Nghỉ hè 2012, Olympic London cũng chính thức bắt đầu. Có thể tổ chức Olympic là vinh dự của một quốc gia, cũng là niềm kiêu hãnh của cả một dân tộc.
Hạ Minh Hiên ôm máy tính, một bên xem trực tiếp thi đấu, một bên nói chuyện QQ với Kiều Tử Tích. Bởi vì chênh lệch múi giờ, cho nên rất nhiều trận đấu đều phải xem vào buổi tối.
Hạ Minh Hiên thức đêm xem Olympic, Kiều Tử Tích cũng phải thức xem cùng. Hạ Minh Hiên ngồi trước máy tính cười nắc nẻ, chat voice vẫn mở, Kiều Tử Tích ở bên kia nghe được chính là một tràng tiếng cười.
“Tôi tắt mic đây”.
“Tử Tích, đừng, từ từ! Tôi cười xong rồi”.
“Tôi buồn ngủ”. Kiều Tử Tích nói.
Hạ Minh Hiên nhìn bảng giờ thi đấu của các môn dự thi, nói. “Lát nữa hai giờ có nhảy cầu nữ, là môn thế mạnh của Trung Quốc, cậu không xem à?”
“Mai có phát lại không phải sao”.
“Phát lại làm sao xem hay như trực tiếp được”. Người nào đó cầu xin. “Tử Tích, cậu đừng ngủ sớm như vậy, xem cùng với tôi đi mà”.
Kiều Tử Tích nhìn đồng hồ dưới góc máy tính. “Bạn học, hiện tại là 1 giờ 37 phút rạng sáng theo giờ Bắc Kinh, không còn sớm nữa”.
“Tử Tích….” Người nào đó ủ rũ nài nỉ.
Kiều Tử Tích vặn cổ một cái, lấy tay nhu nhu mi tâm. “Tôi đi pha café”.
“Đi đi đi đi, tôi đợi cậu. Hai giờ sẽ bắt đầu”. Người nào đó mang theo ngữ khí tiểu hài tử nói. Cũng không biết hắn lấy tinh lực ở đâu ra, ban ngày cưỡi xe đạp đưa Kiều Tử Tích đi chơi khắp nơi, buổi tối vẫn còn thức để xem Olympic được.
Hôm ấy, Hạ Minh Hiên đạp xe chở Kiều Tử Tích đến một làng du lịch ở K thị, đây là nơi rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật. Nơi đây trồng rất nhiều hoa hồng, hồng nhung, hồng vàng, hồng xanh, phấn hồng đều có.
Khách sạn ở làng du lịch này được thiết kế theo kiến trúc châu Âu, có thể vào đây ở cũng phải mất ít nhất vài nghìn đồng.
Kiều Tử Tích nhìn Hạ Minh Hiên. “Sao lại đưa tôi tới đây?”
Hạ Minh Hiên cười cười. “Hôm nay là sinh nhật cậu, muốn cho cậu kinh hỉ”. trước kia đều là Kiều Tử Tích mừng sinh nhật hắn, bởi vì sinh nhật Kiều Tử Tích vào mùa hè, lại tính theo lịch âm, Hạ Minh Hiên chỉ cần không chút để ý là sẽ trôi qua mất. Năm nay đã đặt trước lịch trong điện thoại rồi, rốt cuộc cũng có thể nhớ được.
Kiều Tử Tích nhìn vườn hoa hồng bên ngoài cửa sổ phòng khách sạn. “Tôi không nhớ có nói với cậu là tôi thích hoa hồng”. Kiều Tử Tích không thích nơi này, y không phải nữ sinh, không thích hoa hồng hay mấy thứ lãng mạn gì đó. Y cũng không thích Hạ Minh Hiên vì y mà tiêu tiền lung tung của gia đình. Thu nhập của gia đình hắn rất cao, đó là sự thật, nhưng chung quy vẫn là tiền của cha mẹ hắn.
Hạ Minh Hiên nói. “K thị có rất nhiều nơi chúng ta đều đã đi qua hết rồi, cho nên muốn đưa cậu tới đây xem, không thích hoa hồng cũng không sao, còn có nhiều cái khác để xem mà”.
Hạ Minh Hiên còn nói. “Hôm nay là sinh nhật cậu, không được không hài lòng với an bài của tôi”.
Kiều Tử Tích nhìn hắn một cái. “An bài cái gì?”
Người nào đó ghé vào bên tai y nói. “Đợi lát nữa cậu sẽ biết”.
Hạ Minh Hiên dắt tay Kiều Tử Tích ra khỏi khách sạn. “Nghe nói ở đây có biển hoa hồng, chúng ta đi xem”.
Nơi này quả thật là chỗ nào cũng có hoa hồng. Giữa biển hoa có thể nhìn thấy một cặp vợ chồng đang chụp ảnh cưới, hoặc là một đôi tình nhân đang cùng sóng vai ngồi, chỉ không có hai nam sinh giống như Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích.
Đi dạo quanh biển hoa một vòng, Kiều Tử Tích nói. “Quay lại thôi”.
Hiện tại là hoàng hôn, sau khi trở về vừa lúc có thể đến nhà hàng bên cạnh khách sạn ăn bữa tối. Nhà hàng bên cạnh chuyên phục vụ cơm tây, kiến trúc bên trong cũng mang phong cách châu Âu.
Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Kiều Tử Tích xem thực đơn, nói. “Hạ Minh Hiên, nói trước cho cậu biết, hôm nay tôi không mang tiền, lát nữa cậu không đủ tiền trả mà bị đá ra ngoài thì cũng đừng mong tôi cứu cậu”.
Hạ Minh Hiên cũng xem thực đơn, cười nói. “Yên tâm, nhà hàng này ba mẹ tôi cũng có một nửa cổ phần, cho dù không có tiền cũng không bị đuổi đi đâu”.
Kiều Tử Tích nhìn hắn, không nói gì. Hạ Minh Hiên vẫn nghĩ cha mẹ có tiền thì mình không cần lo lắng, đối với tương lai sau này hắn chưa từng có tính toán gì cả. Về điểm này, Kiều Tử Tích so với hắn thì sốt ruột hơn, cho nên Kiều Tử Tích không thích nhất chính là Hạ Minh Hiên tiêu tiền của cha mẹ nhưng lại cứ tưởng rằng mình giỏi giang lắm.
Ăn cơm xong, hai người chậm rãi trở về khách sạn, đây đều là kế hoạch của Hạ Minh Hiên đã lên từ trước.
Về đến khách sạn, nhân viên phục vụ gõ cửa, Hạ Minh Hiên liền tắt đèn đi. Một chiếc xe đẩy có đặt bánh ngọt được đưa vào, bên trên chiếc bánh có hai mươi cái nến, đại biểu cho số tuổi của Kiều Tử Tích.
Hạ Minh Hiên vừa vỗ tay vừa hát Chúc mừng sinh nhật, Kiều Tử Tích nhìn hắn hát, hát xong liền cúi người thổi tắt nến.
Mấy tình tiết này đều là thứ cũ rích được dùng trong các kịch bản phim thần tượng, Hạ Minh Hiên thế mà lại áp dụng hết lên người Kiều Tử Tích.
Hạ Minh Hiên lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, mở nắp ra, bên trong có hai chiếc nhẫn lẳng lặng nằm đó, dưới ngọn đèn ánh lên một màu sáng trắng.
“Tử Tích, sinh nhật vui vẻ”.
Hạ Minh Hiên nắm lấy tay Kiều Tử Tích, giúp y đeo nhẫn vào, Kiều Tử Tích lại rụt tay trở về.
“Sao vậy?”
“Chiếc nhẫn này mua bằng tiền của cha mẹ cậu, tôi sẽ không nhận. Nếu cậu thật sự có thành ý, vậy chờ mình kiếm được tiền rồi mua cái khác cho tôi”.
Hạ Minh Hiên ngẩn người, cúi đầu nhìn hai chiếc nhẫn sáng loáng trên tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn Kiều Tử Tích. Đem nắp hộp đóng lại, cất vào túi quần, Hạ Minh Hiên trầm mặc một chút, nhìn sườn mặt Kiều Tử Tích nói. “Tôi vốn dĩ muốn cho cậu được vui vẻ trong ngày hôm nay, cho cậu kinh hỉ, nhưng cả ngày hôm nay, tôi vẫn chưa thấy cậu cười được lần nào. Tử Tích, kỳ thật cậu không thích tôi làm những việc này, nhưng vẫn nhẫn nhịn đến tận bây giờ”.
“Không phải không thích, mà là….” Kiều Tử Tích đối diện với ánh mắt của Hạ Minh Hiên, khẽ cắn môi. “Hạ Minh Hiên, kỳ thật so với những việc cậu đang làm hiện tại, tôi càng hy vọng cậu có thể dùng năng lực của mình làm cho tôi chút gì đó, nếu như cậu dùng tiền mà mình kiếm được mời tôi một bát mỳ thịt bò ven đường, tôi đều sẽ vui vẻ hơn bây giờ”.
Hạ Minh Hiên mím môi cúi đầu, bánh ngọt và rượu vang bên cạnh vẫn chưa được động đến. trầm mặc thật lâu, Hạ Minh Hiên tiến lên một bước, đem Kiều Tử Tích ôm vào lòng, nhỏ giọng nói. “Xin lỗi”.
“Cậu không phải xin lỗi tôi”. Kiều Tử Tích nhích lại gần, hai người ôm nhau. Trầm mặc thật lâu, Kiều Tử Tích lại mở miệng. “Hôm nay cậu còn an bài cái gì, thừa dịp còn thời gian thì lấy ra nốt đi”.
“Hết rồi”.
Kiều Tử Tích nhếch miệng. “Hoa hồng, khách sạn, cơm tây, bánh ngọt, nhẫn, sau đấy không còn gì?”
“Ừ, không có”.
Một tay Kiều Tử Tích cởi bỏ nút áo sơ mi trắng của Hạ Minh Hiên. “Chẳng lẽ bước cuối cùng không phải là đem tôi lừa lên giường?”
Hạ Minh Hiên hơi sửng sốt, tuỳ ý để Kiều Tử Tích cởi áo cho mình. Phía sau chính là chiếc giường đôi, Kiều Tử Tích đem Hạ Minh Hiên đẩy ngã xuống giường, sau đó hôn môi hắn, bàn tay chạy dọc trên người hắn. Hạ Minh Hiên không hề động tay, Kiều Tử Tích tiếp tục hôn xuống cổ hắn.
Hạ Minh Hiên mở miệng. “Tử Tích”.
Kiều Tử Tích dừng lại động tác. “Sao nào, chẳng lẽ tôi đoán sai rồi, kỳ thật cậu căn bản không nghĩ tới bước này?”
Hạ Minh Hiên xoa đầu Kiều Tử Tích. “Tôi….”
“Nếu muốn hành động thì nhanh lên, đừng có để tôi ngốc ở chỗ này”.
Dừng một chút, Hạ Minh Hiên xoay người đem Kiều Tử Tích đặt dưới thân, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hôn lên cổ y. Một tay Hạ Minh Hiên chống giường, một tay dần dần cởi bỏ quần áo của Kiều Tử Tích.
Hồi lâu sau. ( =)) )
Hạ Minh Hiên ôm Kiều Tử Tích vào trong lòng, thấp giọng nói. “Thực xin lỗi”.
“Xin lỗi cái gì?”
“Tôi làm sai rồi”.
“Sai chuyện gì?”
“Tôi không nên dùng tiền của cha mẹ tiêu xài linh tinh, lại càng không nên dùng trên người cậu”.
Kiều Tử Tích nhẹ nhàng cười. “Tôi còn tưởng Hạ đại thiếu gia không có hiểu biết chứ”.
Hạ Minh Hiên vươn tay vuốt ve mặt Kiều Tử Tích. “Tử Tích, về sau tôi nhất định sẽ cố gắng, dựa vào năng lực của mình cho cậu một cuộc sống còn tốt hơn bây giờ”.
“Vì sao tôi không thể tự mình cho mình cuộc sống tốt nhất?”
Người nào đó cọ cọ mặt Kiều Tử Tích. “Người ta muốn nuôi cậu mà”.
“Ai muốn cậu nuôi!” Kiều Tử Tích đẩy cái đầu đang cọ mình ra. “Đừng cọ”.
Người nào đó càng hăng hái. “Cứ cọ!”
Danh Sách Chương: