là thích thật, mặc dù mẹ cũng quản lý chuyện ăn chuyện ngủ của tôi nhưng bà lại thoải mái hơn nhiều, tôi cũng không còn cảm giác tù túng như trước nữa. Mẹ chồng tôi thì thường xuyên qua thăm tôi, mỗi lần qua chơi bà đều mua cái này cái kia, ngồi chơi hơn tiếng đồng hồ rồi lại về nhà. Thật ra mẹ chồng tôi rất quan tâm đến tôi, lại cực kỳ coi trọng em bé trong bụng tôi, tôi đối với bà cũng vô cùng tôn kính, chuyện mẹ chồng nàng dâu cơ bản là rất ít khi xảy ra.
................................
Dạo gần đây Cảnh Long hơi bận, anh nói ở công ty có nhiều việc cần giải quyết nên thường là gần 8 giờ anh mới về đến nhà. Bỗng nhiên hôm nay mới hơn 6 giờ chiều mà anh đã gọi cho tôi, trong điện thoại anh bảo tôi thay quần áo ấm trước, anh về sẽ đưa tôi đi tới một nơi. Tôi mặc dù không biết là đi đâu nhưng nghe qua giọng nói của anh rất là nghiêm túc nên tôi liền làm theo, đợi lát nữa lên xe hỏi anh sau cũng được.
Ngồi trêи xe, tôi có chút lo lắng, khẽ hỏi anh:
- Cảnh Long... có chuyện gì hả anh?
Cảnh Long nhìn tôi, anh gật đầu, giọng có chút nặng nề:
- Anh đưa em tới nhà thầy Liên trước, đợi lát nữa sẽ đến mộ của Cảnh ɖu͙ƈ sau.
Nghe đến bốn chữ "mộ của Cảnh ɖu͙ƈ" tôi thoáng nổi da gà, lấp bấp hỏi lại:
- Mộ... Cảnh ɖu͙ƈ? Sao em phải tới mộ của Cảnh ɖu͙ƈ?
Cảnh Long đột nhiên quay sang nắm chặt lấy tay tôi, anh dịu giọng trấn an tôi, nhưng sâu trong lời nói, tôi vẫn nghe ra được là anh cũng đang rất lo lắng.
- Em bình tĩnh đi, có anh ở đây, sẽ không sao đâu, không sao đâu...
Tôi lại run run, nói cứ như mếu:
- Nhưng... nhưng tại sao em phải tới mộ của Cảnh ɖu͙ƈ? Lại còn là nửa đêm nữa, chuyện này không tốt cho bà bầu mà?
Biết là không thể giấu được tôi, Cảnh Long mới trầm giọng giải thích:
- Thực ra... chuyện giấc mơ em kể với anh, anh thấy rất kỳ lạ nên mới nói với thầy Liên, hỏi xem thầy có biết được chuyện gì hay không. Thầy Liên sau đó có đến mộ của Cảnh ɖu͙ƈ, thầy muốn gọi hồn em ấy lên để hỏi xem rốt cuộc là Cảnh ɖu͙ƈ muốn nói gì với em nhưng kết quả là gọi không được.
Tôi nghe mà toát mồ hôi:
- Không gọi được... có phải Cảnh ɖu͙ƈ đã đi đầu thai rồi không?
Cảnh Long lắc đầu, giọng càng lúc càng nặng nề:
- Không, Cảnh ɖu͙ƈ vẫn còn ở lại dương gian... em ấy vẫn chưa siêu thoát.
- Vậy... vậy...
Cảnh Long lại siết chặt tay tôi, anh xoa xoa như muốn trấn an tôi đừng sợ nữa:
- Vì em đang có thai mà giấc mơ kia của em thật ra rất kì quái... anh nghĩ là Cảnh ɖu͙ƈ muốn nói gì đó nhưng lại không nói được. Lần này chắc phải là em ra mặt, để xem em ấy có chịu hiện lên hay không. Dù sao Cảnh ɖu͙ƈ cũng đã hiện về trong giấc mơ của em, có em ở bên cạnh, chắc là em ấy sẽ chịu lên.
Tôi lúc này ngoài sợ hãi ra thì không còn bất kỳ cảm giác nào khác nữa. Mẹ ơi, khuya lắc khuya lơ rồi kéo nhau ra mộ của Cảnh ɖu͙ƈ... cái này có phải gọi là điếc không sợ súng hay không? Lỡ như lại giống như lần trước... Cảnh ɖu͙ƈ nhập vào Cảnh Long nữa thì sao?
Biết tôi đang lo sợ, Cảnh Long mới dịu giọng trấn an tôi:
- Em đừng lo, có anh với thầy Liên ở bên cạnh em, sẽ không có chuyện gì đâu...
Tôi suy nghĩ lo lắng nửa ngày, cuối cùng cũng run rẩy nói được mấy chữ:
- Em sợ... sẽ giống như lần trước, Cảnh ɖu͙ƈ nhập vào anh thì biết làm thế nào?
Cảnh Long lắc đầu:
- Sẽ không đâu, thầy Liên đã chuẩn bị hết cho anh với em rồi, cơ bản là Cảnh ɖu͙ƈ sẽ không đến gần anh với em được. Thầy Liên rất cao tay, em đừng lo, thầy đã nói được là sẽ được. Nếu như không chắc chắn, anh cũng không để em xuất hiện mạo hiểm như vậy.
Nghe qua chắc là anh và thầy Liên đã bàn bạc với nhau rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định này, nếu như không gấp rút thì Cảnh Long cũng sẽ không đưa tôi theo như vậy. Cảnh Long là người như thế nào, anh ấy yêu thương tôi như thế nào chả nhẽ tôi không biết. E là chuyện này có liên quan đến mẹ con tôi, nếu không có liên quan, thầy Liên cũng đã không nhọc công mời mọc một bà bầu như tôi nửa đêm đến gọi hồn người đã chết.
Sau khi đến nhà thầy Liên, thầy ấy liền làm phép rồi đưa cho tôi một lá bùa hình thù rất kỳ lạ, tôi một cái, Cảnh Long một cái, có lá bùa này trong tay, sẽ không có ma quỷ nào dám đến gần bọn tôi nữa. Đợi đến gần 11 giờ khuya, trong lúc tôi đang ngủ gà ngủ gật thì Cảnh Long khều khều kêu tôi dậy, anh lấy áo khoác choàng thêm lên người tôi rồi bao bọc tôi trong vòng tay anh, sau đó đưa tôi lên xe đi tới khu lăng mộ nhà họ Huỳnh.
Đến nơi, một đoàn hơn 10 người bao gồm cả tôi kéo nhau đi vào trong khu lăng mộ, giờ này mà có ai bắt gặp chắc sẽ ngất xỉu vì sợ hãi mất. Mà cái cảm giác nửa đêm đến khu lăng mộ, eo ơi, sợ khϊế͙p͙ vía!
Cảnh Long ôm eo tôi, anh như muốn khảm tôi vào trong người anh, một giây cũng không rời tay khỏi eo tôi. Không gian xung quanh im ắng lạ thường, tiếng gió rít lên làm tôi sợ đến run hết cả người. Đi bộ một chút là đến nơi, tôi vẫn như lần đầu vào đây viếng mộ của Cảnh ɖu͙ƈ, cơ bản là sợ đến mức không dám nhìn đến phần mộ của anh ta, mắt cứ lơ đễnh nhìn sang hướng khác. Nhưng lúc này đây, tôi mới phát hiện chuyện nhìn sang hướng khác còn đáng sợ hơn là nhìn vào bên trong. Chỗ này là đồi núi, cô hồn dã quỷ rất nhiều, nhìn lung tung có khi mang họa cũng không chừng. Càng nghĩ càng thấy thần kinh căng thẳng đến tột độ, tôi nép sát vào người Cảnh Long, mặt dán chặt vào người anh, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Thầy Liên lúc này đang bày trận, đợi đúng 12 giờ đêm, lúc âm khí mạnh nhất, thầy liền khua kiếm làm phép gọi hồn. Trêи tay thầy là 3 nén nhang kèm theo một lá bùa với những chi tiết ngoằng ngoèo kì lạ. Thầy dùng con dao nhỏ cắt máu ở đầu ngón tay rồi quệt lên cây kiếm gỗ đào để làm phép, trông chuyên nghiệp vô cùng. Chỉ là đến gần 30 phút sau mà xung quanh cũng không có bất kỳ một tiếng động gì khác lạ, giống như là người chết ở kia không đồng ý hiện lên gặp thầy...
Giống như đã biết trước kết quả, thầy Liên cũng không lấy làm khó chịu, thầy lúc này xin Cảnh Long một chút máu ở đầu ngón tay để làm phép. Lần này xem ra có kết quả hơn, cây cối xung quanh đang yên tĩnh thì đột nhiên ào ào chuyển động mặc dù không có gió thổi. Nhưng cũng chỉ là cây cối xua nhau chứ tuyệt nhiên không thấy Cảnh ɖu͙ƈ hiện ra.
