Kiều Tử Tích nằm trên giường nghe Diệp Tiểu Dao kể lể, cô gái cao ngạo lại có điểm bới móc lần đầu tiên được người ta thổ lộ, không thể nói rõ là đang cao hứng hay thương tâm.
Di động kêu lên một tiếng chuông báo hết pin. “Đại tiểu thư, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi”.
Diệp Tiểu Dao lúc này mới thu liễm, dùng ngữ khí không rõ buồn vui nói. “Không nói nữa, cậu sạc pin đi”.
Ấn nút kết thúc trò chuyện, Kiều Tử Tích ném điện thoại lên đầu giường, may mắn, vừa lúc sập nguồn.
Người thổ lộ với Diệp Tiểu Dao là Trương Vĩ Đạt cùng lớp, ngày hôm sau vừa đến lớp cậu ta đã bị ánh mắt vừa khinh bỉ vừa chán ghét của Diệp Tiểu Dao doạ cho ra một thân mồ hôi lạnh.
“Không phải chỉ là thổ lộ với cậu ta mấy câu thôi sao, tôi đây là coi trọng cậu ta, thấy cậu ta chưa có ai nên mới thổ lộ, thế mà cậu ta cứ trưng cái bộ mặt hung thần ác sát như ai thiếu cậu ta mấy trăm vạn không chịu trả, về sau kiểu gì cũng không gả đi được”. Giờ ăn trưa, Trương Vĩ Đạt nói với Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên như thế.
Kỳ thật Trương Vĩ Đạt cũng không tệ như Diệp Tiểu Dao nói, người ta tốt xấu gì thì cũng miễn cưỡng coi như là ngọc thụ lâm phong.
Thời tiết ấm dần, Hạ Minh Hiên không cần phải đi xe buýt với Kiều Tử Tích nữa. Mỗi ngày hắn lại cưỡi con xe đạp đã bỏ xó mấy tháng để đi học, hai tai đeo tai phone, trưng ra gương mặt thanh tú không chút tì vết lại không biết đã cướp đi trái tim của bao thiếu nữ.
Không lâu sau, phía sau xe Hạ Minh Hiên lại có thêm một người, không phải Hứa Diệp Ly cũng không phải Kiều Tử Tích, mà là Lương Mỹ Kỳ, nữ sinh bên khoa xã hội, cũng là cô gái mà lần trước Kiều Tử Tích ra tay cứu giúp.
Bọn họ có thể quen nhau cũng là nhờ Kiều Tử Tích, bởi vì ngày đó Lương Mỹ Kỳ đến cảm ơn, Kiều Tử Tích nói cuối cùng mọi chuyện vẫn là do Hạ Minh Hiên giải quyết. Lương Mỹ Kỳ chủ động đi tìm Hạ Minh Hiên, hai người ở quán café gần trường ngồi tán gẫu, sau đó trao đổi số điện thoại rồi cứ thế mà thành quen.
Hạ Minh Hiên nói. “Nếu không nhờ cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, sao tôi có thể ôm được mỹ nhân về”.
Cái thế đạo gì đây, y làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng hắn lại ôm được mỹ nhân về!
Hứa Diệp Ly sắp thi đại học, mỗi ngày bận rộn ôm sách ôn tập giải đề. Lúc Hứa Diệp Ly hẹn Kiều Tử Tích ra ngoài, y đại khái cũng đoán được cô ta muốn nói gì.
Hứa Diệp Ly nói, kỳ thật cô đã nghĩ, nếu trước khi mình thi đại học mà Hạ Minh Hiên vẫn chưa quen bạn gái, cô sẽ nhận sai với Hạ Minh Hiên, một lần nữa cùng hắn kết giao. Chỉ là, hắn đã quen bạn gái mới rồi, về sau cô đã không còn cơ hội.
Hứa Diệp Ly không khóc, có thể là mọi chuyện đã qua từ lâu, cũng không còn thương tâm như trước nữa.
Kiều Tử Tích đem mấy lời an ủi ra nói. “Trên đời này chỗ nào mà chẳng có cây cỏ, chờ cậu lên đại học rồi sẽ tìm được một người tốt hơn cậu ta”.
Cô gái vừa rồi còn ủ rũ lúc này trên mặt đã xuất hiện tia cười. “Nếu như người tôi gặp được chính là cậu thì cậu làm thế nào?”
“Xoã thôi”.
Diệp Tiểu Dao mất hứng, cực kỳ mất hứng.
“Cậu nói xem, bạn trai cũ của cô ta có người mới thì liên quan gì đến cậu, vì sao cứ luôn tới tìm cậu thế?”
