Thời Lạc vất vả mãi mới góp lên ý dâm thì bị một thân ngay thẳng chính trực của lão Kiều dập nát.
Thời Lạc dựa vào tường, uể oải hít sâu một hơi, vẫn không nghĩ ra, "Anh tới làm cái gì?"
Lão Kiều khiếp sợ với khả năng cây ngay không sợ chết đứng của Thời Lạc, nói, "Hỏi rất hay, tôi tới làm cái gì? Tôi có thể tới làm cái gì? ! Cậu vô cớ bỏ việc gần nửa tiếng rồi! Tôi không nói Chu Hoả trừ tiền thưởng của cậu thì thôi, cậu còn ngang ngược như vậy, hỏi ngược lại tôi tới làm cái gì? Tôi thấy cậu không có việc gì, không có việc gì thì đừng đứng ở chỗ này tập đón khách! Đi huấn luyện!"
"Ồ." Thời Lạc buồn bực vò đầu, lúng túng đầy mặt, cúi đầu nói, "Xin lỗi, biết rồi."
Lão Kiều cảm thấy cả người không dễ chịu, nghĩ mãi không ra nhìn Thời Lạc, thô giọng thúc giục, "Đi đi đi, không có gì khó chịu thì đi huấn luyện, làm cái gì không biết..."
Thời Lạc đóng cửa lại về phòng huấn luyện với lão Kiều, máy Dư Thúy không có người ngồi, Thời Lạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn, phát sóng trực tiếp của Dư Thúy cũng đã đóng.
Thần Hoả với Puppy đang xếp trận đơn, đều mang tai nghe cách âm, cho nên vừa nãy không nghe thấy cái gì, tất nhiên cũng không biết Dư Thúy đi đâu, Thời Lạc đành phải nhìn về phía lão Kiều, lão Kiều nhìn vị trí máy Dư Thúy một cái, nói, "À, vừa nãy Chu Hoả gọi cậu ta đi."
Thời Lạc gật gật đầu, trở lại trước máy của mình, cũng đóng phát sóng trực tiếp, tự mình đi xếp trận đơn.
Dư Thúy dẫn theo mình tạo một phen sóng gió lớn này, Chu Hoả đương nhiên ngồi không yên, vội vã gọi Dư Thúy đi hỏi xem rốt cục muốn làm gì, có nên làm sáng tỏ cái gì hay không.
Lời đều là mình nói, không muốn rút lại một câu nào, Dư Thúy bảo Chu Hoả không cần làm sáng tỏ cái gì, cũng không cần thừa nhận cái gì.
Nếu tạm thời Thời Lạc không muốn công khai, Dư Thúy vẫn sẽ tôn trọng ý kiến này, không chuẩn bị công khai.
Chu Hoả nghĩ không thông, "Cậu còn không muốn công khai, còn muốn tự mình dẫn theo nhịp điệu chơi trò mập mờ, cậu muốn làm gì? Đơn thuần tạo chủ đề giúp tôi? Cậu từ khi nào thì săn sóc như thế? Không phải công việc kinh doanh chiến đội là nhiệm vụ của tôi hả? Cậu làm sao còn giành của tôi?"
Viện chuyên tạo chủ đề Chu Hoả toả sáng hai mắt, "Đã có người tổng hợp lại giọng nói của cậu và hình ảnh Thời Lạc trong camera làm thành một video phát lên mạng, cái lượt share đó, ái chà chà...Thật sự, cái video đó tôi xem cũng thấy quá được, giọng nói của cậu phối hợp với mấy biểu cảm nhỏ của Evil...Rất lấy lòng người khác."
Chu Hoả suy nghĩ vô cùng sâu xa, "Đây là cậu đang lót đường cho tương lai công khai? Kế hoạch của cậu chu đáo như thế sao?"
Dư Thúy mỉm cười, "Không nghĩ nhiều như vậy."
"Thật ra là bất chợt hứng khởi, nhìn không nổi em ấy không vui, đột nhiên muốn nói mấy câu...Chu toàn thay em ấy." Dư Thúy nghịch điện thoại di động, chậm rãi nói, "Vốn chỉ muốn nói với fan vài chuyện cũ giữa tôi và em ấy, mà nói mãi chính tôi cũng để ý."
Chu Hoả nhìn trên dưới Dư Thúy, thắc mắc hỏi, "Để ý cái gì?"
Dư Thúy dừng lại, một lát sau nói, "Nhớ lại chuyện lúc trước, cảm thấy tôi chưa đủ đau lòng em ấy."
Chu Hoả ngẩn ra, bật cười, "Còn chưa đủ? Làm sao chưa đủ? Cậu đối với Thời Lạc còn chưa đủ tốt?"
Dư Thúy cười lắc đầu một cái, không nói thêm lời nào, đứng dậy đi về phòng huấn luyện.
Thời Lạc từ khi quen biết mình, đầu tiên bị mình lừa gạt sau lại bị mình bán, trước trước sau sau chẳng có được mấy ngày vui vẻ, mình đối tốt với Thời Lạc ở chỗ nào?
Chưa đủ đau lòng, sau này phải đau lòng nhiều hơn.
Ngày mai thi đấu thường quy với Phong Xế, sân nhà của mình, không cần dậy quá sớm, mọi người như thường lệ rời giường, không nhanh không chậm ăn sáng thu dọn đồ đạc đi đến sân thi đấu nhà mình.
Sân thi đấu nhà mình, phòng nghỉ chuyên dụng cho Free lớn hơn, rộng thoáng hơn bình thường rất nhiều, Thời Lạc đi vào phòng nghỉ liền ngồi xuống ghế sô pha góc tường, đeo tai nghe nhìn điện thoại, vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Thần Hoả với Puppy đi trang điểm trước, đánh với câu lạc bộ Phong Xế, cơ bản cũng không có chuyện rắc rối gì, Chu Hoả ngày hôm nay không đi cùng đội, Dư Thúy đặt balo thiết bị xuống rồi đi ký tên thay chiến đội, lúc trở về thấy Thời Lạc vẫn còn chơi di động.
"Chiến thuật ngày hôm qua đã xác định xong, còn xem cái gì đó?" Dư Thúy đi đến ngồi xuống bên cạnh Thời Lạc, nói trêu Thời Lạc, "Xem màn hình của em."
Thời Lạc liếc mắt nhìn mọi người trong phòng nghỉ, thấy không có người ngoài nào, đưa điện thoại di động cho Dư Thúy, không nhịn được khoe khoang, "Xem...Hai chúng ta có cái này!"
Dư Thúy nhận lấy liếc mắt nhìn, mỉm cười.
Dư Thúy với Thời Lạc rốt cục cũng có siêu thoại* cp.
(* Siêu thoại là những bài viết, những post, những topic thu hút sự chú ý lớn từ người dùng mạng xã hội.)
Trong lòng Thời Lạc vui vẻ lại không tiện biểu hiện ra, khoe rất biết điều, "Tuy rằng tạm thời không có náo nhiệt như siêu thoại cp của em với Ngoã Ngoã...Nhưng mà cũng có rất nhiều fan."
"Mắt của fan vẫn rất tốt, rất nhiều chuyện em không biết fan đều biết."
Thời Lạc nhanh chóng lướt lướt weibo, dừng lại đưa cho Dư Thúy xem, nhỏ giọng nói, "Cái tấm ảnh này...Này là hai năm trước lúc thi đấu thường quy, anh bị chụp được."
Dư Thúy nheo mắt nhìn một chút, không hiểu lắm, "Anh cầm một cái mô hình, làm sao vậy?"
Thời Lạc ngồi nhích nhích vào trong, nhẹ giọng nói, "Fan nói...Trận thi đấu thường quy đó, có người từ nhà tài trợ thiết bị ngoại vi đến, trước thi đấu ra mặt, quảng cáo sản phẩm của bọn họ, sau đó theo thông lệ tặng quà cho tuyển thủ, là cái mô hình đó...Show ra ống kính, mỗi tuyển thủ một cái, chia ra chức nghiệp, mô hình Trị Liệu Sư, mô hình Tay Đột Kích, mô hình Tay Bắn Tỉa...Làm vô cùng tinh xảo, nhà tài trợ đều chuẩn bị cho mỗi tuyển thủ một cái, chỉ không chuẩn bị cho em."
Dư Thúy khẽ nhíu mày, nghĩ một lúc hơi có ấn tượng.
Thời Lạc lúc đó vừa vào FS, còn là một thay thế bổ sung, không có danh tiếng gì, nhà tài trợ căn bản không biết còn có người này, lúc chuẩn bị quà bỏ sót Thời Lạc, chỉ riêng không chuẩn bị quà cho Thời Lạc.
Sau trận thi đấu kết thúc, vì phối hợp với quy trình hoạt động, nhà tài trợ muốn tặng quà cho từng tuyển thủ, đến FS bên này, đương nhiên hơi lúng túng.
Nhưng mà chỉ lúng túng mấy giây.
Nhà tài trợ đưa mô hình Trị Liệu Sư cho Dư Thúy, Dư Thúy nhận lấy nhìn cũng không nhìn, trực tiếp mở balo thiết bị Thời Lạc đang đeo ra thả vào.
Chính là tình cảnh đó, vừa lúc được fan chụp lại.
Thời Lạc lúc đó cũng là Trị Liệu Sư, cho Thời Lạc mô hình Trị Liệu Sư cũng có gì không đúng, hành động này của Dư Thúy được fan khen EQ cao, bây giờ đào lại nhìn, lại có một mùi vị khác.
Hai năm trước quá nhiều chuyện, rắm cũng là vấn đề, chính Dư Thúy cũng sắp quên sạch sẽ.
Dư Thúy nhìn Thời Lạc lưu tấm ảnh đó lại, thấp giọng hỏi, "Một cái mô hình mà vui vẻ như thế?"
"Không phải chuyện mô hình..." Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, trong mắt ngập tràn thoả mãn, do dự lắc đầu, "Thôi, không nói, nói anh lại cảm thấy em cố ý làm anh đau lòng."
Dư Thúy nhẹ giọng nói, "Không có chuyện gì, em nói."
Thời Lạc nhìn Dư Thúy, cách một lát mới thấp giọng nói, "...Là cái quà nhỏ này, đồ chơi nhỏ này."
Thời Lạc cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhỏ giọng nói, "Chưa từng có ai nghĩ đến em."
Nhớ lại ngày bé của Thời Lạc, Dư Thúy một lúc lâu mới tiêu hoá được câu này.
"Đã bảo anh đừng hỏi," Thời Lạc nhìn điện thoại di động, có hơi hối hận nói, "Em lần này thật sự không phải cố ý."
Dư Thúy giơ tay xoa nhẹ đầu Thời Lạc một cái, "Nếu thấy chuyện gì hai chúng ta đều quên mất thì nhớ tới cho anh xem."
"Xem cái gì?" Lão Kiều tiến vào phòng nghỉ, "Sắp thi đấu rồi, không cần xem lại video thi đấu nữa! Đánh với Phong Xế không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng phát huy là được."
Thời Lạc chột dạ đáp một tiếng, cất điện thoại di động đi, bị nhân viên công tác dẫn đi trang điểm.
Mùa giải trước Phong Xế là chiến đội phải đi trụ hạng, đúng thật không cần khẩn trương, Free thẳng thắn lưu loát 2-0 tiễn Phong Xế đi, tính cả thời gian ở phòng nghỉ ngơi lẫn phỏng vấn sau thi đấu, không tới 1 tiếng rưỡi đã tan ca về nhà.
Ngày đó có hai cuộc thi đấu, Free đánh với Phong Xế trước, ở một sân thi đấu khác là NSN thi đấu với Saint, mấy người Free thi đấu trước bên kia đã đánh đến ván thứ ba, lúc này thi đấu vừa kết thúc đã biết được kết quả bên kia.
Lão Kiều nói, "NSN thắng."
Thời Lạc ngoài ý muốn nói, "Ngoã Ngoã chống đỡ được?"
Lão Kiều gật đầu, "Chống được, đặc biệt là ván thứ ba, cậu ta phát huy rất tốt."
"Lợi hại." Thần Hoả vỗ tay, than thở, "Giỏi đó, NSN thắng Saint, Saint thắng chúng ta, mà chúng ta lại thắng NSN...Chiến đội các nhà đều đang nghi ngờ, chiến đội nhà đối diện vô dụng thế này làm sao mà thắng được đội thứ ba kia, sau đó không ai trào phúng ai nữa, rất tốt rất tốt..."
"Tiền đồ!" Lão Kiều vỗ gáy Thần Hoả một cái, "Hai chiến đội nhà người ta ít nhất còn đánh được ba ván, chúng ta thì sao? Là bị Saint 2-0 cạo đầu tiễn đi, lúc các cậu ở đây ngu ngốc hành hạ nhau tới chết, hai nhà người ta ở bên kia đánh khí thế hừng hực, nói thật, vừa nãy các cậu thi đấu tôi cũng không chú ý, còn mở cả phát sóng trực tiếp xem bọn họ thi đấu..."
Dư Thúy vừa thu dọn thiết bị vừa hỏi, "Đánh thế nào?"
"Rất đẹp, kích thích, đánh hăng hái hơn các cậu bên này." Lão Kiều líu lưỡi, "Lão Cố đúng thật giấu chúng ta không ít, bọn họ ngày hôm nay thi đấu trạng thái rất tốt, hoàn toàn không giống với bình thường thi đấu luyện tập...Ngày hôm nay trở về không nói đến thi đấu của các cậu, xem lại video thi đấu chiến đội hai nhà bọn họ."
Puppy thở dài, "Được thôi, tôi cũng đoán không xem lại video thi đấu ngày hôm nay, còn tưởng ngày hôm nay có thể thoải mái một chút, này đi nói lý lẽ với ai, thật vất vả mới không xem lại video thi đấu của mình, còn phải bận tâm thay người ta xem lại video thi đấu của người ta."
"Biết người biết ta, không để các cậu xem không được." Lão Kiều cũng biết bọn họ mấy ngày trước huấn luyện gấp mệt nhọc, động viên nói, "Có điều ngày hôm nay không về nhà ăn, khao mọi người, ăn bên ngoài, quản lý Chu đã chờ ở chỗ ăn cơm, đi đi đi..."
Bị lão Kiều thúc giục, mấy người thu dọn một chút, đeo balo thiết bị đi ra ngoài.
Trên đường đến bãi đậu xe sẽ chạm mặt với fan chờ kết thúc, thắng thi đấu ở sân nhà, tuy rằng thắng rất ngu, mà những fan còn đang hưng phấn ở hiện trường, thấy mấy người là vô cùng kích động, từ xa đã chào hỏi, không ít fan còn ôm quà.
Từ xưa lúc ở FS mấy tuyển thủ đều gần như không lấy quà của fan, hoa tươi cũng không lấy, mấy người theo thường lệ chào hỏi fan một chút rồi đi, chỉ có Dư Thúy liếc mắt nhìn nhiều hơn mấy lần, đi được hai bước quay đầu lại, trong tiếng hét chói tai của fan nhận lấy một con rối Tay Đột Kích bản Q* nho nhỏ fan đang ôm.
(*Bản Q là kiểu con rối đầu to mắt to, kiểu bản chibi ấy, hay bạn nào đu idol Kpop thì thường gọi là doll á.)
Fan vây quanh Dư Thúy không nhịn được cười vang, không hiểu Dư Thúy làm sao đang yên đang lành tự dưng muốn một con búp bê nhỏ.
Chính Dư Thúy cũng hơi ngượng ngùng, nở nụ cười với fan kia, thân sĩ cúi người, quay người bước vài bước lên xe.
Mấy người còn lại đã lên xe ngồi từ lâu, Puppy nhướng mày liếc mắt nhìn Dư Thúy, miễn cưỡng nói, "Phản lão hoàn đồng?" (Từ già trẻ lại.)
Lão Kiều cũng quay đầu liếc mắt nhìn, thấy Dư Thúy chỉ lấy con rối cũng không để ý, "Tôi hình như từng thấy cái này trên Taobao*...Không tới 100 tệ, nhận thì nhận đi."
(*Taobao là trang mạng mua sắm trực tiếp của TQ, hàng taobao dạo nổi tiếng lắm nên chắc ai cũng biết nhở.)
Thần Hoả xem thường liếc mắt nhìn Dư Thúy, "Mấy tuổi rồi?"
Chỉ có Thời Lạc cùng ngồi phía sau không lên tiếng.
Đúng như dự đoán, Dư Thúy cầm con rối lên xe vừa ngồi xuống bên cạnh Thời Lạc, ngay lập tức ném con rối vào lồng ngực Thời Lạc.
Thừa dịp người khác nói chuyện không để ý, Dư Thúy vừa đặt balo thiết bị xuống vừa nhẹ giọng nói, "....Thời thần, anh là 5, 6 năm rồi chưa từng nhận quà của fan."
Mà vì em, phá lệ vẫn giá trị.
Loại quà nhỏ này không ai sẽ nghĩ đến em, anh sẽ.
Vì em, bị fan ồn ào, bị đồng đội chê cười, cũng không có gì.
Danh Sách Chương: