Một tay Thái Thường cầm theo một chiếc vỏ sò lớn hướng vào trong nhà gọi: “Thượng thần thượng thần nhanh rời giường. Chàng xem một chút bên ngoài có rất nhiều rùa mai đen đang bò. Mai rất đẹp, nhưng con rùa đen cứ bò bò ta không dám bắt, chàng đến giúp ta bắt lấy nấu thành canh uống nhất định rất ngon!”
Hào Hành rất kinh ngạc. Nàng đã trải qua cả đêm thăm dò da thịt sao còn có nhiệt tình cao như thế đi bắt con rùa đen. Khi nàng đến gần sát bên giường lúc liền kéo nàng lên giường, hôn trong chốc lát mới từ từ hỏi: “Đêm qua không cảm thấy mệt à? Nàng vẫn còn tinh lực như vậy, thật sự làm bản điện xấu hổ không có làm tròn hết chức trách.”
Thái Thường mắc cỡ che mắt mắng: “Ai da! Mới sáng sớm chàng nghĩ những chuyện này, lão sắc quỷ! Mau đi bắt rùa đen nấu canh mang đến viếng mộ cho cha đi!”
Hào Hành sững sờ, “Làm thế nào mà nàng nghĩ tới chuyện mang canh rùa đen đi?”
“Dạ?” Thái Thường hỏi thăm dò: “Mặc dù còn chưa cùng chàng hành đại lễ nhưng ta nghĩ tự mình nên kính dâng một chén canh trước mộ phần cha, để cha mẹ biết ta là con dâu của họ. Cả hòn đảo này có thể nấu canh chỉ có thứ này… Có phải cha không thích uống món này không? Vậy chúng ta đổi thứ khác cũng được, đi hái ít táo đến nhé? Khi còn bé ta nhớ mang máng cha ta và các thúc bá đều thích món này nên ta cho rằng chàng chàng cũng vậy. Khi đó còn nhỏ, ta rất cảm thông những con rùa đen này. Mỗi lần thấy mẹ chặt rùa đen ta đều tránh rất xa.”
Hào Hành vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ lắc đầu: “Không phải! Cha thích nhất là uống canh con ba ba của mẹ. Sau này thành tiên ta mới biết hiểu, ngày xưa chị Tịnh Đế hình thành tiên thai trong hồ nước, bởi vì năm đó hồ nước lâm nạn nên được mẹ và cha cứu giúp dưỡng dục xem như con ruột. Nhớ lúc ấy nơi này trăm việc phải làm, hoang phế tiêu điều. Sau khi được tiên nhân làm phép, cha phát hiện ra vườn táo xanh và ao rùa đen ở phía sau đảo, chúng ta mới có thể sống sót. Khi đó ta với chị Phù Nhã đều tưởng rằng chúng ta là phàm thai, mỗi ngày đều muốn uống canh con ba ba đến no bụng. Về sau vào Thiên cung, ta còn tự mình đến quý phủ của lão rùa thần thỉnh tội khấu tạ, cảm kích lão đã nuôi sống một nhà chúng ta nhiều năm như vậy.”
“Hồ nước lâm nạn? Chính là hồ nước bên ngoài à?” Từ lúc chàng để tâm nói chuyện đến khi thấy sự cô đơn trong mắt chàng, Thái Thường bèn nắm bàn tay chàng hỏi: “Vì sao lâm nạn? Có phải có người xấu muốn tới chiếm đoạt nơi này hay không?”
Hào Hành gật đầu: “Từng có tiên nhân tiên đoán, lần này đảo sẽ có một ngày có người thăng lên tiên, cho nên dẫn tới vô số những người tâm hoài quỷ thai, muốn đến để tìm kiếm tiên căn, đổi trắng thay đen. Kết quả có một ngày, cha ôm ta cùng chị Phù Nhã ra sau đảo du ngoạn, khi trở về thấy ánh lửa ngất trời, bang kẻ tặc lại tới đốt cháy gia viên chúng ta. Cha ta từng là đảo chủ ở đây, ở nơi này không vì thành tiên mà chỉ muốn thủ vệ này một phương yên bình. Về sau tình cờ gặp gỡ mẹ của ta, bà là tiểu tiên trông mon chim Tất Phương trên Thiên đình , chỉ vì một ngày đi dạo trên không, thấy cha vất vả làm việc tay chân, liền yêu mến cha ta, tư phàm hạ giới. Về sau, tất cả mọi người biết bà không phải người phàm nên đã nhận định do bà đến mới đưa tới lời dự đoán thăng tiên kia, trở thành mối họa cho cả đảo. Mẹ đã ở trước nhà tự đoạn tiên căn, suýt nữa gặp lục đạo luân hồi hỏa luyện, dùng điều này để tỏ rõ quyết tâm muốn cùng cha tư thủ trăm năm.”
Thái Thường nghe đến đó lòng đầy căm phẫn, nắm chặt quả đấm: “Bọn người bại hoại kia về sau có bị ai chém chết hay không?”
“Có, có ” Hào Hành cười vuốt chân mày đang nhíu chặt của nàng: “Về sau đều bị Tỷ Ca thượng tiên biến thành con nhện .”
“A!” Thái Thường oán giận liếc nhìn mặt đất: “Đám nhện kia ngang nhiên ức hiếp bố mẹ chồng à? Sao chàng không nói sớm với ta? Trong điện ta còn nuôi nhiều nhện như vậy!”
Hào Hành cười nhạt: “Không phải hôm qua nàng vì chờ ta qua dùng bữa mà quét hết rồi sao?”
Thái Thường đảo tròng mắt: “Ừ, thì là đúng như vậy! Nhưng làm thế nào chàng biết ta làm gì trong điện? Không phải là chàng thả chim bồ câu của ta chứ? Thượng thần xấu!”
“Ai.” Hào Hành thở dài một tiếng rời giường lôi nàng ra cửa bắt con rùa đen: “Người nào đó đêm qua ở trong mộng mắng ta lúa nửa đêm.”
***
Tại chỗ cao nhất trên đảo nhỏ, trăm hoa đan xen hồng và trắng, cổ thụ mọc chọc trời, có cả vẹt Bách Linh lượn vòng đến đây, đậu đầu cành cây mãi không đi.
Dưới tàng cây là phần mộ yên nghỉ của cha và mẹ Hào Hành. Bởi vì trên mộ phần quanh năm luôn có một đôi chim liền cánh khiến cho mộ phần có vẻ không hề khắc nghiệt lãnh tình mà ngược lại vẫn ấm áp trước đây.
Thái Thường bị Hào Hành nắm tay dắt lên đỉnh núi, dọc theo đường đi có mang theo canh rùa đen nên rất cẩn thận, sợ phát ra tiếng vang quấy nhiễu trưởng bối yên giấc.
“Ủa? Sao trước hương án này lại có một ít hoa quả? Chẳng lẽ đêm qua chàng đến cúng?”
Hào Hành liếc sơ một cái, nói: “E là Phù Nhã sai tiểu đồng đến cúng mộ thôi. Chị ấy đang có thai tự mình đến thì bất tiện. Tỳ Hưu lại thấy chị ấy chật vật, gần đây bụng càng ngày càng rõ ràng, ngay cả cửa cũng không cho phép chị ấy ra.”
“Ừm…” Thái Thường đáp lời, tưởng tượng nếu có một ngày nàng cũng mang thai, sắc quỷ liệu có ngang ngược như thế hay không.
Hào Hành đón lấy bình canh từ trong tay nàng bày trước bia mộ của cha mẹ, nhẹ giọng nói: ” Đây là tay nghề của Thái Thường…Cha mẹ hãy cố gắng uống, cố gắng uống…”
Thái Thường giật nhẹ vạt áo chàng giục.”Chàng đang thì thầm cái gì đó? Nhanh giới thiệu ta với cha mẹ.”
“Nàng ngày thường rất hay vô lý, sao vừa thấy cha mẹ ta thì nhã nhặn thế? Còn nữa không phải mẹ ta đã gặp qua nàng rồi à?”
Thái Thường liếc mắt trừng chàng còn mình thì cung kính hành đại lễ, nói: “Con là Thái Thường, là thê tử của thượng thần phiền chết người. Vì phải đợi Tử Loan điện hạ thành thân xong mới có thể thành thân, trái lệnh thì sợ bị trời trách phạt cho nên chưa hành lễ hợp cẩn. Nhưng hôm nay con kính dâng canh và hành lễ trước mặt hai người lớn tuổi, chính là muốn tỏ rõ con là người vợ kết tóc với thượng thần, sẽ là con dâu hiền của cha mẹ. Sau này kính xin được cha mẹ chiếu cố, phù hộ chúng con bình an vui vẻ, vĩnh viễn không chia lìa!”
Nàng vừa dứt lời thì dập đầu. Hào Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng chợt cảm thấy phải vui mừng, cũng quỳ xuống theo nàng: “Thái Thường, mặc dù tiên mẫu không cho phép, cũng không có chư thần chúc phúc, không có loan phượng hòa minh. Nhưng hôm nay trước mộ phần đơn sơ của cha mẹ cùng nàng hành lễ, thỉnh cha mẹ làm chứng, thương trạch làm mối, từ này về sau nàng là vợ tiên của ta, nàng có bằng lòng hay không?”
Thái Thường cong môi cười nói: “Nếu không muốn thì sao ta vẫn còn ở nơi này? Nhanh nhanh lạy đi!”
Nàng không chờ đợi được lập tức kéo Hào Hành lạy, dường như sợ một khắc sau chàng sẽ đổi ý.
Tảo mộ xong, Thái Thường ôm một túi đầy táo xanh hài lòng lắc trái lắc phải đi về, vừa đi vừa điệu hát dân gian. Hào Hành vòng tay ôm nàng, thấy tâm tình nàng tốt cũng cười nói: “Cho dù trước kia thấy nàng được ăn hạt sen mứt hoa quả ngon cũng chưa từng thấy nàng vui như vậy. Gả cho bản điện vui thế à?”
“Ừ, vui vẻ!” Thái Thường gật đầu nhét một quả táo vào trong miệng: “Hôm nay hoàn thành hai chuyện lớn trong cuộc dời, viên mãn viên mãn, vừa biết cha mẹ chồng lại vừa được gả cho người, đại cát đại cát.”
“Còn nữa nha!”
Thái Thường nuốt miếng táo, suy tư nói: “Thượng thần, ta cảm giác dường như trước kia ta đã từng tới hòn đảo nhỏ này. Càng đây lâu loại cảm giác này lại càng là mãnh liệt.”
Hào Hành cười một tiếng: “Đương nhiên, ba trăm năm trước không phải ta đã dẫn nàng tới đây sao?”
“Không phải là quay lại!” Thái Thường nghiêm mặt: “Mà là cảm giác, cảm thấy dường như đời trước đã từng tới nơi này, đối với cảnh sắc xung quanh đây đều cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được rốt cuộc là đã đến hồi nào.”
“Lúc trước là lúc làm Mịch Trăn đó hả?” Hào Hành đoán theo: “Lúc ấy làm thế nào mà nàng đã tới nơi này? Bản điện vẫn chỉ là yêu đơn phương…”
“Hửm?” Thái Thường thở phì phì kéo lấy thắt lưng chàng: “Chàng còn yêu đơn phương với ai? Giỏi thật! Trừ đám môn sinh có ý đồ xấu của chàng ra vẫn còn ai làm ta bất ngờ ngoài ý muốn! Thành thực khai báo chàng yêu đơn phương ai? Cô gái đó hiện tại đã chết chưa?”
Hào Hành toát mồ hôi lạnh: “Chưa chết…vừa rồi còn gả cho bản điện.”
***
Đông hoàng ba trăm bảy mươi năm.
Sau nhà hoa sen sum sê, năm Hào Hành bốn tuổi nằm bên song cửa sổ chơi đùa với con chuồn chuồn trên ngón tay. Phù Nhã từ ngoài phòng hái được cây sen len lén chạy vào đến chọc mông nó, hai đứa huyên náo một hồi, suýt nữa đụng ngã lăn mẫu thân đang bưng tới canh ba ba mới vừa nấu xong.
Đảo chủ thấy hai đứa bé tinh nghịch, vừa ôm vừa kéo chúng ra bờ biển vui đùa ầm ĩ. Đến khi ba cha con chơi vui đến mệt đầu đầy mồ hôi mới trở về dùng cơm, thì thấy ánh lửa bao vây đầy trời, nhà tranh đã cháy hết hóa thành khói đen bao quanh.
Ngày đó đảo nhỏ mất đi non xanh nước biếc, mất đi sự yên bình, hoà thuận, vui vẻ.
Ánh lửa dẫn người dân của đảo tộc lân cận rối rít chạy đến giúp đỡ, trợ giúp chữa cháy, chống kẻ giặc và cứu mẹ Hào Hành bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Nửa đêm, Hào Hành ở tạm trong lều cỏ thì ngửi thấy trong không khí có mùi cháy, nghe thấy tiếng mẹ gục trên vai cha khóc ròng không thể ngủ được.
Chỉ chốc lát sau mẹ đẩy khuỷu tay cha ra, sờ soạng đem đao nhọn chạy ra biển bên cạnh. Đó là hình ảnh thống khổ nhất, sợ hãi nhất trong cuộc đời mà Hào Hành chứng kiến. Mái tóc đen của mẹ tung bay, nước mắt ràn rụa quỳ trên mặt đất kêu: “Là ta phạm vào tiên điều. Đây là Thiên Giới muốn trừng phạt ta… Nhưng ta phải làm người phàm… có con gái hầu hạ dưới gối, vợ chồng cử án tề mi, không ao ước làm uyên ương không ao ước thành tiên… Bất quá chỉ muốn làm người phàm…”
Chị đưa tay bưng kín đôi mắt nó, lúc mở mắt ra thì mẹ đã ngã trên mặt đất.
Hàng xóm có quan hệ thân thiết với cha của Hào Hành là trang chủ của Tiết gia trang đón hai đứa bé về tạm nuôi.
Hào Hành đi phía sau chị vào bên trong trang viện, đôi mắt bồ câu rủ xuống nhìn bàn chân cũng không ngẩng đầu lên nhìn ai.
Trang chủ phu nhân dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trìu mến nói: “Hào Hành, con không thích nói chuyện, vậy giúp ta chăm sóc em gái nhỏ được chứ? Con bé thích nhất là yên tĩnh, nghe thấy tiếng động là khóc rống lên. Con có muốn cùng làm bạn với nó không?”
Trong nôi là một búp bê trắng trẻo, mập mạp đang nằm ngủ. Hào Hành lẳng lặng nhìn cô bé với lông mi thật dài và cái miệng nhỏ hồng hồng, cảm thấy đây thực sự là điều kỳ diệu nhất trên thế gian.
Hào Hành đứng bên nôi suốt cả ngày, cho đến em bé nhỏ tỉnh ngủ mở mắt ra theo dõi nó. Em bé nhìn chăm chú vào bé trai trước mắt dường như rất có cảm tình, liền toét miệng cười không ngừng.
“Ý…” Hào Hành ngạc nhiên khi thấy cô bé cười thì lòng mình cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Trăn Nhi rất thích Hào Hành đó!”
Tiết phu nhân nhìn con gái, nở nụ cười ngọt ngào nắm tay Hào Hành, nói: “Đợi Trăn Nhi lớn, thì gả làm vợ cho Hào Hành được chứ?”
“Dạ…”
Cuối cùng Hào Hành mới mở miệng, chỉ là mắt không thể rời khỏi nụ cười kia.
“Vậy Hào Hành cần phải nhớ rõ rồi trở về tìm Trăn Nhi đó nha.”
Trở về, tìm nàng.
Hào Hành gật đầu, đưa tay sờ sờ gò má trắng mịn của em bé rồi rút tay lại đem những lời này cất thật kỹ.
Đợi đến khi tiểu Trăn Nhi được đi học, Hào Hành luôn thích dắt tay nàng chạy đến bờ biển, chạm vào thủy triều rồi lại lập tức vòng trở lại. Hai đứa bé mặc dù không nói nhiều lắm nhưng bên nhau lại có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Tiểu Trăn Nhi luôn thích Hào Hành cười khanh khách. Nó vươn bàn tay mập mạp ra xoa mặt Hào Hành, làm Hào Hành cùng cười với nó. Đó là năm năm mà trong cuộc đời này Hào Hành có nụ cười nhiều nhất.
Chỉ là thoáng chốc qua đi. Lúc mẹ cười đứng ở ngoài Tiết gia trang đón Hào Hành trở về, lúc Hào Hành đỏ mắt rời đi, nó không biết tiểu Trăn Nhi nằm trong lòng Tiết phu nhân khóc suốt ba ngày.
Thủy triều lên xuống, ngàn năm cọ rửa lời thề bất diệt.
Tiểu Trăn Nhi đã trở thành Mịch Trăn. Cô bé cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, mang theo một trăm cái bánh bao mẹ làm cho cô, đi cầu sư học tiên. Đợi đến lúc trở về, nhất định phải chém chết kẻ phụ lòng kia!
***
“Đồ xấu xa…”
Thái Thường đột nhiên rơi lệ, ôm táo xanh thật lâu mà không đi một bước.
“Chàng đã trở về tới tìm ta?”
“Ừ?” Hào Hành thấy nàng không ổn vội đuổi theo, phát hiện mặt nàng ràn rụa nước mắt, hoảng hốt vội vàng đón lấy những quả táo rồi lau nước mắt cho nàng, nói: “Vừa rồi không phải còn đang vui à? Sao đột nhiên lại khóc?”
Thái Thường nhíu mắt tức giận đưa tay nhéo gương mặt chàng: “Sắc quỷ! Còn dám nói đầu óc của ta không tốt. Về sau chàng còn bỏ ta lại nữa, ta sẽ không sinh con trai cho chàng!”