"Thế nào? Tuyệt đối tin cậy, tôi chỉ có thể chấp nhận với cái giá này ----" Nam sinh đeo dây chuyền vàng đưa hai ngón tay huơ huơ.
Người đối diện tóc nhuộm vàng choé, ngậm điếu thuốc, trêи cổ đeo chiếc máy ảnh Canon cũ kỹ, giơ tay kẹp điếu thuốc nhìn hắn, phà ra hai vòng khói, không nói hai lời liền quay lưng đi.
"Đừng đừng, xem trước đã!" Nam sinh sốt ruột, đuổi theo, đem sấp ảnh chụp đặt vào tay nữ nhân.
"Cô ra giá đi.... tôi chỉ có thể chấp nhận giảm một ít.... cô đăng bài cho tôi...."
Nữ nhân nắm điếu thuốc trong tay, lúc này mới nở nụ cười từ thiện: "Được, 1 ngàn tệ không thiếu một đồng, đưa ảnh đây."
Thừa dịp nam sinh cúi đầu lục lọi cặp sách, nữ nhân giơ lên sấp ảnh chụp quan sát, vừa nhìn liền biết là chụp lén, độ phân giải không thể rõ ràng hơn được, bất quá, tin tức kèm ảnh càng mờ càng tốt, mơ hồ mới có thể dẫn dắt người xem mơ màng.
Nữ nhân trong ảnh đúng là Đinh Tuyết, mà người đang gục trêи người nàng, là một nam nhân không rõ lai lịch.
Bất quá trông hắn có vài phần quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra, dù sao miễn không phải lão công nhà mình là được.
"Đây là...." Nữ nhân giả vờ ghét bỏ, hất sấp ảnh.
Nam sinh đem bài đưa qua: "Ngoại tình a! Đây chính là Hiệu trưởng chúng tôi, tin tức sẽ bạo chấn thế nào, tiêu đề cũng nói với cô rồi. "Giáo viên mỹ nữ trường Trung học nổi danh ngoại tình với thượng cấp, chết vì bị lừa tình!"
Hắn đắc ý nói, nữ nhân đem ảnh chụp bỏ vào trong ba lô, vô tình ngoắc ngón tay chỉ hướng sau lưng hắn: "Nhìn xem đó là ai? Có phải lão sư của các người không?"
Nam sinh bản năng quay đầu lại, nữ nhân liền xoay người chạy mất.
"Không----- Mẹ nó!"
Hắn còn chưa nói xong, đợi đến khi khôi phục tinh thần, nữ nhân đã chạy ra đến bến xe buýt trước cổng trường, xe buýt vừa vặn đi đến, nàng cũng theo nhóm người bước lên xe, lúc cửa xe đóng lại, không quên phất tay nháy mắt chào hắn.
Nam sinh tức điếng người thiếu điều bốc khói, hung hăn phun mấy ngụm nước miếng: "Mẹ kiếp, đừng để tôi gặp lại cô!"
Lâm Yêm đặt xuống quyển tạp chí, bước ra khỏi sạp báo, giơ tay ngoắc một chiếc taxi: "Đuổi theo chiếc xe buýt phía trước."
•
Sau khi nói chuyện cùng Phó hiệu trưởng, Tống Dư Hàng lại lục đục thăm hỏi mấy giáo viên khác, không phải: "Ngại quá, tôi không biết gì cả." Thì cũng là: "Tôi cùng Đinh lão sư không thân cho lắm." Nói vài chữ qua loa lấy lệ.
Khi cô hỏi đến người chết có nảy sinh mâu thuẫn với ai khác không, cơ hồ tất cả mọi người đều có chung một đáp án.
"Không có, Đinh lão sư là người tốt, có điều nàng rất quan tâm chăm sóc học sinh, quan tâm đến mức mọi người đều nghĩ nàng có tình cảm khác thường nào đó, cô biết đấy, Trường học tương đối kiêng kị...."
Kiểu nói ấp úng khiến người nghe không khỏi thót tim mong chờ.
Tống Dư Hàng khép lại quyển sổ ghi chép, quyết định sẽ đến gặp nam sinh tên gọi Chu Mạt kia một chuyến.
•
"Xin chào? Chủ biên.... ai?.... mời Ngài nói...." Nữ nhân đi trêи đường vừa nói chuyện điện thoại vừa cúi đầu: "Tôi? Tôi đang ở bên ngoài thu thập tin tức."
"Cô thì tìm tin khỉ gì? Bản thảo còn viết chưa ra trò trống gì! Toàn là tin trộm cắp vặt vãnh! Cái chúng tôi muốn là tin nóng! Có hiểu tin nóng là gì không?! Doanh số tháng này mà không tăng lên được, cô con mẹ nó cút khỏi Công ty đi."