Đến lần thứ 3, thầy Liên mới đến xin tôi một ít máu ở đầu ngón tay, trêи trán thầy lúc này đã lấm tấm mồ hôi, thần sắc có vẻ mệt mỏi rất nhiều so với khi nãy. Sau khi lấy được máu, thầy liền làm phép, kết quả ngoài sức tưởng tượng của tôi, gió rít lên từng cơn nghe như đang rất giận dữ, cây cối xua nhau ngã nghiêng hết bên này rồi đến bên kia. Tôi nép sát người vào Cảnh Long, nếu không có anh ôm chặt tôi vào lòng chắc tôi đã ngã xuống đất vì gió quá mạnh. Gió thổi ào ào tầm được mấy phút thì đột nhiên dừng lại, xung quanh an tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì ở sau lưng, tôi có cảm giác một cỗ khí lạnh ở đâu đột nhiên xông thẳng tới khiến toàn thân tôi buốt lạnh đông cứng. Cùng lúc đó, tôi lại nghe được giọng của thầy Liên cất cao:
- Cảnh ɖu͙ƈ... trêи người bọn họ có bùa chú, cậu không đến gần được đâu.
Cảnh ɖu͙ƈ... Cảnh ɖu͙ƈ tới rồi... tới rồi!
Tôi sợ đến mức hai chân run cầm cập, cả người như không có sức lực mà dựa hết vào người Cảnh Long. Tôi cũng không biết Cảnh Long có sợ hay không nhưng đôi tay ôm lấy tôi vẫn siết rất chặt, tôi càng run thì anh càng siết chặt hơn, như muốn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của tôi vậy. Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có giọng khàn khàn của thầy Liên là tiếp tục cất lên:
- Cảnh ɖu͙ƈ... cậu hiện về trong giấc mơ của An An là có ý gì? Cậu muốn nói gì với con bé?
Chỉ có tiếng hỏi chứ tuyệt nhiên không có tiếng đáp, tôi lúc này sợ lắm, mặc dù tò mò nhưng có chết tôi cũng không dám hé mắt nhìn quanh. Cảnh Long cứ vỗ vỗ vào người tôi, ý là muốn trấn an tôi đừng sợ, có anh ở bên cạnh tôi rồi, có anh ở ngay đây rồi.
Thầy Liên im lặng rất lâu, rất lâu, mãi đến khi sau lưng không còn cảm nhận được cỗ khí lạnh nữa, thầy Liên mới dịu giọng nói với tôi và Cảnh Long.
- Xong rồi, Cảnh ɖu͙ƈ đi rồi, hai đứa mau ra xe đi, lát về nhà nói chuyện sau.
Tôi có hơi ngỡ ngàng... Đi rồi? Mới đây mà Cảnh ɖu͙ƈ đi rồi?
Cảnh Long đáp "dạ" một tiếng rồi lại đưa tôi ra xe, cả quãng đường đều giấu tôi vào trong người, bước đi cũng cẩn thận và kỹ lưỡng hơn cả. Ngồi vào trong xe, tôi lúc này mới thấy bản thân được an toàn hơn chút, mắt cũng từ từ mở ra nhìn về xung quanh. Trong xe khá là ấm nên cảm giác lạnh lẽo ở bên ngoài đã không còn, Cảnh Long giúp tôi xoa xoa tay, anh hỏi:
- Em thấy còn lạnh nữa không?
Tôi gật gật đầu:
- Cũng còn hơi hơi...
- Vậy ráng chịu một chút, anh đưa em về nhà thầy Liên... chút nữa là hết lạnh ngay ấy mà, cố một chút nha.
Nói rồi, anh cho xe chạy nhanh ra khỏi khu lăng mộ, chỉ một lát là đến nhà thầy Liên. Hai bọn tôi về được một lúc thì thầy Liên cũng về đến, thấy Cảnh Long vẫn còn ôm chặt lấy tôi, thầy liền hỏi:
- Sao vậy? Con bé lạnh hả?
Cảnh Long khẽ gật:
- Cũng đỡ hơn rồi thầy... mà chuyện của Cảnh ɖu͙ƈ...
Thầy Liên ngồi đối diện bọn tôi, thầy đột nhiên thở dài kỳ lạ:
- Chuyện giấc mơ của An An... Cảnh ɖu͙ƈ không nói gì, cậu ấy muốn con chăm sóc cho An An thật tốt.
Cảnh Long ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ vậy thôi?
Thầy Liên gật đầu:
- Đúng là chỉ có như vậy thôi, Cảnh Long... tính tình của Cảnh ɖu͙ƈ trước giờ vẫn như vậy, đến khi chết đi thành quỷ mà vẫn thâm sâu khó lường như vậy.
Thành quỷ? Cái gì thành quỷ? Cảnh ɖu͙ƈ thành quỷ rồi sao?
Mặt Cảnh Long cũng biến sắc, mà tôi lúc này thì như con chuột nhít bị người ta bắt, run rẩy từ đầu tới chân. Thầy Liên thấy tôi sợ đến tay chân run rẩy, thầy mới trấn an tôi:
- Cảnh ɖu͙ƈ là do chết oan, oán hận lúc chết rất lớn nên biến thành quỷ cũng không có gì là sai trái. Nhưng cũng may là cậu ấy không phải quỷ hại người, tu vi tính đến hiện tại cũng không cao, chỉ là quỷ có thực lực cấp thấp mà thôi. Cũng bởi thực lực thấp nên cậu ấy mới không hiện hình ra được... cũng không dễ dàng gì tiếp cận được con với An An.
Dừng một chút, thầy Liên lại nhàn nhạt cất giọng, lần này ánh nhìn lại chuyển hết lên người tôi:
- Chỉ là... cậu ấy có vẻ còn chấp niệm chuyện gì đó rất lớn, lớn đến mức không muốn siêu sinh đầu thai chuyển kiếp. Lần trước Lão tiên đến đây, ta có nói qua với ngài ấy về chuyện của Cảnh ɖu͙ƈ, Lão tiên cũng có đến mộ của Cảnh ɖu͙ƈ, có gặp được cậu ấy nhưng cậu ấy lại nói cậu ấy chưa muốn siêu thoát vì có tâm nguyện còn chưa làm xong. Ta thật sự rất tò mò nhưng Lão tiên không nói là chuyện gì mà ta hỏi Cảnh ɖu͙ƈ, cậu ấy cũng không nói cho ta biết. An An... con với Cảnh ɖu͙ƈ... có liên quan gì không?
Tôi giật mình, liên quan gì là liên quan gì... làm sao tôi có thể liên quan đến Cảnh ɖu͙ƈ được...
Thấy tôi ngỡ ngàng, Cảnh Long liền lên tiếng:
- Chắc là do trước lúc chết, Cảnh ɖu͙ƈ còn có tâm nguyện chưa làm được... để con về suy nghĩ thử xem là chuyện gì mà khiến Cảnh ɖu͙ƈ day dứt mãi không muốn siêu thoát. Thầy Liên, An An không phải người ở đây, cô ấy không thể có liên quan gì đến Cảnh ɖu͙ƈ được đâu.
Thầy Liên thu lại ánh nhìn, thầy nói:
- Ta cũng mong là như vậy, ta cũng không nghĩ được là An An sẽ có liên quan gì đến Cảnh ɖu͙ƈ. Chuyện Cảnh ɖu͙ƈ muốn tiếp cận với An An, rất có thể là do An An là vợ của con nên Cảnh ɖu͙ƈ mới đến gần con bé... thôi, con đưa con bé về trước đi, chuyện về giấc mơ kia, ta sẽ nghiên cứu thêm. Nhưng trước mắt cứ nghe theo lời của Cảnh ɖu͙ƈ, bảo vệ An An thật tốt, con hiểu chưa?
Cảnh Long gật đầu chắc nịch:
- Con hiểu rồi, Cảnh ɖu͙ƈ không nhắc nhở thì con cũng sẽ bảo vệ mẹ con em ấy. Giờ cũng khuya rồi, con đưa vợ con về trước, thầy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm nha thầy.
- Ừ, hai đứa về.
Tôi cũng đứng dậy chào tạm biệt thầy Liên, nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, đã muộn đến thế rồi ư?
Cảnh Long nắm tay tôi dắt tôi ra xe, anh mở cửa xe cho tôi ngồi vào rồi mới nổ máy xe rời khỏi nhà thầy Liên. Thật ra ban nãy lúc thầy Liên hỏi tôi có liên quan gì đến Cảnh ɖu͙ƈ hay không... tôi thật lòng rất muốn trả lời là có. Nhưng có ở đây không phải là tôi quen biết trước với anh ta, chỉ là tôi cảm thấy bản thân tôi và người em song sinh của Cảnh Long, có một mối liên hệ nào đó mà tôi rất khó diễn tả rõ ràng được. Mối liên hệ giống như là có thật, mà lại giống như là không có thật, rối rắm đến kỳ lạ... khiến tôi mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy rùng mình!
_________________________