Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông”
Tố Bạch đứng ở giữa con phố, sóng mắt hơi di chuyển. Cô đã đứng bất động ở đây từ sáng sớm. Chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, tòa nhà cao tầng này là nơi Mặc Phong làm việc, căn phòng ở vị trí trung tâm kia cũng là nơi anh ngồi để làm việc. Cô thầm nghĩ:”Phong, em đang nhìn anh đấy. Đồ đầu đá, anh có đang nhìn về phía em không?”.
Tiết trời hôm nay thật đẹp, không quá nắng chỉ dịu nhẹ như mùa thu rất êm đềm. Cô thở dài tùy tiện kiếm một nơi để ngồi xuống, rồi lại im lặng ngồi như một pho tượng mắt không rời khỏi tòa nhà kia.
Ánh chiều tà cũng dần ngã bóng, Mặc Phong rời công ty. Vẻ mặt có chút mệt mỏi. Một chiếc xe màu đen chạy tới, bóng dáng của anh rất nhanh đã khuất đi. Tố Bạch hơi mỉm cười, nhìn theo bóng dáng đã đi xa. Cuối cùng, cô cũng xoay lưng rời đi.
--- --------
“ Mặc Phong, em ở đây“.
Lương Vi mặc chiếc đầm màu xanh nhạt, cô đứng ở cửa mỉm cười vẫy tay gọi anh. Mặc Phong chỉ gật đầu hơi cười với cô. Lương Vi không để ý, chỉ hơi cười cười đi theo sau.
“ Anh gọi thức ăn nhanh sao?”, cô hỏi.
Mặc Phong hơi khó hiểu, nhìn cô:” Thức ăn nhanh?”
Lương Vi gật đầu, đưa cái hộp trong tay cho anh, đáp:” Lúc nãy, em đứng chờ anh thì có người tới giao hàng nói là của anh“.
Mặc Phong cầm hộp thức ăn trong Lương Vi, bước vào phòng bếp mở ra.
Lương Vi đi theo liền nói:” Em còn tưởng anh sẽ không thích ăn thức ăn như thế này cơ chứ“.
Mặc Phong không đáp, chỉ nhìn thức ăn trên bàn. Lòng lại nhộn nhạo đến day dứt, anh biết chắc chắn là cô gửi đến. Chỉ có cô mới luôn làm theo ý mình như vậy, chỉ có cô mới ân cần quan tâm anh đến cố chấp như vậy. Cho dù, anh lợi dụng cô, tất cả chỉ để chà đạp,xúc phạm khiến cô tổn thương. Anh muốn cô phải đau khổ giống như cảm giác mà anh đã từng nếm trải. Nhưng mà, anh sớm đã nhận ra kế hoạch do chính anh định ra ấy đã không thể giống như lúc đầu nữa. Ngày mà anh muốn cô bước ra khỏi cuộc đời anh, cũng là ngày mà anh nhận ra tình cảm của chính mình.
--- ----
Tố Bạch đứng ở một góc tối nhìn ngôi nhà có ánh đèn phía trước, cảm xúc như lẫn lộn một chút vui một buồn một chút cay đắng. Khi cô ngước mắt nhìn những vì sao lẻ loi trong đêm tối, một tiếng thở dài bỗng vang lên trong đêm. Tình yêu của cô và anh không giống như phim ảnh, không may mắn à vô tình gặp được nhau, không nhiều như thế những không hẹn mà trông thấy nhau. Mặc kệ cho cô có cố tình tìm đén anh, có cố tình nhìn theo anh, hay cô tình đi theo anh, đứng ở một nơi gần đấy để dõi theo anh thì cái kết vẫn là mình cô đứng trong tối nhìn anh.
Ban đêm, khí trời có vẻ không được tốt cho lắm. Nhiệt độ có chút lạnh đến nổi hà hơi cũng bốc ra khói. Tố Bạch lấy chiếc khăn trong túi áo ấm nhẹ nhàng lau khô giọt nước ấm vừa chảy ra từ mũi. Thân thể cô dạo này không được khỏe, lại thường xuyên chảy máu cam, có lẽ là nóng trong người quá rồi. Ai bảo cô ăn uống không điều độ lại còn muốn quan tâm người khác đây.
--- ------ ------ ---
“ Y Y, anh cầm giúp em cái túi này đi“.
“ Bạch Bạch, em mua cái này để làm gì?”.
“ Tất nhiên là để ăn rồi“.
“ Nhiều như vậy sao?”.
“ Vừa là canh, vừa dùng để làm súp nữa”.
Tiên Y xách không ít thức ăn, Tố Bạch đi phía trước tinh thần có vẻ rất hưng phấn. Cô lựa rau củ rất tỉ mỉ, kể cả trái cây cũng vậy. Hầu như mọi việc cô làm đều rất cẩn thận, từng chút từng chút một. Tiên Y đứng một bên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ở góc độ nghiêng rất hoàn hảo. Đôi mắt đẹp như biết nói luôn long lanh, sóng mũi cao mà nhỏ, môi đỏ khi cười sẽ rất đẹp, đẹp đến nổi khiến người ta không thể nắm bắt được khoảnh khắc ấy vừa xảy ra như thế nào. Cô mặc chiếc áo thun màu trắng rộng thùng thình và chiếc quần bò màu nâu giản dị mà xinh đẹp không kém các cô gái ăn mặc đẹp ngoài kia là bao.
“ Y Y, anh có ăn cay không?”, cô quay lại hỏi,
“ Có càng cay càng tốt”, anh cười.
“ À “, Tố Bạch hơi gật đầu, bỗng nhớ đến câu nói “ Không thích, cảm giác khi cay thật khó chịu”, miệng bỗng nở nụ cười vô thức.
“ Sao vậy?”, Tiên Y khó hiểu hỏi.
Tố Bạch lắc đầu:” Không có gì đầu “.
“ Em lại nghĩ đến hắn ta sao?”, Tiên Y nghiêng người về phía cô hơi cúi đầu hỏi.
Khoảnh khắc hai người gần sát vào nhau lại tạo nên một khung cảnh khiến người khác cảm thấy họ là một cặp tình nhân mật ngọt đến ghen tỵ.
Tố Bạch hơi lùi lại, mắt lại vô tình trông thấy người đàn ông lạnh lùng ở phía trước đang nhìn mình, tim không đánh lại vang lên từng nhịp rõ ràng. Anh đứng ở đó khi nào? Tại sao,anh lại đến đây? Có phải anh đang nhìn cô không?. Tố Bạch có chút khẩn trương đến nổi tay chân cũng trở nên loạn xạ.
Tiên Y nheo mắt nhìn về phía đó. Chỉ có Mặc Phong mới khiến cô trở nên như vậy, anh ta ngoài việc đẹp trai,giàu có thì sao chứ? Cũng chỉ là đàn ông như nhau thôi, cái anh ta có thì anh cũng có. Tại sao, Tố Bạch lại không thể từ bỏ anh ta. Nghĩ như vậy, Tiên Y cảm thấy có chút tức giận liền nắm tay cô rẽ vào quầy hàng khác.
Tố Bạch ngạc nhiên nhìn anh hỏi:” Anh sao vậy? Sao lại đi đường này, mình còn một thứ nữa chưa mua“.
“ Không cần đâu “, anh giận hờn đáp.
“ Nhưng mà…”, Tố Bạch muốn nói rồi lại thôi.
--- ------ ------ ------
Mỹ Phượng nằm dài trên ghế sofa, bộ dạng bê bối đến không thể tả. Miệng ngáp dài một cái,nói:” Hai người định nấu đến lúc tôi thành quỷ đói xuống âm phủ à?”.
Tố Bạch phì cười, không cho ý kiến.
Tiên Y ngồi trên ghế, hai tay chống cằm nhìn Tố Bạch:” Tại sao, em thích anh ta?”.
“ Tại vì em thích”, cô thản nhiên đáp.
“ Tại sao em không thích anh?”.
Tố Bạch thở dài, tại sao bây giờ cô mới nhận ra Tiên Y cũng có lúc trở nên trẻ con như vậy. Cô thừa nhận bộ dạng của anh cũng rất tuấn, nhưng cô lại không biết con người có vẻ ngoài ấm áp thư sinh như anh lại có lúc giống như một đứa trẻ đến vậy.
Tiên Y nhìn Tố Bạch không trả lời lại nói:” Anh ta có cái gì mà anh không có. Tiền tài, sự nghiệp, gia đình, và cả ngoại hình nữa?”
Cô lắc đầu, bàn tay vẫn từ tốn loay hoay trong bếp. Một lúc sau, cô mới đáp” Anh ấy có một thứ mà anh không có”, cô hơi dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Y “ anh ấy có được trái tim của em. Dù là linh hồn hay thể xác anh ấy cũng đều đã cướp đi rồi“.
Tiên Y cúi đầu có chút buồn, đáp:” Tại sao em luôn tỏ ra mạnh mẻ như vậy? Anh ta khiến em buồn đến thế, nhưng em lại luôn tỏ ra vui vẻ?.
“ Cách tốt nhất để xua tan một nỗi buồn là hãy mỉm cười”, Tố Bạch nói. Cô cúi đầu nêm nếm thức ăn, sau đó nhẹ nhàng rửa tay:” Em đã học được rằng nếu mình không làm chủ được cảm xúc của chính mình thí nó sẽ điều khiển mình“.
Tiên Y có chút mất mát, anh đến trước mắt cô dịu dàng vén những sợi tóc tán loạn trên trán cô, trầm giọng nói:” Nếu như mệt mỏi hãy dừng lại, em không cần phải bước thêm bước nào cả. Anh sẽ chạy đến cho em mược tấm lưng này làm ghế mà ngồi xuống tùy ý“.
“ Phụt “.....”Ha ha”, Mỹ Phượng đứng tựa người vào vách phì cười:” Cho tôi xin đi. Cái gì mà tấm lưng? Trước giờ trong ngôn tình tôi chỉ thấy bờ vai, anh lại moi đâu ra câu tấm lưng vậy?”.
Mặt Tiên Y có chút ửng hồng, ngượng ngùng nhìn Tố Bạch rồi lại giận dỗi nhìn Mỹ Phượng.
“ Tôi biết nhan sắc chim sa cá lặn của bản thân. Anh cũng không cần phải nhìn tôi đến âu yếm như vậy đâu”, Mỹ Phượng nhún vai nói.
“ Đồ mặt dày”, Tiên Y tức giận phủi quần bước ra ngoài.
Mỹ Phượng chu cái miệng, làm mặt quỷ nói:” Cảm ơn, mặt không dày thì cũng mỏng thôi“.
Tố Bạch lắc đầu nhìn hai người giống như đứa trẻ đang gây sự mà cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải nén lại.