Tiếng nam nhân rống giận truyền qua ống tai, Ninh Quế cầm điện thoại nhích ra xa một chút, vẫn là vẻ mặt cợt nhã thường thấy.
"Vâng! Vâng, tôi biết chứ, Ngài yên tâm, lần này tuyệt đối là tin sốt dẻo, tôi tìm được chút thông tin về vị lão sư trường Trung học Giang thành vừa bị sát hại cách đây mấy hôm -----"
Cô gái còn chưa nói xong, đường đi phía trước chợt bị người chặn lại, trước mặt xuất hiện bóng râm trải dài trêи vỉa hè lát gạch.
Cô chậm rãi ngẩn đầu, nhìn thấy nữ nhân đang ôm cánh tay, tiếu ý nhìn cô, vẻ đẹp cực dễ nhìn, chỉ là nét mặt lại có chút tà ý.
Ninh Quế dự cảm không hay, chẳng lẽ cũng là phóng viên?
Cô dự định vòng qua người nàng, nhưng đi một bước, Lâm Yêm lại bước thêm một bước, cô rẽ trái, Lâm Yêm cũng rẽ trái, cô chuyển sang bên phải, Lâm Yêm cũng xoay người đổi hướng rẽ phải.
Ninh Quế hắng giọng, trưng ra vẻ siểm nịnh tươi cười: "Cô là muốn.... tìm tôi?"
Lâm Yêm dừng bước, chỉ chỉ vào chiếc túi cô đang đeo trêи lưng: "Đưa số ảnh đây."
Cô gái siết chặt quai đeo ba lô: "Này đồng nghiệp, cô nên biết quy tắc trong nghề, tin độc quyền không thể nào ----"
Lâm Yêm từ trong túi xách lấy ra một sấp tiền dày cộm: "Tiền chính là quy tắc, cầm tiền rồi cút đi, để lại ảnh."
Ninh Quế tâm tư bách chuyển thiên hồi, sấp tiền đó không ít, nhưng làm sao so được với miếng cơm trường kỳ mà công việc cô mang lại, lần này thật sự nếu không có những tin tức này, toà soạn nhất định không vực dậy nổi, người đầu tiên bị đuổi chính là cô, thật vất vả lắm mới tìm được công việc tốt ở Giang Thành, tuyệt đối không thể dễ dàng bị khai trừ như vậy.
"Được được." Ninh Quế vừa nói, vừa thò tay vào balo, chậm như rùa mò tìm.
Lâm Yêm có chút mất kiên nhẫn: "Nhanh lên."
Vừa dứt lời, nàng lập tức đón nhận một trận mưa giấy hất vào mặt, bay tứ tung ngăn chặn tầm mắt, Ninh Quế lập tức chạy đi.
Cô lại giở chiêu cũ, ở bên đường tìm một chiếc xe máy phóng lên, Lâm Yêm chỉ hai ba bước đã đuổi kịp, nàng canh thật chuẩn, nhắm giữa lưng cô đá một cú thật mạnh, Ninh Quế té ngã xuống mặt đường, người xung quanh chạy loạn chư ong vỡ tổ.
Nàng tiến lại gần nắm cổ áo đối phương, lấy tiền vỗ vào mặt cô, lạnh giọng nói: "Rượu mời không uống thích uống rượu phạt."
Nhìn cô trông gầy yếu vậy mà sức lực không nhỏ, Ninh Quế giãy dụa mấy cái, nàng liền xoay người đặt ʍôиɠ ngồi trêи lưng cô, Ninh Quế thiếu chút nữa bị đè đến ngộp thở, mắt hướng lên trời trợn trắng, chỉ còn một bước sùi bọt mép nữa là đủ bộ.
Lâm Yêm một tay đè đầu ghìm xuống đất, một tay khác tháo balo trêи lưng cô xuống, mở ra lục soát, camera, bút ghi âm các thứ, cuối cùng là sấp ảnh chụp được gói cẩn thận trong một phong bì, nàng lấy ra bỏ vào trong túi xách.
Ninh Quế nghĩ muốn chống trả, lại bị nàng nắm tóc nhấc lên: "Đừng giỡ trò lưu manh với lão nương, cô còn non lắm, có biết tôi là ai không? Tôi chính sư tổ của lưu manh!"
"Lần này coi như tôi rộng lượng tha cho cô, biến đi!"
Nàng nói xong, thả tay nắm cổ áo cô gái ra đứng dậy, ở đằng xa, cảnh sát tuần tra trêи tay cầm côn điện chạy tới: "Làm gì đó?"
Lâm Yêm lùi về sau hai bước: "Không.... không làm gì cả."
Nói xong liền nhấc chân chạy đi, còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Ninh Quế giờ mới được cảnh sát nâng dậy: "Cô không sao chứ? Có mất gì không? Cùng chúng tôi về đồn trình báo, chúng tôi nhất định tìm lại đồ vật bị đánh cắp về cho cô."
Cú đá của Lâm Yêm không hề nhẹ, lưng cô gần như bị chấn thương đau ê ẩm, Ninh Quế hất tay cảnh sát ra khỏi người mình, lảo đảo nhặt lên mấy bản thảo rơi đầy trêи đất.
"Không mất gì cả, không cần phiền mọi người."
Cô nhìn theo hướng Lâm Yêm rời đi, dùng sức siết chặt tờ giấy.
•
"Xin chào, có ai ở nhà không?" Tống Dư Hàng gõ nhẹ cửa hai tiếng, không ai trả lời, cô lùi về sau mấy bước, đưa mắt đánh giá bao quát toà nhà.
Nơi này thuộc phía Tây Giang Thành, so với khu phía Đông sầm uất đúng là khác xa một trời một vực.
Nói là toà nhà thực chất cũng chỉ là một khu phức hợp đơn giản một trệt ba lầu, quần áo người lớn trẻ con treo đầy ban công, dây điện chằn chịt mắc nối như mạng nhện phân cách trời đất.
Hẻm nhỏ chật chội chỉ đủ cho xe điện lưu thông, cách cô không xa là mương nước thải bốc mùi hôi thối.
Nam sinh Chu Mạt - người cô muốn gặp chính là ở chỗ này, đó là căn nhà ổ chuột lợp mái tôn, trời nóng như thiêu đốt, trước cửa bày trí chậu hoa hướng dương đang thoi thóp sắp đổ ngã.
Tống Dư Hàng xoay người xuyên qua khe cửa kín rỉ sét nhìn vào bên trong, rèm cửa buông rũ, tối đen như mực.
Ánh mắt cô dừng trước ổ khoá cửa, từ trong túi lấy ra một sợi dây thép.
•
"Đã vứt hết cả rồi chứ?" KTV ánh đèn mập mờ đủ mọi màu sắc, chiếu lên gương mặt trắng nhợt.
Nam sinh cúi đầu thật thấp Ân một tiếng.
"Làm tốt lắm, tôi biết cậu cần tiền, số tiền này cứ cầm đi, không đủ có thể nói với tôi."
Trêи bàn là một sấp nhân dân tệ, số lượng không ít.
Nam sinh vẫn cúi đầu không động đậy.
Vì thế người đang nói chuyện đẩy hắn một phen: "Tôi nói cậu bị ngốc hả, thật sự muốn nói cho ----"
Hắn đột nhiên dừng miệng, nuốt nước bọt, thay đổi cách nói: "Còn chưa đến một tháng sẽ thi tuyển sinh đại học, cậu nghĩ kỹ đi, học nhiều năm như vậy, nếm trải bao nhiêu vất vả, sung sướиɠ sắp cận kề lại muốn từ bỏ?"
"Chẳng lẽ cậu cam tâm cả đời là một kẻ vô dụng, nghèo xơ nghèo xác?"
Nam sinh yết hầu giật nảy, giọng nói khàn đi: "Vậy ----"
"Cậu không phải tôi, tôi á, thi không đậu đại học cũng chả sao, cùng lắm xuất ngoại kiếm vài bằng cấp, còn cậu mà không thi đậu đại học coi như hết đường, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ cả đời phải trốn chui trong cái chuồng heo đó?"
"Tiểu Chu, em có biết con người vì cái gì phải học không? Cái gì mà thiên địa lập tâm, vì dân phục mệnh, việc học là thiên liên, muôn đời thái bình ---- tất cả đều là ảo tưởng, có ý nghĩ như vậy đương nhiên tốt, mà không nghĩ vậy cũng không sao."
"Bởi vì con người chúng ta muốn sống phải dựa vào sức lao động, còn nổ lực học tập là để khiến cuộc sống tốt đẹp hơn, có thể thay đổi cuộc đời, có thể mua những thứ mà mình thích, có thể theo đuổi người mình tâm niệm."
"Thành công không phải chỉ có con đường duy nhất là học, nhưng học xác thực là lối tắt dẫn đến thành công, em không cần phải trả giá, chỉ cần nỗ lực và nỗ lực, Tiểu Chu, Lão sư không hy vọng em từ bỏ việc học, em phải cố gắng."
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, cố nhân cũng vĩnh viễn ngất đi giữa cuộc đời.
Nam sinh hai tay ôm đầu, từ trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở yếu ớt.
Bên trong KTV nhạc sóng xập xình, không ai ngăn cản cậu ta phát tiết, một lúc lâu, âm nhạc dừng lại, nam sinh ngẩn đầu, ánh mắt rơi xuống sấp tiền nhân dân tệ, nuốt khan cổ họng, đưa tay cầm lấy.
•
Giữa trưa các nhóm nhỏ tập trung trở lại Cảnh Cục, phân tích ngắn gọn vụ án.
Đầu tiên là Trịnh Thành Duệ: "Trong lúc kiểm tra máy tính mà nạn nhân Đinh Tuyết sử dụng khi còn sống, không phát hiện điểm gì bất thường, có điều lúc kiểm tra lịch sử tìm kiếm, em phát hiện một số ký lục trò chuyện đã bị xoá đi."
Tống Dư Hàng chống cằm tựa vào lưng ghế: "Cùng ai? Khi nào mới có thể khôi phục?"
Một tấm ảnh chụp phóng đại trêи màn hình, nam nhân thân hình hơi béo, mang mắt kính gọng tơ màu vàng, tây trang giày da.
"Hiệu trưởng Trường trung học Giang Thành, Cát Quân."
Tống Dư Hàng hiểu ra: "Người đàn ông tên Cát Quân, thứ Sáu tuần trước, cùng ngày nạn nhân xảy ra chuyện đã đi tỉnh công tác, nhất định không tránh khỏi nghi ngờ, phái người liên lạc với Tỉnh uỷ, mời ông ta về trò chuyện uống vài tách trà."
Trương Kim Hải tay nâng ly trà dừng lại một chút: "Sợ là không được, dù sao cũng là Hiệu trưởng trường điểm, lại là đại biểu Quốc hội, vẫn nên chờ ký lục được khôi phụ, có chứng cứ xác thực rồi hẳn hành động."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tống Dư Hàng, cô lại không trưng ra biểu tình gì, chuyển chuyển cây bút trong tay, như không quan tâm.
"Tổ hai có thu hoạch gì không?"
Một viên cảnh sát mở quyển sổ ghi chép đứng dậy: "Chúng tôi đã điều tra bốn cửa hàng đồ cũ lớn nhất trong thành phố, đều không phát hiện điện thoại giống với nạn nhân, điện thoại của nạn nhân là loại vừa mới tung ra thị trường, giá cả khó mà thương lượng, hẳn là người lấy nó đi không gấp vội ra tay."
Một cảnh sát khác nói thêm: "Hơn nữa, chúng tôi cũng đã đến nhà mẹ của Đinh Tuyết thu thập thông tin , biết được lúc còn sống cả gia đình ba người Đinh Tuyết hôn nhân cũng coi như hoà thuận, cãi thì có cãi nhưng chưa bao giờ đánh nhau."
Phương Tân cũng đứng dậy: "Điều tra hàng xóm họ hàng của nạn nhân, đúng là có chuyện đó, nạn nhân cùng chồng mình là Tôn Hướng Minh xác thật rất ít khi cãi nhau, hơn nữa, án mạng xảy ra lúc giữa đêm, Tôn Hướng Minh có bằng chứng chứng minh hắn không có mặt ở hiện trường."
Phương Tân đưa ra một bản ghi chép, là hàng xóm cách vách Tôn gia, theo lời hắn nói, hắn tăng ca đến đêm, vừa về đến nhà đã 12 giờ, Tôn Hướng Minh đúng lúc ấy mở cửa nhận cơm hộp, hai người còn chào hỏi nhau.
"Chúng tôi cũng đến quán ăn dưới lầu xác minh, đúng thật là tối đó Tôn Hướng Minh có gọi cơm hộp, đồng thời cũng hỏi thăm Giám đốc Công ty nơi Tôn Hướng Minh làm việc, đêm đó xác thực có giao nhiệm vụ cho hắn, cho nên việc hắn ở nhà tăng ca không phải nói dối."
Tống Dư Hàng nhíu mày: "Camera theo dõi đâu?"
"Đây là băng ghi hình hành lang trước cửa nhà nạn nhân, chúng tôi đã quan sát cả đêm, không dám chợp mắt một giây nào, xác thực chưa từng thấy hắn bước ra khỏi nhà."
"Có lối đi nào khác chăng?"
"Không có, chúng tôi đã kiểm tra, cửa thoát hiểm cũng thông đến cánh cửa bên cạnh, nếu muốn ra ngoài nhất định phải chui qua camera."
"Nói như vậy, bất luận động cơ hay thời gian gây án, Tôn Hướng Minh đều được loại khỏi diện tình nghi, còn chứng cứ không có mặt ở hiện trường, Tống đội, nên chấm dứt việc theo dõi hắn."
Trương Kim Hải liếc mắt nhìn, hai người họ thường xuyên bất đồng quan điểm, trong điều tra án, Tống Dư Hàng chỉ chú trọng việc phá án, còn hắn lại bảo thủ, nói cho cùng cấp của hắn vẫn hơn cô một bậc, hơn phân nửa sự tình, trừ phi Tống Dư Hàng kiên trì làm theo ý mình, bằng không đều vẫn phải nghe hắn.
Quả nhiên.
Người ngồi đối diện gật đầu: "Tôi không đồng ý."
Đúng lúc này trêи màn hình camera xuất hiện hình bóng nạn nhân Đinh Tuyết, camera đặt phía trước cửa nhà quay chính diện mặt nàng nên có thể rõ ràng nhận định.
Chỉ thấy nàng nghiêng ngã lảo đảo, thần sắc hoảng loạn, còn không ngừng quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng sau lưng nàng không có lấy một bóng người.
"Dừng, tua lại lần nữa."
Trịnh Thành Duệ ấn nút tạm dừng, lùi lại vài giây.
Nữ nhân rối loạn chạy tới, xung quanh không có ai, nàng giống như gặp quỷ, tràn cảnh khiến người xem nổi một trận gai ốc.
Tống Dư Hàng đăm chiêu: "Cô ấy chạy vội như thế làm gì?"
"Chẳng lẽ vội vàng đến trường?"
"Không hổ Lão sư lo lắng học sinh của mình, nhưng có cần kϊƈɦ động đến vậy?"
"Dừng----- phóng to đoạn này." Tống Dư Hàng đối với chuyện nàng thường xuyên quay đầu nảy sinh gúc mắc.
--- Ai đang đuổi theo nàng?
--- Hoặc là, nàng đang sợ hãi điều gì."
Đoạn băng ghi hình như đưa mọi người chìm vào sương mù, Trương Kim Hải cũng khó chịu nhíu mày: "Tóm lại, cứ như vậy đi, trước tạm ngưng điều tra Tôn Hướng Minh, mặc dù nói trình tự trong quá trình điều tra phá án đều bắt đầu từ những người thân cận nhất với nạn nhân, nhưng cũng không thể vì vậy mà phỏng định người nhà của nạn nhân là hung thủ, điều cần thiết trong phá án chính là chứng cứ."
Mọi người sôi nổi gật đầu phụ hoạ.
"Tôi đề nghị, bước tiếp theo cần chú trọng điều tra cậu học sinh tên Chu Mạt, cùng với người tên Cát Quân, người bên tổ kỹ thuật đang gấp rút xử lý, khôi phục cuộc trò chuyện đã bị xoá."
"Vâng, Trương đội." Trịnh Thành Duệ giơ bàn tay bụ bẫm kính lễ.
Cây bút trong tay Tống Dư Hàng xoay chuyển một vòng, dừng ở đầu ngón tay, cô vốn dĩ ngồi chống cằm như không để tâm lắm, giờ lại ngồi thẳng dậy chăm chú theo dõi.
"Tôi cũng đã xem xét, nàng rời khỏi trường vào khoảng 10h30", theo lý thì hẳn là nên về nhà mới đúng, nhưng nàng lại đi heo hướng ngược lại."
Nơi đó là con đường nhỏ chưa hoàn thiện, chỉ độ khoảng 500m là vượt khỏi phạm vi giám sát.
Tống Dư Hàng gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn: "Chúng tôi cho rằng, cô ấy không phải bị vứt xác ở hồ sen, mà tự mình đi đến đó, nhưng vì sao cô ấy lại đến công viên vào khoảng thời gian đó?"
Trương Kim Hải nhấp một ngụm nước trà, lôi kéo người để biết thêm thông tin: "Không loại trừ khả năng nạn nhân Đinh Tuyết cùng người tên Cát Quân có mối quan hệ mờ ám gì không thể cho ai biết, đúng là cần phải điều tra thật kỹ."
Phương hướng điều tra không có gì bất cập, cô cũng không nhiều lời, đưa mắt tuỳ ý liếc nhìn chỗ ngồi bị bỏ trống: "Pháp y Lâm đâu?"
Phương Tân nhanh chóng tiếp lời: "Chị ấy đang ở phòng xét nghiệm các mẫu vật chơi đùa với thiết bị mới."
-----------------
-----------------
Danh Sách Chương: