Thái Thường bị hắn xách vào trong nhà, không chút lưu tình ném lên giường.
“Thượng… Thượng thần, ta còn hẹn thúc công…”
“Hẹn hắn? Hẹn hắn cùng nhau trở về Nam Hải sao?”
“Không không không… Hẹn hắn ăn khuya! Ăn khuya!” Thái Thường chắp tay trước ngực chống đỡ, mặt mày xuân quang nhộn nhạo nhìn hắn.
Hào Hành nhìn nàng không nói lời nào, hai đầu mày lộ ra sự tức giận Thái Thường đọc không hiểu.
“Thượng thần… Ngài không nên tức giận, ta sẽ không theo thúc công đâu… Mới vừa rồi là… Là ta thấy ngài cùng chị ngài bên nhau… Ta nghĩ các người là một đôi tiên lữ, cho nên ta… Ta rất khổ sở, mới nghĩ tới phải đi, nhưng bây giờ ta một chút cũng không khó chịu, thật đó.”
“Thật không?” Hào Hành đến gần kéo một lọn tóc của nàng vuốt trong tay: “Tại sao khổ sở?”
“Bởi vì thích ngài a, thích ngài cho nên không muốn nhìn thấy ngài yêu mến nữ tiên tử khác.”
Thái Thường thành khẩn nói xong, ngược lại Hào Hành lại cứng họng. Tiểu tiên ngốc nghếch này, tỏ tình cũng không hiểu phải mặt đỏ một tý sao? Mặt đỏ hồng mới đáng yêu, tựa như củ sen trắng nhiễm hương sen, áp sát hắn như thế.
“Tốt thôi, thấy ngươi thành khẩn vậy, bản điện sẽ tiếp nhận sự yêu mến của ngươi, sẽ không tìm nữ tiên tử khác tới trêu ngươi khó chịu, cho nên ngươi phải hết lòng thích bản điện.”
Ừ? Thái Thường nghe thế nào đều cảm giác mình bị thua thiệt, nhưng trí nhớ có hạn tính không ra khiến nàng chỉ có thể rầu rĩ gật đầu. Trái lại Hào Hành rất hài lòng vì rốt cuộc người vợ tiên tương lai đã tiến bước đầu tiên với hắn, đang nghĩ ngợi có nên mang chén rượu hoa quế đến chúc mừng, nói không chừng chờ khi tiên thuật Thái Thường tiến bộ một chút thì hắn phải đi Nam Hải cầu hôn. Nhưng Thái Thường lại đứng thẳng dậy, đi ra ngoài điện, không giống với suy nghĩ của hắn.
“Sao ngươi không nói một câu đã đi? Không biết làm thế là bất kính với thượng thần sao? Mới nói thích bản điện, lại muốn đi rồi?”
“Gì?” Thái Thường gãi gãi đầu: “Tiểu tiên ta mới vừa nói… Ti Cầm thúc công vẫn còn chờ ta, ta muốn đi giải thích với ngài ấy mới được.”
Ái chà chà!
Hào Hành rất nhanh bước xông tới nói: “Bản điện có từng đồng ý? Bản điện không cho ngươi lui tới với tên quỷ thúc công gì gì kia! Dù có thích bản điện cũng không cho phép đi!”
“Ngài ấy không phải là quỷ thúc công… Ngài ấy thúc công tốt.”
Thái Thường bất mãn nói: “Ta khóc ngài ấy an ủi ta, còn ôm ta để ta không phải đau lòng, nói muốn dẫn ta về nhà đó. Ngoại trừ mẫu thân, thúc công là người tốt với ta nhất .”
“Hắn ôm ngươi?” Cơn tức trong lòng rốt cục bộc phát, “Ngươi còn ở trước mặt hắn khóc?”
Sao cái đầu ngốc nghếch này rốt cuộc lại không có một chút phòng bị nào hết vậy?
“Hắn ôm ngươi như thế nào?”
“À? Chính là… Chính là ôm chỗ này a…” Thái Thường khoa tay múa chân, trưởng bối không phải đều an ủi người khác như vậy sao? Nàng chỉ thấy qua dì an ủi Thước Diệp như vậy a.
“Chính là như vậy sao?” Hào Hành kéo một phát ôm nàng vào lòng, thuận thế còn vỗ vỗ lưng của nàng.
“Ừ ừ!” Thái Thường gật đầu một hồi, “Chính là như vậy, thúc công ôm rất giống mẫu thân của ta, còn ngài ôm giống…”
“Bản điện ôm giống cái gì?”
“Như… Như ăn hết một ngàn hạt sen mật ong, còn nói cho ta biết sẽ không bị mập lên.”
Hào Hành nâng cằm nàng lên hôn một cái: “Vậy ngươi có biết kế tiếp sau khi ôm là cái gì không?”
Xong rồi xong rồi, tim lại thình thịch nhảy không ngừng !
“Kế tiếp chính là như vầy.”
Hắn bao lấy cái miệng lớn đang kinh ngạc của nàng, mút vào một chút, gặm cắn. Đầu lưỡi chạm đến hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, Hào Hành nhếch môi cười, thở hắt ra nơi miệng nàng: “Còn nói không ăn hạt sen, sao còn ngọt như thế?”
“Ta…” Nàng mới nói một âm, lại bị sắc quỷ trước mắt mạnh mẽ nuốt lấy.
Kỳ thật nàng muốn nói, nàng thật sự không có ăn trộm hạt sen nha. So với việc kéo nàng đi ngủ sắc quỷ thượng thần còn yêu việc ăn miệng của nàng hơn. Hừ hừ, đem hết tất cả mật ong trong miệng nàng bỏ đi! Làm hại nàng lại phải tìm cách giữ lại một chút để lúc có thời gian có thể liếm liếm một chút.
Có điều…hình như càng ngày nàng càng thích sắc quỷ ăn nàng.
Đợi đến khi Thái Thường ngủ, Hào Hành nghe thấy Thái Thường nói mê: “Thực xin lỗi…”
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nàng mơ thấy người nào!
Hào Hành giận dỗi mặc tiên bào đi đến bên ngoài Nguyệt Hoa cung, quả nhiên thấy Ti Cầm mang theo bầu rượu đứng trên cầu Thủy Vân. Thấy hắn đến, không vội không giận, cười giơ giơ hồ lô rượu, lại vui vẻ hớp một cái.
“Đế Quân thật sự là có nhã hứng, một mình cũng có thể uống tự tại như vậy.”
Hào Hành chắp tay bước đi thong thả qua, bước đến bên người Ti Cầm thì dừng lại, thấy Thước Diệp thả sao hồi cung hướng bọn họ vẫy tay từ phía xa xa thì khiêm tốn gật đầu.
“Mơ hồ không sẽ tới tìm ngươi đâu, hay là Đế Quân về sớm đi ngủ thôi.”
Ti Cầm cười một tiếng, đem hồ lô rượu cất vào tay áo, “Đoán là nàng không tới được, cũng coi như là bởi vì ngươi.”
“Đoán được rồi vì sao Đế Quân còn lặp đi lặp lại xuất hiện nhiều lần?” Hào Hành căm tức nhìn hắn: “Đế Quân chớ có quên, ngày xưa tại miếu Nguyệt Lão, ta và ngươi đều thấy tận mắt, Thái Thường là vợ tiện định mệnh của bản điện. Còn ngươi, ngươi tốt nhất nên thanh tỉnh biết rằng, Thái Thường vĩnh viễn sẽ không là Mịch Trăn tiên tử, Mịch Trăn nàng từ lúc tám trăm năm trước đã rơi xuống và bị thiêu cháy, ngay cả vong hồn còn không thu được. Mơ hồ chỉ là giống diện mạo của nàng ấy mà thôi.”
Nụ cười bên môi Ti Cầm dần biến mất, con ngươi của hắn biến thành màu đỏ tía làm lòng người rét lạnh, tựa như nơi sâu nhất đáy biển Nam Hải.
“Nếu không phải vì ngươi… Mịch Trăn cũng sẽ không…”
Hào Hành than một tiếng, bởi vì khóe mắt hắn co lại chứa lệ, liền im lặng xoay người đi.
Tám trăm năm, tám trăm năm, sau khi Mịch Trăn rơi xuống và bị thiêu cháy, cũng không còn thấy qua phong thái ngày xưa của hắn. Hào Hành cứng cỏi nhìn xa, xoay người lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn nằm ngửa như xưa bên cầu, nhìn sao sáng đầy trời, đôi mắt lóe nỗi đau nhói trong lòng.
***
Ngày mới, Thái Thường duỗi cái lưng mỏi từ trên tháp lăn xuống, rửa mặt xong liền dẫn theo một đống củ sen búp bê ra bờ ao vận động.
Hào Hành từ điện Vân Tiêu trở về, thấy nàng tròn trịa dẫn một hàng củ sen em bé ở đó lắc trái lắc phải, tất cả ưu phiền suốt cả đêm đều bay hết.
Thái Thường thấy hắn đến, vừa lắc mông vừa lộ ra nụ cười xuân ý dạt dào nói: “Thượng thần, đêm qua ngài không trở về ngủ à? Bận rộn cả đêm sao? Tiểu tiên nga xin nghỉ bệnh. Ta liền làm cho ngài chút điểm tâm đặt trên bàn ngài, ngài đi ăn một chút đi.”
“Ngươi còn có thể làm điểm tâm?” Trong bụng Hào Hành một ngàn lần không tin, sau khi nếm qua liệu hắn có phải đi đánh cờ với lão Diêm Vương không?
Đến phòng, quả nhiên thấy trên bàn bày biện một chén nhỏ ánh vàng rực, bên trong có một chút ngổn ngang… Điểm tâm? Hào Hành thật sự không cách nào đem thứ đen đen, vàng vàng, giống như ngọc vỡ gạch nung này xem như là điểm tâm.
Thái Thường đã vận động xong thì trở lại, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn hắn hỏi: “Ngài nếm chưa? Ăn ngon không?”
“Ặc.. Ngược lại thoạt nhìn rất khác biệt… Tiểu tiên Thái Thường dùng thứ gì làm thành?”
“Rượu ba ngàn năm không uống hết, một ít mẹ của củ sen em bé không cứu về được, một quả tiên đào méo, hơn nữa đích thân ta làm nửa ngày.”
Lông mày Hào Hành run một cái, Thái Thường lấy một chút đưa cho hắn: “Ngài nếm thử xem.”
Hào Hành vẫn cười khan vài tiếng, dù sao cũng là lần đầu tiên Thái Thường làm điểm tâm cho hắn, có khó ăn hơn cũng phải nuốt xuống một chút! Vì vậy hắn nghe lời cúi đầu xuống, mới chạm miếng điểm tâm tâm liền thoắt cái nuốt vào trong miệng.
“Thượng thần ngài ăn chậm một chút a! Coi chừng nghẹn, hình như ta không loại bỏ sạch hạt đào.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Hào Hành không thể ngừng ho một trận, vừa rồi nuốt vật kia vào rõ ràng đó là miếng gạch có thể làm hắn hóc chết vậy. Một miếng gạch vừa chát vừa chua!
“Tốt… Ăn ngon không?”
Thái Thường xoắn ngón tay, nhìn bộ dạng vặn vẹo dường như muốn khóc của hắn, thấp thỏm hỏi: “Có phải rất khó ăn hay không?”
“Ừ… Kỳ thật… Tiểu tiên tiềm lực của ngươi rất lớn đó! Hương vị… làm người ta cả đời khó quên.”
“Thật sao?” Thái Thường kích động lóe nước mắt: “Vậy ta cũng đi đưa cho dì một ít! Dì luôn chê ta làm chuyện không thành! Hừ! Còn có bà lão Thước Diệp kia! Nếu còn thừa lại, ta sẽ cho thúc công chút ít.”
“Không cho phép!” Hào Hành nắm bả vai của nàng dặn dò: “Có còn thì để lại toàn bộ bản điện, không cho phép đem cho hắn!”
“Hắc hắc…” Thái Thường cười nịnh nọt cười hắn: “Thượng thần an tâm, ta còn cho để dành cho ngài cả nồi đây.”
“… Tiểu tiên Thái Thường, hay là cầm đi cho thúc công tốt của ngươi đi!”
Ban đêm Hào Hành bận về việc..văn thư, Thái Thường ngồi xổm giữa cây đèn tu tiên. Đợi đến mệt mỏi, Hào Hành gọi nàng một tiếng để nàng đi ngủ. Nhưng đêm nay ngủ không ngon, luôn cảm giác có người không ngừng ra ra vào vào trong điện, còn rất ồn ào.
Đợi đến bình minh Thái Thường đưa hai con mắt đen bò ra ngoài, thế nhưng trông thấy hai mắt Hào Hành cũng tương tự, lòng đầy căm phẫn vén tay áo lên hỏi: “Thượng thần ngài nói cho ta biết, đêm qua rốt cuộc là ai tới làm cho chúng ta không được yên ổn, Thái Thường ta đi dạy dỗ hắn!”
Hào Hành ngơ ngơ nhìn nàng, bộ dạng bi thương rơi nước mắt: “Tiểu tiên Thái Thường, ngày hôm qua rốt cuộc là ngươi đem những thứ điểm tâm kia đưa cho bao nhiêu tiên gia?”
“A? Có dì nè, bác nè, thúc công nè, còn có đám Thủy Sinh tộc trong điện này, ta làm rất nhiều, thủ vệ thiên binh đều có phần.” Thái Thường đếm trên đầu ngón tay tính, trông thấy sắc mặt Hào Hành không xong, liền cúi xuống khẽ cắn đầu ngón tay hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hào Hành cười xoa gương mặt của nàng: “Không có việc gì, tiểu tiên Thái Thường, về sau hay là chỉ làm cho một mình bản điện thôi, bản điện trông thấy ngươi đem điểm tâm đưa cho người ngoài lòng bản điện cũng thấy khó chịu. Được chứ?”
Hắc hắc, thượng thần thật là dịu dàng! Trong mắt Thái Thường tỏa ra đào tâm, đem gò má đỏ bừng vùi vào ngực hắn cọ cọ.
“Được… Về sau chỉ làm cho một mình thượng thần.”
Hào Hành đưa tay xoa đầu của nàng, chỉ nghe thấy tiếng hữu khí vô lực của Thiên Tinh quân ngoài điện vừa ôm bụng vừa đập cửa: “Mau ra! Nữ tiên tử đầu đá hạ độc hại người kia mau ra cho bản quân! Mau ra…”