“ Tiểu Bạch ăn bánh nho nào“...
“ Tiểu Bạch thật xinh đẹp“.
“ Bà ngoại, con giống mẹ không?”.
“ Tất nhiên là giống rồi“.
“ Nhưng mà, bọn họ nói con không giống mẹ cũng không giống ba “.
“ Tiểu Bạch ngoan, bọn họ mới là ghen tỵ với con, tiểu Bạch xinh đẹp như vậy cơ mà“.
Tố Bạch quỳ trước bia mộ của ông bà, nước mắt không hề che giấu lại rơi xuống “ Ông ngoại, bà ngoại. Tiểu Bạch đến thăm ông bà “. Cô đưa tay vuốt ve đám cỏ xanh trên bia mộ. Người thân duy nhất yêu thương cô đã không còn trên cõi đời này rồi. Tình thương ngắn ngủi mà cô có được khi đến với thế giới này, ngoài ông bà ra cô không có người thân nào khác.
“ Con thật nhớ hai người”, cô cúi đầu thầm thì.
Cô đến với thế giới không được chào đón này, có mẹ sinh ra nhưng lại không được yêu thương, có ba những không hẳn là vậy. Hóa ra, cuộc đời cô sớm đã là một bị kịch như vậy.
Nước mắt đua nhau rơi rớt trên hai gò má, cô gục đầu lên mộ nhỏ giọng nói:” Tiểu Bạch sai rồi phải không? Có phải con không nên yêu người ấy không? Ông đã nói: Người yêu con thật sự sẽ không làm con khóc. Nhưng mà, con lại hết lần này đến lần khác nhu nhược mà yêu anh ấy”.
Trời lại đổ mưa, cơn mưa phùn dai dẳng. Tố Bạch vẫn ngồi bất động ở đó, nước mưa giúp cô cuốn trôi luôn những giọt nước mắt mặn chát. Mưa phùn không hung hãn như những tia chớp chia đôi trời đất, chỉ là cơn mưa dai dẳng dội vào lòng người những hoài niệm chưa hẳn là xa, nhưng đã mất hẳn.
Mặc Phong về đến nhà đã là đêm, lúc anh chuẩn bị mở cửa bước vào lại phát hiện có người đang nhìn mình trong góc tối, anh nói:” Ai?”.
“Là em”, giọng nói yếu ớt vang lên.
Mặc Phong hơi sững người nhìn Tố Bạch một thân ướt đẫm, quần áo dán sát vào cơ thể, mái tóc dài có chút rối bời. Đôi mắt lại đỏ hoen như vừa khóc.
“ Tố Bạch!”.
Anh lấy ra một bộ đồ đưa cho cô, Tố Bạch nhận lấy bước vào phòng tắm. Cô ngăm mình trong bồn nước nóng, nỗi buồn như đám mây bám lấy cô chưa hề vơi đi chút nào. Sự mệt mỏi dần xâm chiếm lấy lý trí của cô, hơi nước lan tỏa cả căn phòng Tố Bạch cảm thấy mi mắt dần nặng trĩu cuối cùng vẫn là không kìm chế được mà thiếp đi.
Mặc Phong có chút lo lắng, cô đã ở trong đó gần một tiếng đồng hồ rồi. Anh bước tới gõ cửa:” Tố Bạch? Cô ổn chứ?”.
Mặc Phong nhíu chặt hàng chân mày, anh đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy cô nằm im trong bồn nước, anh bước vội vào trong bế cô lên. Bây giờ, anh hoàn toàn mất kiểm soát chính mình thật rồi, nhìn cô như vậy trái tim không hề ngoan ngoãn mà run lên bần bật. Mặc Phong lau người, và mặc đồ cho Tố Bạch xong mới cầm điện thoại gọi cho một người quen.
“ Cô ấy đứng mưa quá lâu, cơ thể suy nhược. Nước mưa ngấm vào cơ thể vài tiếng như vậy, cộng thêm thân thể không khỏe mạnh dẫn đến tình trạng hôn mê. Tớ đã truyền nước cho cô ấy rồi, để cô ấy nghỉ dưỡng vài hôm là ổn“.
Mặc Phong gật đầu tiễn khách, liền quay lại ngồi bên cạnh Tố Bạch. Lần đầu tiên, anh nhìn thấy vẻ yếu đuối đến kiệt sức như vậy của cô. Mồ hôi không ngừng tuôn ra mặc dù đang ở phòng máy lạnh, Mặc Phong lấy khăn giúp cô lau đi lại trông thấy hàng mi dài như cánh bướm ấy run lên một giọt nước mắt theo khóe mắt rớt xuống. Anh đưa tay chạm vào giọt nước ấy, lại một giọt nước khác rơi xuống.
Tố Bạch trong cơn mê, môi mấp máy gọi “ Phong...Phong…. “.
Anh nắm lấy bàn tay của cô mới chợt nhận ra cô đã gầy đi, gầy đi rất nhiều. Mặc Phong nằm xuống bên cạnh cô, anh nhìn khuôn mặt khiến tim mình mất đi lý trí giờ đang im lặng nằm kế bên mình. Lần đầu tiên, gặp cô anh cảm thấy cô rất xinh đẹp lúc đó dáng vẻ của cô rất phong trần luôn là bất cần giống như cuộc sống này không quen hệ gì đến cô cả. Khi đó, tim anh còn chưa có rung động. Sau này, tiếp xúc càng nhiều anh mới nhận ra mắt mình đúng là già rồi mới bị cô đánh lừa lâu như vậy. Đằng sau vẻ ngoài mạnh mẻ lại là người yếu đuối như vậy, tưởng như vô tình lại là người đa sầu đa cảm. Anh nghĩ mình hiểu được cô nhưng anh đã sai, ngay từ đầu đã sai. Anh chưa bao giờ hiểu được cảm giác của cô, ngay cả suy nghĩ của cô anh cũng không thể đoán được.
“ Phong, anh thích con trai không?”
“ Sao vậy? Anh không thích con trai sao?”
“ Không muốn trả lời là vì không muốn em sinh con cho anh sao?”
“ Sao lại keo kiệt như vậy chứ?”
“ Đồ mặt than “....
Mặc Phong nhớ lại khoảng thời gian anh và cô vẫn còn ở chung một chỗ, không tự giác được bật cười từ khi nào anh lại biết hoài niệm như vậy đây?. Từ trước đến nay, anh không hề có khái niệm gì về hai từ duyên số, cái gì mà đã định, cái gì mà nhân duyên. Đối với anh, cuộc sống của mình tất sẽ do mình nắm lấy. Nhưng mà giây phút anh gặp được cô, thì mọi thứ đã bị đảo lộn rồi. Thì ra cái gọi là có duyên ắt sẽ gặp ấy là có thật. Cô và anh gặp nhau hoàn toàn là chuyện tình cờ. Anh đã lên ý định trả thù từ lâu, nhưng lại không nghĩ vô tình mà gặp được nhau như vậy.
Mặc Phong nhẹ nhàng lướt trên làn da nhợt nhạt của Tố Bạch “ Nếu như em không phải là con của Hồ Thái Thái thì thật tốt”, nhưng là cuộc đời này làm gì tồn tại hai chữ “ nếu như” đây.
( ” Em biết, anh không yêu em. Nhưng anh có biết điều gì khiến em kiên trì đến tận bây giờ không?”
“ Đó chính là lỡ như…”
“ Lỡ như anh yêu em“.)
Chỉ có Mặc Phong mới biết trong lòng anh sớm đã không còn từ “lỡ như” rồi. Tình yêu của bọn họ hóa ra là cố chấp như vậy, cũng là một chữ yêu thôi nhưng sao lại khác nhau đến đau lòng như thế. Một người cố chấp theo đuổi chấp nhận tổn thương, một người chấp nhận dày vò chính mình cũng không muốn thừa nhận với đối phương, hết lần này đến lần khác cố chấp khiến cô đau khổ, làm thương tổn cô. Ngỡ rằng làm như thế anh mới hả hê nhưng hóa ra làm chính mình cũng đau đớn không kém.
Thanh xuân của họ là ngu ngốc như vậy, cuối cùng họ chạy một vòng thật dài thật xa. Khi dừng chân, đâu là bến đỗ thật đây? Người phía trước có còn nhìn thấy người phía sau hay không? Liệu rằng người đằng sau có còn mãi ở đó nhìn về người phía trước không?...
Năm tháng luôn vội vã trôi đi, tuổi trẻ rồi cũng trôi qua. Thời gian đi rồi cũng không thể quay lại. Những chuyện đã diễn ra cũng không thể nào quay lại điểm xuất phát ban đầu được.