Kiều Tử Tích nhếch khoé miệng. “Chắc là cảm thấy tôi có tiềm chất làm bác sĩ tâm lý”.
Diệp Tiểu Dao lấy tay chọc chọc vai y. “Trước mắt cậu chỉ được làm bác sĩ tâm lý chuyên dụng của tôi thôi”.
Diệp Tiểu Dao còn dám nói người khác, lúc mình có vấn đề thì đều tìm đến Kiều Tử Tích, chuyện nên nói không nên nói đều nói sạch, cũng chỉ có người tính tình tốt như Kiều Tử Tích mớ kiên nhẫn nghe cô nói, để cô xả hết nỗi lòng.
Đối với chuyện này, Hạ Minh Hiên cũng không thể không oán giận. “Tử Tích, cậu đối với người khác ôn hoà như vậy, sao lại chỉ hung dữ với một mình tôi?”
“Là cậu tự tìm”.
Tháng 4 năm 2010, động đất ở Ngọc Thụ tỉnh Thanh Hải lại làm cho người dân Trung Quốc đau lòng. Trên TV chiếu đến nhà ở đã biến thành một mảnh phế tích, bên dưới là gạch đá bụi đất lẫn lộn với máu thịt, xen trong đó là thanh âm gào khóc các loại….
Thời buổi này thiên tai không ngừng xảy ra, trong lòng mỗi người đều mang theo lo âu. Những năm gần đây, thiên tai đã không còn là thứ mà con người có thể khống chế, lúc nào nó cũng có thể xảy ra, hôm nay động đất chỗ này, chưa biết chừng ngày mai lại có sóng thần ở nơi khác. Ai có thể đoán trước được mọi việc?
Lời tiên đoán về 2012 ngày càng sát sự thật, cảnh tượng trong phim cứ lần lượt xảy ra ngoài hiện thực, không chỉ là Trung Quốc, các quốc gia khác cũng có rất nhiều thiên tai. Các nhà khoa học nói, năm 2012 quả thực sẽ có sự thay đổi của từ trường, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự tồn vong của trái đất.
Lúc thảo luận rất thích hỏi người khác, nếu như lời tiên đoán về 2012 là thật, việc mà đằng ấy muốn làm nhất là gì?
Có người nói muốn đi cướp ngân hàng, dù sao lúc đó cảnh sát cũng chẳng quản nữa đâu. Có người bảo sẽ đi giết người mà mình không vừa mắt, nhất định phải nhìn hắn đi chầu trời rồi mình mới có thể chết nhắm mắt được. Cũng có người đáp phải ăn ba ngày ba đêm, đằng nào cũng chết, không bằng trước khi chết cứ ăn hết những món ngon mà mình thích….
Hạ Minh Hiên nói. “Đương nhiên là phải ở bên cạnh người mình yêu nhất, chết cũng không buông tay”.
Dương Cẩm Khôn ngồi ăn cơm chung, hỏi Hạ Minh Hiên. “Đợi đến 2012, người ở bên cậu đã sớm thay bằng người khác rồi, làm sao cậu biết cậu có thực sự thích người ta hay không?”
Hạ Minh Hiên hơi hơi nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích vẫn không nói tiếng nào, đáp lại Dương Cẩm Khôn. “Nếu 2012 vẫn còn ở bên nhau, như vậy đương nhiên là thật tâm rồi”.
Quay đầu hỏi Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu nói xem có đúng không?”
“Khó nói”. Kiều Tử Tích trả lời, nhanh, chuẩn, độc.
Dương Cẩm Khôn dùng đũa gõ bàn, nói tiếp. “Nếu đến 2012, nữ sinh mà tôi thích vẫn còn chưa theo đuổi được, tôi nhất định sẽ trói người ta đem về nhà”.
Một bàn đang cùng nhau ngồi ăn đều giật mình, dừng lại động tác chờ Dương Cẩm Khôn nói tiếp trói người ta về nhà làm gì.
Nhận ra mình vừa lỡ mồm, Dương Cẩm Khôn vội vàng giải thích. “Các cậu đừng có nghĩ bậy bạ, tôi là chính nhân quân tử”.
“Đã trói con nhà người ta về rồi còn kêu chính nhân quân tử?!” Trương Vĩ Đạt phụt cười.
“Cái gì a, trói về nhưng cái gì cũng không làm được chưa!”
“Vậy cậu trói người ta về nhà làm cái gì?!” Hạ Minh Hiên hỏi, Kiều Tử Tích ngồi bên cạnh cố nhịn cười.
“Đương nhiên là cùng nhau tự tử a!” Đột nhiên lại nhớ tới một bài hát, ‘dù chết vẫn muốn yêu. Không lâm ly đến tận cùng thì không hạnh phúc. Chỉ có tình cảm sâu đậm mới đủ để anh thổ lộ nỗi lòng….’
“Cẩm Khôn, đã trói người ta về rồi thì muốn làm cái gì cứ làm đi, dù sao cũng chết cả, không làm rất đáng tiếc!” Lời này là Trương Vĩ Đạt nói, tiếc là, chỉ là tưởng tượng.
Hạ Minh Hiên vừa uống Sprite vừa nhìn cậu ta. “Quả nhiên theo cậu nói chuyện toàn là chân lý”.
Kiều Tử Tích ăn cơm xong liền bê đồ chạy lấy người. “Tôi đi trước, không ở đây bậy bạ với đám nguỵ quân tử các cậu nữa”.
Hạ Minh Hiên cũng ôm đĩa ăn chạy theo, còn quay lại làm một động tác chào tạm biệt. “Tôi đồng ý với Tử Tích!”
Kiều Tử Tích liếc Hạ Minh Hiên đi sau mình. “Yên tâm, cậu không phải nguỵ quân tử”.
Quả nhiên người nào đó lại bắt đầu đắc ý. “Đương nhiên, nói thế nào thì tôi cũng là viên ngọc sáng giữa vạn bụi hoa, không cần phải trói ai về hết, căn bản không nhất thiết phải ép buộc người ta”.
“Nhưng cậu là cặn bã”. Kiều Tử Tích vân đạm phong khinh nói tiếp.
Hạ Minh Hiên sững sờ đứng tại chỗ, trước mặt như có gió lạnh thổi qua, Dương Cẩm Khôn đi phía sau vỗ vai hắn. “Đi thôi, cặn bã”.
Khác biệt lớn nhất giữa Hứa Diệp Ly và Lương Mỹ Kỳ chính là Lương Mỹ Kỳ sẽ không thường đến lớp 11 – 18 chờ Hạ Minh Hiên hay là đưa đồ cho hắn. Có lẽ vì khu lớp học của ban xã hội cách quá xa, nghỉ giải lao giữa giờ căn bản chẳng đủ thời gian để chạy qua chạy lại.
Điểm giống nhất giữa Hứa Diệp Ly và Lương Mỹ Kỳ chính là lúc ngồi sau xe đạp đều ôm chặt lấy thắt lưng Hạ Minh Hiên, mặt dán lên lưng hắn, động tác này cực kỳ giống nhau, nếu chỉ lơ đãng nhìn qua còn tưởng người ngồi phía sau Hạ Minh Hiên vẫn là Hứa Diệp Ly.
Hứa Diệp Ly cùng Kiều Tử Tích ngồi xe buýt về nhà. Kiều Tử Tích thấy Hứa Diệp Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến, nửa năm trước người ngồi sau xe Hạ Minh Hiên vẫn là cô, hiện giờ đã đổi thành người khác.
Kiều Tử Tích đem một gói giấy ăn đến trước mặt cô, Hứa Diệp Ly dùng tay áo lau đi hai giọt nước mắt, cười nói. “Không sao, chỉ là gió thổi vào mắt thôi”.
Người thất tình đều nói mình không sao, chỉ thầm rơi lệ mà không muốn để cho người khác biết.
Hạ Minh Hiên và Lương Mỹ Kỳ cùng xuất hiện ở văn phòng hiệu trưởng, Ngô Trác Văn cùng lớp vừa mới từ văn phòng trở về, chỉ e thiên hạ không loạn mà bô bô cái miệng. “Này này biết gì chưa, Minh Hiên với bạn gái cậu ta đang ở văn phòng hiệu trưởng nghe bài ca giáo dục về yêu sớm ấy! Vừa rồi tôi nghe được vài câu, thực sự là cười muốn chết!”
“Người ta bị giáo huấn, cậu cao hứng như vậy làm gì?” Một nữ sinh trong lớp lên tiếng.
Ngô Trác Văn thu liễm ý cười, vòng tay sau cổ nói. “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy mấy lời hiệu trưởng nói rất khôi hài thôi”.
Diệp Tiểu Dao ngồi một bên ấn máy tính, nói. “Nhất định là tên kia làm ra chuyện đáng khinh rồi, nếu không sao hiệu trưởng túm được chứ!”
Kiều Tử Tích lật quyển sách văn, lơ đãng xem qua, Diệp Tiểu Dao đột nhiên sán lại hỏi. “Cậu nói xem, có phải cậu ta ở nơi công cộng…. hôn rồi?!”
Danh Sách Chương: