Nếu không có một trận ra trò, nói không chừng đám trẻ này cũng không lưu lạc đến Cục cảnh sát, giờ phút này cả đám thành thật hai tay ôm đầu ngồi xổm tựa vào góc tường.
Đã sớm tỉnh rượu hơn phân nữa, Tóc xanh bị đánh đến sợ hãi, nhìn thấy cô xuất hiện trước mắt bắp chân đã bắt đầu nhũn ra.
Tống Dư Hàng vặn nắp chai nước suối uống một ngụm, học điệu dáng Lâm Yêm lau sạch vệt nước đọng ở khoé môi: "Đừng sợ a, đánh cảnh sát không phải tội danh gì lớn, chỉ phạt tiền hoặc tù khoảng 3 - 4 năm thôi."
Cả đám lập tức than thở: "Tống cảnh sát, Tống đội, cô nãi nãi! Là do rượu hết cả, ngày thường bọn em không dám vậy đâu, không hề dám có tâm tư đó luôn ý, có cho bọn em ăn gan hùm mật gấu cũng không dám nghĩ, không thể trách bọn em được, dù sao thì...."
Tóc xanh vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lâm Yêm, ai nào ngờ cô gái nóng bỏng như vậy lại là nhân viên cảnh sát đâu chứ.
Về diễn xuất, Lâm Yêm cực kỳ lão luyện, bắt gặp ánh mắt hắn chú mục trêи người mình lập tức bĩu môi ghét bỏ, nàng ngồi trêи ghế không nhịn được vung chân đá hắn một cái, tóc xanh vừa trốn vừa cợt nhã.
"Đánh người kìa, lại đánh người kìa, cảnh sát đánh người, lần này không phải em động tay trước nha!"
Bước vào Cục cảnh sát, đánh người đồng nghĩa với việc luận hình bức cung.
Vài người tiến đến kéo nàng ra, Lâm Yêm phản ứng đứng dậy: "Mẹ kiếp...."
Nàng còn chưa nói được gì, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước tầm mắt nàng.
Tống Dư Hàng vóc người cao gầy, che hơn phân nửa ánh đèn huỳnh quang, hơi nâng cằm nhìn phòng thẩm vấn, giọng nói chuyển lạnh.
"Mời từng người tra khảo, không được để ai trốn thoát."
Đám người này không chỉ có ý đồ đồi bại, lại là đồng nghiệp của Chu Mạt, tên tóc xanh còn yểm trợ hắn trốn cảnh sát, xem ra cả nhóm hợp tác phân công rất chuyên nghiệp, phỏng chừng cũng không phải lần đầu tiên làm mấy chuyện thiếu đạo đức này.
Đêm nay nhất định phải thẩm tra thật kỹ.
"Đứng dậy, bước vào trong." Mấy cảnh sát áp giải từng người một đi vào, chỉ chừa lại một mình Chu Mạt.
Tống Dư Hàng nhìn hắn, cất chai nước khoáng: "Người này tôi sẽ tự tra hỏi."
Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, lúc Chu Mạt biến mất khỏi tầm mắt cô, Tống Dư Hàng cũng đã bố trí cảnh sát mặc thường phục theo dõi xung quanh các cửa ra vào của Bar, cũng bắt được cậu ta.
Sở dĩ không ngăn cản Lâm Yêm là vì Chu Mạt rất cứng miệng, nhân cơ hội đó thu thập thêm nhiều thông tin từ miệng người khác càng có lợi.
Đến Cục cảnh sát, chưa chắc bọn họ chịu nói thật.
Tra khảo xong sẽ đối chiếu với những thông tin mà Lâm Yêm có được, ai thật ai giả đều tự khắc lộ diện.
•
"Chị, chị không sao chứ?" Đoạn Thành nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, đưa một ly nước qua đặt vào tay nàng.
Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn hắn: "Không gì, vẫn còn đang hỏi?"
"Dạ." Đoạn Thành trả lời, nhìn nhìn đồng hồ: "Hơn một tiếng rồi."
Lâm Yêm kéo ra ngăn kéo tủ, mở nắp hộp kẹo cao su lấy ra hai viên, bỏ vào trong miệng, sau đó cầm ly nước ấm uống một hơi, quẹt môi đứng dậy.
"Tôi đi xem, vừa hay kết quả xét nghiệm tảo cát cũng đã có."
Dựa theo quy trình, không có chứng cứ xác đáng, Chu Mạt lại không tham gia vào vụ việc vừa rồi, cho nên chỉ có thể hỏi thăm chứ không phải tra khảo.
Mà muốn đặt câu hỏi với trẻ vị thành niên, cần phải có người giám hộ, Chu Mạt câm nín thà chết chứ không nói bất cứ lời nào.
Cảnh sát tháp tùng dập xuống hoả khí, đập cây bút thật mạnh xuống bàn: "Đừng tưởng chúng tôi không biết ba mẹ cậu đều qua đời, lấy đâu ra người giám hộ?"
Người ngồi đối diện cười cười, nhàn hạ tựa vào lưng ghế: "Tôi cũng không biết, đồng chí cảnh sát, tôi nói rồi, hôm Đinh lão sư xảy ra chuyện tôi vẫn luôn ở ký túc xá ngủ, không tin các anh cứ đi hỏi bạn cùng phòng của tôi, hỏi bảo vệ đi."
"Cậu...." Hắn sắp bốc khói đến nơi lại bị người ngăn lại.
Lâm Yêm tắt cameras, bảo hắn đứng dậy.
Đối phương bĩu môi: "Tên này quá cứng miệng...."
Lâm Yêm duỗi tay đoạt luôn cây bút ghi âm của Tống Dư Hàng, tắt đi, Tống Dư Hàng chỉ liếc mắt nhìn nàng cũng không ngăn cản.
"Bây giờ không phải thẩm vấn, hiện tại tôi cũng không phải dùng thân phận cảnh sát nói chuyện với cậu, tôi chỉ là một người bình thường muốn tìm hiểu chân tướng sự việc, Đinh lão sư còn trẻ, con cũng còn quá nhỏ, nàng vốn phải có một cuộc sống rất đẹp, cậu có cảm thấy vậy không?"
Người ngồi trêи ghế có chút biến chuyển, Lâm Yêm ngồi xuống, ánh mắt mang theo chút thương cảm nhìn cậu.
Tống Dư Hàng từ trong túi vật chứng đẩy qua một phong thư: "Cái này tìm được ở bàn làm việc của Đinh Tuyết, là cậu viết cho cô ấy, cô ấy đều lưu giữ rất kỹ."
"Tôi tin chắc cô ấy cũng đã hồi âm, hai người nói về cuộc sống, về lý tưởng, cậu bất lực trước cuộc đời mình, nàng đã đưa cậu ra khỏi vũng lầy, cậu đạt được thành tích cao từ vị trí cuối bảng, là cô ấy nâng đỡ, dạy kèm cho cậu, ban cho cậu tri thức, tự tin cùng suy nghĩ thoáng hơn, nàng thậm chí còn dùng tiền lương đóng học phí cho cậu, cậu lại dùng cách như vậy báo đáp cô ấy sao?"
"Còn quần áo trêи người cậu, đều do cô ấy giúp cậu may vá?" Tống Dư Hàng nghiêng đầu, con ngươi đạm sắc khó có được lộ ra tia sắc bén.
"Rõ ràng mua cả đồng hồ Omega, vậy mà bộ quần áo cũ cũng luyến tiếc vứt bỏ."
Người ngồi đối diện đồng tử co lại, thả xuống ống tay áo che lại đồng hồ: "Tôi không biết cô nói gì, đồng hồ này là tôi nhặt được...."
Lâm Yêm đứng dậy, dùng đôi mắt đen sâu hoắp nhìn hắn: "Thừa nhận đi, cậu thích cô ấy."
•
Căn phòng thẩm vấn bên cạnh đèn đuốc sáng trưng, sáng đến chói mắt, nhìn trong một khoảng thời gian dài bắt đầu đau nhức.
Đây là cách tra tấn câm lặng.
Đối phó với loại người này, thì không cần khách khí.
"Tội danh hiện tại gắn trêи người cậu không nhẹ, bao che nghi phạm, đánh cảnh sát, có ý đồ đồi bại với nữ nhân, chỉ cần nhiêu đấy thôi đã bị kết án không dưới 7 năm, chi bằng nói ra sự thật, cung cấp manh mối phá án, Toà án chắc chắn sẽ phán nhẹ tội." . truyện ngôn tình
Đối diện hai viên cảnh sát mặc chế phục từ lúc bước vào đến giờ đều không nói một lời.
Tóc xanh lòng thầm cân nhắc, hắn đang rất đói, nước cũng chưa được uống, miệng lưỡi khô khốc, mắt cũng muốn hoa.
Cảnh sát ngồi gần cửa nhất hướng ánh mắt ra ngoài, chỉ chốc lát sau có người tiến vào, trêи tay là một ly nước ấm đưa cho hắn.
"Nói, Chu Mạt đã làm được bao lâu rồi?"
"Chắc khoảng được 3 tháng."
"Buổi tối ngày 14 tháng 05, cậu ta có đi làm không?"
Tóc xanh kịch liệt lắc đầu: "Không có, không có, cậu ta cần tiền, cơ bản mỗi đêm đều tới làm, hôm đó tôi nhỡ rõ, cậu ta xin nghỉ, là tôi thế cậu ta làm việc."
"Có nói nghỉ vì lý do gì không?"
"Không có, chúng tôi cũng không hỏi."
"Cả một đêm cũng không tới làm?"
"Không có."
"Cậu nghĩ lại xem gần đây hắn có hành vi gì khác thường hay không, hoặc là tiếp xúc đặc biệt với ai đó?"
"Để tôi nghĩ đã." Tóc xanh đảo quanh tròng mắt, đột nhiên vỗ đùi: "Tôi nhớ rồi, hôm sau cậu ta đến làm, ngày đó vừa lúc khách quen của chúng tôi tổ chức sinh nhật, rất náo nhiệt!"
Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau: "Có gì đặc biệt?"
"Chủ nhân bữa tiệc a, hắn là Trần Hạo, một phú nhị đại, cũng là học sinh của trường mà cậu ta đang học, lạ là lạ ở chỗ hai người họ lại kề vai sát cánh xưng hô anh em."
Tóc xanh nhớ tới thời điểm lúc Chu Mạt vừa đến làm, Trần Hạo còn hạ nhục hắn, mắng hắn nghèo xơ nghèo xác, bắt cậu ta dập đầu ɭϊếʍ rượu đổ trêи đất.
Vậy thì ai mà nhẫn nhịn được, hai người đánh nhau, sau trận đó Chu Mạt phải bồi thường không ít tiền, suýt chút nữa bị cho thôi việc.
Hắn thủ thế: "Vậy mà còn có thể giải hoà, đồng chí cảnh sát, các anh có thấy kỳ quái không?"
Hai vị cảnh sát trao đổi ánh mắt, một trong hai người đứng dậy bước ra ngoài, hẳn là đi báo cáo.
Tóc xanh nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng cửa, giơ lên còng tay: "Cảnh sát, anh xem cái gì nên nói tôi đều nói, có thể thả người ra được chưa?"
Người ngồi đối diện đóng nắp bút, không phản ứng: "Thả hay không đều do cấp trêи quyết định."
"Tống đội." Một cảnh sát gấp vội đẩy cửa bước vào, cúi đầu thì thầm bên tai Tống Dư Hàng nói gì đó, đồng thời đưa một sấp tư liệu đặt trước mặt cô.
Đối diện với Chu Mạt lộ vẻ bất an, bắt đầu thường xuyên nuốt nước bọt, Tống Dư Hàng phất tay bảo thuộc cấp đưa nước đến cho cậu ta, còn cô thì nhàn nhã lật vài tờ giấy, phong thái bình thản nhẹ nhàng.
"Cái đồng hồ đó là Trần Hạo tặng cho cậu đi." Giọng nói cô thanh lãnh, câu từ rõ ràng, rất tự tin.
Dưới khí thế áp đảo vạn vật, thần sắc Chu Mạt dần sụp đổ.
Môi cậu ta run rẩy, giống như đang lầm bầm nói sảng, hai tay đan vào nhau mất kiểm soát siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt.
Tất cả đều nằm gọn trong ánh mắt cô.
Tống Dư Hàng khóe môi dâng lên ý cười, thoạt trông bình tĩnh lại nguy hiểm: "Để tôi đoán xem hắn vì cái gì lại tặng đồng hồ cho cậu, những người từng là kẻ thù mà chỉ với một đêm thành bằng hữu không nhiều lắm, trừ phi hai người đã hợp tác với nhau làm một chuyện bí mật nào đó."
"Bí mật này quan trọng đến mức hai người không màn tới hiềm khích trước đây, tôi thật sự nghĩ không ra một học sinh trung học bình thường thì có thể có bí mật gì không thể để người khác biết, trừ phi -----"
Vẻ mặt cô bất ngờ nghiêm nghị, lạnh giọng kết luận: "Đồng mưu, giết người."
Chu Mạt vốn đang cúi đầu, nghe những lời cô nói cậu ta càng trở nên thống khổ, đôi tay siết chặt thành quyền, cắn răng, khi nghe đến câu chữ cuối cùng, hắn bất ngờ kϊƈɦ động đứng dậy, đá vào cạnh bàn thật mạnh, hốc mắt đỏ bừng: "Tôi không phải, tôi không có! Các người nói bậy! Tôi thích cô ấy như vậy làm sao có thể giết nàng chứ."
Lâm Yêm ngồi đối diện cũng bị hành vi thoát hiện của cậu ta làm cho giật mình, bản năng hơi thu người lại, ôm ngực: "Sợ thiệt, hung dữ ghê vậy."
Tống Dư Hàng vỗ bàn chống người đứng dậy, tựa như cô trời sinh đã có thiên phú điều khiển mọi anh khí xung quanh mình, một tiếng quát lớn chói tai: "Ngồi xuống!"
Mấy cảnh sát đứng bên ngoài ba chân bốn cẳn vội vã tiến vào, đem người ấn lại xuống ghế.
Gương mặt cậu ta hoàn toàn trắng bệch, bụm mặt khóc nức nở, tiếng nói đứt quãng, cuối cùng hoá thành gào khóc.
"Tôi không có.... không có giết nàng.... tôi thật sự không có.... thực xin lỗi.... thực xin lỗi...."
•
"Chị nghĩ những lời cậu ta nói là thật hay giả?" Lâm Yêm ngồi trêи ghế trong văn phòng xoay tới xoay lui khuấy cà phê, chân gác trêи bàn, nghiêng đầu nhìn Tống Dư Hàng.
Đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, trông cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn tiếp tục lật xem bản báo cáo của Lâm Yêm.
"Thật hay giả, chờ thấm vấn Trần Hạo sẽ biết."
Người đã bắt giữ, nhiều nhất trong 2h đồng hồ bao nhiêu chân tướng đều sẽ bại lộ.
Lâm Yêm nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát khiến cô nhíu mày.
"Tôi vẫn không hiểu, Trần Hạo là cháu bên ngoại của Cát Quân, hắn muốn biết cậu mình có mèo mã hay không, Chu Mạt lại thích Đinh Tuyết, cũng muốn tìm hiểu ngọn nguồn rốt cuộc người mình thích có quan hệ ái muội gì với lão ta hay không, cho nên bọn họ nhất định sẽ âm thầm cấu kết tìm cách chuồn ra khỏi trường, theo dõi nàng đến công viên Liên Hoa."
"Trừ phi Cát Quân có thuật phân thân, nếu đêm đó hắn không xuất hiện ở ao sen trong công viên, vậy thì rốt cuộc Đinh Tuyết đến đó gặp ai?"
Tống Dư Hàng dừng động tác trêи tay, ngước mắt liếc nhìn nàng, trong mắt hiện lên tia ý vị thâm thường, nhìn đến nổi toàn thân nàng nổi cả da gà.
Tống Dư Hàng lúc trong phòng thẩm vấn thường dùng loại ánh mắt dò xét bí hiểm này, Lâm Yêm nhanh chóng di dời tầm mắt.
Sau một lúc, nàng mới nói: "Cũng chỉ là nghi ngờ của riêng tôi."
Căn cứ vào khẩu cung của Chu Mạt, bọn họ theo dõi Đinh Tuyết đến ao sen trong công viên, lúc đó là hơn 11h đêm, công viên hẻo lánh ít dấu chân người, con đường mà Đinh Tuyết đi là một lối mòn nhỏ hẹp, giống như nàng đã đi con đường này rất nhiều lần, ngựa quen đường cũ.
Rất nhanh đã vượt qua cây cầu đá, bên kia cây xanh rậm rạp, trời lại tối đen như mực, hai người họ sợ bị bỏ lại phía sau nên nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo.
Lan can cây cầu đá không cao lắm, vừa đến thắt lưng, Đinh Tuyết nghiêng ngã lảo đảo, Chu Mạt sợ nàng xảy ra chuyện lập tức chạy tới: "Đinh lão sư!"
Đáp lại giọng nói của hắn chính là âm thanh rơi thỏm xuống nước, Chu Mạt như điên dại liều mình lao xuống ao, mặc kệ việc quần áo bị ướt sủng trong đêm lạnh, vừa lặn xuống cậu ta lập tức tìm tòi trong nước, lúc kéo được người lên thì nàng đã tắt thở.
Hắn định báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, nhưng Trần Hạo ngăn cản.
Hai thanh niên giằng co trong tối.
Chu Mạt cả người ướt đẫm, Trần Hạo bị cậu ta đánh một cú, môi miệng đều toàn là máu.
Đồng loạt thở hổn hển, cảnh vật xung quanh im lặng đến dị thường, chỉ có tiếng nhịp tim thấp thỏm bất an là rõ ràng nhất.
Trần Hạo từ mặt đất bò dậy nhào vào hắn, lắc mạnh vai hắn: "Cậu không thể báo cảnh sát! Cảnh sát sẽ nghi ngờ là chúng ta làm! Đời này coi như xong!"
Hắn nói xong lời cuối cùng, đã mang theo tiếng khóc nức nở: "Tôi không muốn ngồi tù.... Chu Mạt.... tôi không muốn ngồi tù."
Người trong ngực toàn thân bắt đầu lạnh cóng, Chu Mạt ôm nàng, giọng mũi thì thào, bởi vì sợ hãi mà khóc không ra nước mắt, bấu chặt đến mức ngón tay phát đau.
"Đinh lão sư.... không phải em.... không phải em.... em nên làm gì bây giờ.... làm sao đây...."
Cậu vừa nói vừa dùng tay đấm vào đầu mình, sau đó thả Đinh Tuyết xuống, nhào tới tóm cổ áo Trần Hạo, rơi lệ đầy mặt: "Đều tại cậu! Theo dõi cái gì, nếu chúng ta không theo dõi nàng, nàng sẽ không chạy đến nơi này, cũng sẽ không trượt chân rơi xuống nước!"
Trần Hạo bắt đầu cảm thấy khó thở, hai tay phất trong không trung phủi đi, dùng hết sức níu kéo ống tay áo cậu.
"Chu.... Chu Mạt... cậu không phải muốn đi học sao? Không muốn... vào được trường điểm sao? Tôi.... tôi sẽ giúp cậu.... Buông tôi ra đi.... khụ khụ.... tôi có thể cho cậu tiền...."
Chu Mạt rốt cuộc không lượng sức, cắn răng nức nở, phịch một tiếng cũng quỳ xuống đất, hướng nhìn Đinh Lão sư, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Trần Hạo phun sạch sẽ bùn đất dính trong miệng, bò dậy bước qua vỗ vỗ vai cậu: "Sự việc hôm nay, chỉ cần cậu không nói, tôi không nói thì không ai biết, chúng ta coi như cô ấy...."
Âm phong thổi phất phơ ngọn cỏ lau, ánh trăng sáng chiếu xuống, trắng bệch giống hệt sắc mặt Đinh Tuyết lúc này vậy.
Trần Hạo nuốt nước bọt: "Tự tử."
-----------------
-----------------
Danh Sách Chương: