Chuyện liên quan đến việc trong nhà của Thời Lạc, Dư Thuý mặc dù thắc mắc, nhưng vẫn luôn chưa từng hỏi Thời Lạc cái gì.
Tình huống lúc đó của Thời Lạc, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được quan hệ gia đình hắn rất phức tạp. Dư Thuý không quen thay người khác cởi bỏ khúc mắc, cũng không muốn dò hỏi việc riêng tư của người ta, cứ như vậy luôn ngầm hiểu gác lại, mãi đến tận ngày Dư Thuý lái xe dẫn theo Thời Lạc đi chừng 10 km tìm được một quán mì vằn thắn, rốt cục không nhịn được nói: "Lúc Kha Hạo học cấp hai tiền bạc đã vô cùng dư dả, làm sao cậu..."
Làm sao lại thê thảm như vậy, đến nỗi bây giờ ngày nào không ăn bữa sáng sẽ không có cảm giác an toàn.
"Đội trưởng, tất cả người thân trong nhà anh, có phải sẽ có một người..." Thời Lạc bị mì vằn thắn hun nóng tê đầu lưỡi, than một tiếng thổi hơi, "Nỗi nhục của gia đình? Hoặc gần như là nỗi nhục của gia đình?"
Dư Thuý chần chờ, gật gật đầu.
Thời Lạc nói: "Ba tôi, chính là nỗi nhục nhã trong mắt tất cả mọi người ở nhà."
"Từ nhỏ vô học, lớn lên làm xằng làm bậy, quan hệ yêu đương hỗn loạn, sau khi kết hôn không chịu trách nhiệm, ông nội tôi sắp xếp cho ông ta một chức vụ cao lại không chịu ngồi, vơ vét rút trộm tiền..." Thời Lạc cười nhạo, "Ông ta, hội tụ đầy đủ ngũ độc."
(*Ngũ độc: gồm năm loại rắn, rết, bọ cạp, thạch sùng, ếch. Ở đây ý nói ba Thời Lạc sở hữu toàn bộ các thói hư tật xấu trên đời.)
Dư Thuý khẽ cau mày.
Thiếu niên Dư Thuý thỉnh thoảng lại chạy đến nhà Kha Hạo, năm ấy rời nhà càng lúc càng thường xuyên, gần như mỗi tháng đều sẽ đi xin ăn cọ uống một lần.
Kha Hạo lúc ấy ở cùng với ba mẹ ba người đơn độc, trong nhà cũng không thể xem như quá lớn, nhưng vừa nhìn chính là kiểu gia đình vô cùng chú trọng.
Ba Kha Hạo nho nhã ôn hoà, mẹ Kha Hạo ôn nhu tao nhã, sau khi biết nghề nghiệp của Dư Thuý cũng tỏ ra rất thấu hiểu, còn thường xuyên khuyên Dư Thuý nên liên lạc lại với ba mẹ, tranh thủ sớm giải quyết mâu thuẫn, người một nhà dù sao vẫn là người một nhà.
Năm ấy nhà Kha Hạo cho thiếu niên Dư Thuý rất nhiều an ủi, cho nên bây giờ biết Kha Hạo còn có chú và em họ, Dư Thuý theo bản năng cho là cùng cây cùng cội, coi như không sánh được như nhà Kha Hạo thì hẳn cũng không kém đi đâu được.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Thời Lạc ăn mặn, bát mì vằn thắn cho thêm không ít gia vị, một bát mì trộn lẫn, Thời Lạc vừa thêm dấm chua vừa nói: "Có phải anh cảm thấy ba tôi so với bác tôi keo kiệt hơn rất nhiều?"
Dư Thuý không nói gì.
Bản thân Thời Lạc dửng dưng như không có việc gì: "Không có gì là không thể nói, ông ta đúng thật không có tiền, một người như vậy, anh nói xem, nếu anh là ông nội tôi, anh có yên tâm đưa chức vụ quan trọng cho ông ta không? Có yên tâm giao khoản tiền lớn cho ông ta không?"
Dư Thuý cười không nói.
"Có lẽ đã cho không ít, nhưng ông ta quá giỏi phá của, đầu tư tiền vào mấy việc mà chính tôi còn cảm thấy không hiệu quả, thua lỗ thì lại về lật túi ông nội tôi, thua lỗ nhiều, bác trai bác gái trên mặt không nói, trong lòng..." Thời Lạc tự giễu nở nụ cười, "Tôi cũng đỏ mặt thay ông ta, cố tình ông ta không cảm thấy, còn đòi tiền ông nội, ông nội tôi thấy cứ tiếp tục như vậy không được, có lỗi với bác tôi rất nhiều, cho nên năm năm trước sau khi cho ba tôi gần nửa cái công ty, thì không bao giờ cho ông ta tiền nữa."
Thời Lạc nhanh chóng ăn nửa bát vằn thắn, nói: "Có điều mỗi tháng vẫn có thể nhận chút tiền lãi, chỉ cần ông ta đàng hoàng lấy tiền tiêu tiền làm một người không phận sự, chẳng thể xảy ra chuyện gì, cố tình ông ta không cam lòng, luôn muốn làm một cái chuyện lớn để ông nội thừa nhận ông ta, một lần nữa giao lại gia nghiệp cho ông ta, kết quả anh có thể đoán được, ông nội tôi đối với ông ta ngày càng thất vọng, số tiền lãi cho ông ngày càng giảm bớt."
Trong mắt Dư Thuý loé lên cái gì đó, môi giật giật, vẫn không nói chuyện.
Thời Lạc uống một ngụm nước dùng, nhíu mày: "Cho nên, thứ duy nhất bây giờ ba tôi có thể lợi dụng được là tôi, ông tội tuy rằng không thích tôi, nhưng tôi dù sao cũng là cháu trai, thành tích còn tốt như vậy, sau này...Ông nội tôi năm nay 80, anh hiểu chưa?"
Dư Thuý yên lặng nhìn Thời Lạc: "Cho nên cậu nghỉ học?"
"Đúng." Thời Lạc hờ hững: "Tôi không có khả năng giúp ba tôi đi tranh giành tài sản di chúc, coi như tương lai ông ta có thể lấy được cái gì cũng không thể cho tôi, càng khỏi phải nói tôi vốn không muốn."
Thời Lạc nâng bát mì vằn thắn lớn, hơi nhíu mày: "Cho nên tôi phải sớm bất chấp tất cả, để ông nội bỏ qua ba con tôi, một phân tiền cũng không để lại cho chúng tôi là tốt nhất, tôi đã có thể tự nuôi sống mình, ông ta..."
"Ông ta không chết đói được, chỉ là phải chịu sự khinh thường của bác gái dựa vào tiếp tế của bác trai nhịn uất ức sống tiếp nửa đời còn lại."
Thời Lạc sung sướng suy nghĩ đến cảnh tượng đó, sảng khoái vỗ đùi: "Nếu có thể như vậy thật, tôi sẽ vui vẻ biết bao nhiêu!"
Dư Thuý ngậm điếu thuốc chưa đốt, mỉm cười nhìn Thời Lạc.
Nếu như là người khác, lúc này hiển nhiên sẽ phải hoặc vội vã hoặc tận tình khuyên Thời Lạc đừng vì sảng khoái nhất thời mà bỏ lỡ chính mình, tiền đồ của bản thân, không nên bởi vì trả thù mà làm tổn thương chậm trễ mình, huống chi đó là ba ruột, giữa cha con nào có gì gọi là thâm cừu đại hận đâu?
Thế nhưng trước mặt Thời Lạc lại chính là Dư Thuý.
Dư Thuý lúc đó nói: "Lựa chọn của cậu, là tự do của cậu."
Tiền đồ của bản thân, ba của bản thân, từ nhỏ bị thương đau dằn vặt cũng là chính bản thân.
Dư Thuý không muốn can thiệp, chưa từng ăn khổ như Thời Lạc, Dư Thuý không muốn thay Thời Lạc tha thứ cái gì.
Thế nhưng Dư Thuý thật sự không thích Thời Lạc dùng cách tự sát để trả thù tấn công, lúc đó hắn nhắc nhở Thời Lạc, những việc tương tự như vậy đừng có lần sau.
Dư Thuý mới vừa thay mình lấy lại mặt mũi trước mặt ba ruột, Thời Lạc đối với Dư Thuý đều nói gì nghe nấy, vội vàng gật đầu, đáp ứng rất tốt.
Lúc trước đáp ứng tốt, đảo mắt đã qua hai năm, Thời Lạc lại điên cuồng đánh đổi phí ký kết một mùa giải của mình, đưa mười ly trà chanh cho Dư Thuý.
Thời Lạc trong xương chính là người như vậy.
Thời Lạc lúc này cũng không hối hận, tiếc nuối duy nhất là chuyện lần này làm không đủ đẹp, không sảng khoái lưu luyến như năm đó.
Thời gian qua đi hai năm, một lần nữa ngồi lại quán ăn sáng đã từng sửa sang qua, nhìn bát mì vằn thắn lớn bằng với bát mì năm đó, Thời Lạc nhẹ nhàng hít mũi nghĩ, không phải qua hai năm mình hoá gà đi, cũng không phải đầu óc mình sắp xếp không chu toàn, chẳng qua là bởi vì năm đó có người trợ giúp, còn bây giờ mình đứng ở phía đối lập bước đi một mình.
Ngày ấy năm ấy, Kha Xuân Kiệt vừa bước ra khỏi phòng huấn luyện, Thời Lạc một giây trước còn đang nổi giận nổ trời lập tức quấn quýt cẩn thận đặt mấy cái mũ trong tay xuống bàn, xin Dư Thuý là người duy nhất ở hiện trường làm chứng thay mình là mình chỉ chơi một chút, tuyệt đối tuyệt đối không làm hư, cũng chưa tạo thành thương tổn gì đến mấy cái mũ kia.
Dư Thuý đang chơi đến giai đoạn sau trong game, nhịn cười đến đau dạ dày, ừ một tiếng: "Làm chứng cho cậu."
"Bốn ngàn một cái, bốn ngàn một cái..." Thời Lạc nhìn quanh bốn phía trong lòng mờ mịt, càng lúc càng không hiểu giá của mấy hàng bên này, kính nể nhìn túi thức ăn ngoài lúc thường chẳng có gì lạ, không dám khinh thường, từ từ bị mấy cái chữ trên túi thức ăn ngoài hấp dẫn, chậm rãi nói, "Đội trưởng, tuy rằng...Thế nhưng, cái quán ăn tư nhân quý muốn chết này không có mấy cái như hộp riêng biệt hay là gì gì đó hả? Tại sao...Bọn họ phải dùng hộp thức ăn của Áo Giáp Đỏ để đựng thức ăn?"
(*Áo Giáp Đỏ : Là một chuỗi quán ăn chuyên về món tôm hùm đất, với 13 loại gia vị truyền thống, xuất hiện ở nhiều nơi trên trung tâm thành phố, chính xác hơn, nó là loại chỉ cần dùng app là đặt được đấy :>)
Dư Thuý cầm điếu thuốc đốt lên, vừa nhìn chăm chú màn hình vừa nói: "Bởi vì đó chính là tôm hùm đất của Áo Giáp Đỏ thức ăn ngoài."
Thời Lạc nghẹn lời: "Anh mới nói..."
"Bịa, thì làm sao?" Dư Thuý mặt không biến sắc: "Quán ăn tư nhân tôi mới nói kia đúng thật là quán thường đưa đồ ăn đến căn cứ chúng ta, chỉ là tối hôm qua không khéo chúng ta lại gọi tôm hùm đất mà thôi, cái này cũng không tính là tôi bịa đặt đặt trắng trợn, làm sao thế?"
Lý luận của Dư Thuý hình như rất vững chắc, Thời Lạc không khỏi lần thứ hai nghi ngờ nhìn mấy cái mũ trên bàn: "Vậy mấy cái vật nhỏ này..."
Dư Thuý nói: "Đó thật sự là bốn ngàn một cái, cậu không tin thì cầm lên nhìn xem, bên mặt phải vải lót mũ có khắc chữ, tất cả đều là mã hoá đặc biệt."
Thời Lạc một chút cũng không muốn chạm lại vào thứ hơn một ngàn một cái kia, vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, tôi tin."
Trong mắt Dư Thuý có ý cười, hút một hơi thuốc, tiếp tục tự mình chơi.
Lúc nãy trong miệng Dư Thuý không có mấy câu nói thật, hơn nữa hắn lại cực kì thích trêu Thời Lạc, cố tình Thời Lạc còn ở độ tuổi thiếu niên ngay thẳng cái gì cũng tin, không nhận ra mấy lời kia là đùa mình hay nghiêm túc thật, cho dù có mấy lời vô lý, nhưng chỉ cần là Dư Thuý nói, Thời Lạc đều không chút nghi ngờ tin toàn bộ.
Lúc ấy Dư Thuý tuy rằng cũng rất trẻ, nhưng ở trong giới đã là nhân vật già đời, lại là đỉnh cao của Trị Liệu Sư, lá chắn mạnh nhất khu thi đấu, đã có vô số vầng sáng vây quanh người, bị Dư Thuý lừa gạt thật sự quá dễ dàng. Vì vậy một thời gian dài sau đó, Thời Lạc tiến vào NSN, lại tiến vào IAC, bị hiện thực thay phiên đập vào mấy vòng, nhận lương từ hai nhà mới biết, cái tiền lương này vốn phải từ phòng quản lý tài vụ sau khi nộp thuế chuyển vào thẻ mình, chứ không phải đội trưởng trực tiếp chuyển khoản Alipay cho.
(*Alipay: là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba.)
Lúc đó Thời Lạc mới biết, mình năm đó ở FS nhận hai tháng lương, tất cả đều từ tài khoản riêng của Dư Thuý.
Nhóm cao tầng từng ở FS cũng không biết, trong câu lạc bộ của mình còn có một thay thế bổ sung ăn không ngồi rồi nhận lương một năm nhiều như vậy.
Hai tháng tiền lương kếch xù kia, chẳng qua là Dư Thuý thay mình ở trước mặt Kha Xuân Kiệt lấy lại mặt mũi.
Thời Lạc nhận ra quá chậm từng muốn chạy đến chất vất Dư Thuý đã đi xa Châu Âu, muốn trả lại mấy trăm ngàn đồng kia cho Dư Thuý, đương nhiên chỉ là nghĩ đến một chút mà thôi.
Hai người từ lâu đã hoàn toàn cắt đứt, từng nói không bao giờ liên hệ lại với nhau nữa.
Thời gian đó Thời Lạc nhìn lịch sử Dư Thuý chuyển khoản cho mình trong lòng khó chịu đến không thở nổi, bỗng nhiên hiểu tình huống lúc đó của Dư Thuý, tại sao tổn thương nhiều người như vậy vẫn còn có người liều chết trung thành theo đuổi.
Có một số người, một mặt đối xử với mình rất tốt, một mặt lại cắt đứt vô cùng dứt khoát với mình, sau đó để mình trong những năm tháng sau này hận hắn thấu xương, nhưng cuối cùng lại chẳng thể buông bỏ được.
Thời Lạc có những ngày tháng hận Dư Thuý đến phát rồ, cực kì muốn đi nói với từng người, các người ngàn vạn lần đừng để người này đầu độc, đừng để hắn đối xử tốt với mình, không phải tương lai bị hại bò cũng không bò lên được thì cũng là hối hận muốn chết. Nhưng sau này Thời Lạc từ từ phát hiện, hồi tưởng lại bị hại bò cũng không bò lên được, hình như chỉ có chính mình mà thôi.
Đôi mắt Thời Lạc bị hơi nóng mì vằn thắn hun đỏ, cố hết sức bưng bát mì ăn lên ăn hết toàn bộ vằn thắn, vùi đầu uống sạch nước dùng đến không còn một giọt.
Thời Lạc xé một cái giấy ăn lau lau khoé miệng, cúi đầu quét mã trả tiền, quay người đi khỏi quán ăn sáng, về căn cứ IAC.
Mới vừa 7 giờ sáng sớm, Thời Lạc lê bước chân đi lên cầu thang, lúc bước qua phòng tiếp khách lầu một cửa liền mở ra.
Thời Lạc nghiêng mắt, là Triệu Phong.
Triệu Phong nhìn trên dưới Thời Lạc, đôi mắt lỗ tai cổ Thời Lạc đều đỏ, môi lại trắng bệch, quầng mắt hơi xanh lên, trạng thái cả người kém vô cùng, Triệu Phong líu lưỡi: "Cậu, cậu, đây là..."
"Uống hơi nhiều, huấn luyện chiều nay để thay thế bổ sung lên, tôi đi ngủ một giấc." Giọng Thời Lạc khàn khàn, "Không có chuyện gì thì đừng gọi tôi."
Triệu Phong vội vàng gật đầu.
Thời Lạc quay người đi lên, Triệu Phong do dự một chút nói: "Evil."
Thời Lạc cau mày: "Còn có việc?"
Triệu Phong nuốt nước miếng: "Thật không dám quấy rầy cậu, thế nhưng việc này giấu cũng không giấu nổi, nên..."
Đầu Thời Lạc đau sắp nứt: "Có thể một hơi nói xong không?"
Triệu Phong nói: "Tối Whisper sẽ tới, muốn...gọi cậu không?"
Thời Lạc cứng đờ tại chỗ.
Danh Sách Chương: