Khương Nghênh nhấn mạnh: “Không có khóc, OK?”
Chẳng qua là cảm giác đau đớn đã khiến cô ứa nước mắt thôi chứ đâu có chảy ra. Cô không có khóc, cô rất kiên cường, điểm này rất quan trọng.
“Chỉ bị trật một tí thôi chứ đâu phải gãy chân, hơn nữa nấu ăn là dùng tay, đâu có dùng chân đâu.” Cô chậm chạp bước từng bước tới phòng bếp, thật ra chỉ cần đi chậm một chút là chân không hề có cảm giác gì cả.
Mạnh Cảnh Thư đứng sau lưng cô, cất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Đồ bướng bỉnh.”
Khương Nghênh lườm anh một cái: “Đây đều là đồ ăn mới đó, không ăn thì sẽ hư, lãng phí lắm đó.” Cô mau chóng chọn mấy nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh ra rồi hỏi anh: “Anh có kiêng món gì không?”
Mạnh Cảnh Thư lắc đầu.
Mạnh thiếu gia hoàn toàn không có tự giác của một người khách. Trong lúc chủ nhà nấu cơm anh cũng không biết tìm chỗ ngồi chờ mà khoanh tay dựa vào vách tường phía sau Khương Nghênh để xem cô có thể làm nên trò gì.
Hết rửa lại đến xắt thức ăn bỏ vào chảo dầu, mùi hương lập tức tỏa ra bốn phía, trong lúc đó tay Khương Nghênh vẫn luôn bận rộn, thấy Mạnh Cảnh Thư rảnh quá thì sai anh.
“Này, anh mở cửa ra cho mùi bay bớt đi.”
“Nước nước nước, lấy nước giúp tôi với. Không phải nước uống, nước vòi ấy!”
“Vứt mấy thứ này vào thùng rác hộ tôi đi.”
“Cơm chín rồi, anh tắt điện đi.”
…
Đã bao giờ Mạnh thiếu gia bị sai thế này đâu, tuy anh làm theo nhưng cả người lại toát lên vẻ không vui, còn liếc cô nữa. Nhưng Khương Nghênh đang bận canh lửa nên không hề phát hiện ra.
“…”
Không có tương tác thì sẽ không có mâu thuẫn.
Thôi bỏ đi.
Khi món ăn gần chín, Khương Nghênh cảm thấy vẫn thiếu tí trang trí nên lấy một bó hành xanh ở trong tủ lạnh ra, định rửa cắt cho vào nồi thì trông thấy Mạnh Cảnh Thư mới vừa ném vỏ trứng và đang rửa tay.
“Ấy chết.”
Mạnh Cảnh Thư khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
Khương Nghênh cất lại hành vào tủ lạnh: “Tôi chợt nhớ ra anh không ăn hành.”
Mạnh Cảnh Thư im lặng.
Trên phương diện ăn uống anh rất kén chọn, cũng bởi thế mà từ nhỏ anh đã nghe bà nội dạy bảo rất nhiều lần. Nhưng bà cụ mềm lòng nên lần nào cũng chỉ nói anh vài câu rồi lại chiều anh. Sau này, khi học Đại học anh sống một mình nên đã thay đổi không ít. Hơn nữa, lúc đi xã giao không thể nào tùy tiện được nên đã lâu rồi anh không nhắc tới thói quen này nữa.
Thật ra bây giờ anh ăn được rồi.
Nhưng anh không muốn nói.
Trong nhà chỉ có một cái bàn đa chức năng và hai cái ghế nên từ vấn đề ăn cơm cho đến giải trí đều được thực hiện ở đó. Khương Nghênh trải một cái khăn trải bàn hình ca rô màu tím lên trên rồi bày thức ăn lên. Có món cà tím chiên giòn, trứng chiên phù dung, rau diếp dầu hào và hai chén cơm, sau khi hai người ngồi vào chỗ thì vừa đủ diện tích của cái bàn.
Mạnh Cảnh Thư nếm thử một miếng, ngay sau đó mắt anh liền hiện lên vẻ ngạc nhiên. Anh quay đầu thì thấy Khương Nghênh đang hất mặt chờ đánh giá.
“Ngon lắm.” Anh khen thật lòng.
Thật ra ban đầu anh chẳng ôm hy vọng gì với tài nấu nướng của Khương Nghênh. Tuy cùng một món ăn nhưng mỗi người khác nhau có thể làm ra hàng trăm hương vị khác nhau, nhưng món do cô làm lại vừa khéo hợp khẩu vị của anh.
Khương Nghênh đắc ý hừ mũi: “Tất nhiên rồi.”
Hai mươi phút sau, mấy đĩa thức ăn đã trống không, nhưng Khương Nghênh vẫn còn nửa chén cơm, cô ăn không vô nên mang đi đổ.
Mạnh Cảnh Thư: “Sao lần này em không nói lãng phí nữa đi?”
Khương Nghênh: “Tôi không nghe thấy, không nghe thấy gì hết.”
Mạnh Cảnh Thư: “….”
Khương Nghênh không thể chịu được chén dĩa dính đầy dầu mỡ nên cơm nước xong cô lập tức dọn dẹp mang đi rửa.
Mạnh Cảnh Thư nhớ lần trước ở nhà anh, sau khi cô uống sữa xong anh đã bỏ cái ly vào bồn rửa chén, định chờ hôm sau người giúp việc tới rửa. Ai ngờ đến hôm sau khi anh thức dậy, khi đi ngang qua phòng bếp thì phát hiện bồn rửa chén trống không, ở bên cạnh là cái ly sáng bóng như mới đang úp ngược.
Sau khi ăn no thì người sẽ lười biếng, suy nghĩ mơ màng, không muốn động đậy.
Mạnh Cảnh Thư xử lý thư mục trong điện thoại xong thì ánh mắt lại không nhịn được mà chú ý đến bóng dáng mảnh mai kia.
Thu dọn phòng bếp sạch sẽ xong, Khương Nghênh trở lại ghế ngồi nghỉ. Cô mở máy tính xem show tạp kỹ, bắt đầu cuộc sống về đêm. Hai người không nói gì, ai làm chuyện nấy, giống như đôi bạn cùng bàn yên tĩnh thời trung học.
Sau nữa, vào một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Cảnh Thư bị tiếng cười của Khương Nghênh hấp dẫn, thế là anh nhích sát vào, Khương Nghênh liền chia cho anh một bên tai nghe.
Bọn họ hòa vào sự biếng nhác của màn đêm, hưởng thụ sự nhàn hạ, thỉnh thoảng còn cười nói vui vẻ.
Không biết qua bao lâu, máy chiếu tự động nhảy sang một chương trình khác, lúc này, Khương Nghênh chợt bừng tỉnh.
Cô nói: “Không còn sớm nữa, anh về đi.”
Vẻ nhàn nhã của anh bị cô đánh bay, nhu cầu quan trọng cũng bị bóp chết.
Mạnh Cảnh Thư lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn cô: “Tại sao tôi phải đi?”
Khương Nghênh đối mặt với anh. Lúc anh khẽ nhíu mày, khí chất lạnh thấu xương quả thật có thể dọa người khác.
Cô đón lấy ánh mắt chất vấn của anh, nghiêng đầu đáp: “Nếu không thì sao?”
Anh không nói lời nào, mặt lại càng lạnh hơn.
Khương Nghênh chợt phì cười ra tiếng.
Không thể phủ nhận rằng ở phương diện nào đó, đàn ông khá thành thật. Cô có thể nhìn thấu vẻ không vui vì cầu hoan không thành qua gương mặt lạnh lùng của anh, mỗi một cọng lông mi bất động như núi đều như đang nói lên sự bất mãn.
Trong tiếng cười của cô, sắc mặt Mạnh Cảnh Thư càng lúc càng đen. Khương Nghênh cười đủ rồi thì giải thích: “Hôm nay thật sự không được, tôi đang đến kỳ.”
Ban đầu cô thật sự chỉ muốn ăn ếch thôi nên mới hẹn buổi trưa. Ai ngờ cô nghỉ mà anh cũng rảnh, rồi lại gặp phải chuyện rắc rối kia nên mới kéo đến giờ này. Cô vốn không nghĩ rằng anh sẽ đến nhà cô.
Câu nói này hoàn toàn đánh tan vẻ lạnh lùng của Mạnh Cảnh Thư, anh nói nhanh: “Tôi đâu có muốn….”
Anh bỗng nuốt lại câu kế tiếp vì không biết phải nói thế nào và không biết nên nói gì. Anh bèn quay đầu đi, không nhìn Khương Nghênh nữa.
Không rõ thế nào mà khi Khương Nghênh trông thấy vành tai ửng đỏ của anh thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Cô hí hửng đẩy đẩy anh: “Đi nào đi nào, tiện thể mang rác đi vứt giúp tôi nhé. Lần sau gặp nha ~”
Mạnh Cảnh Thư xụ mặt, anh mím chặt môi đứng dậy cầm áo khoác.
Khương Nghênh ngồi nhìn anh, cảm thấy rất thú vị bèn nói: “Nếu thật sự không chịu nổi thì đi tìm người khác đi, bây giờ cũng chưa quá muộn mà.”
Mạnh Cảnh Thư bị cô chọc tức đến mức cười lạnh: “Hóa ra em có sắp xếp hết cả rồi nhỉ.”
Khương Nghênh cười tủm tỉm tạm biệt anh: “Bye bye.”
Nhìn theo anh đi tới cửa, Khương Nghênh chợt nhớ ra một chuyện, mà chuyện này khiến cô rất khó chịu. Cô bèn gọi anh lại: “Anh chờ chút.”
Mạnh Cảnh Thư lạnh lùng đứng yên.
Khương Nghênh lấy một cái túi giấy nhỏ trong góc tường ra đưa cho Mạnh Cảnh Thư: “Lúc trước quên mất, đồ của anh này.”
Mạnh Cảnh Thư nhìn cô một cái, thấy cô ra hiệu thì lấy đồ ở trong ra xem.
“…”
Là cái áo sơ mi kia.
Đây là quà sinh nhật Phó Huyên tặng anh, là chứng cứ trực tiếp khiến cô ta đoán được chuyện anh thay lòng đổi dạ lúc hai người cãi nhau, và hơn thế nữa, đây còn là vật chứng mà cô ta đăng lên thông báo với cả thế giới mình bị phụ tình.
Triple Kill.
Mạnh Cảnh Thư giận xanh mặt, anh nhét cả áo sơ mi và túi giấy vào bao rác rồi buộc chặt miệng túi lại.
Anh hung dữ nói: “Khương Nghênh, em chờ đó!”
…
Chờ gì chứ?
Không biết.
Mặc kệ vậy.
Khương Nghênh chỉ biết mình đang rất vui vẻ, cứ như chỉ cần chọc anh tức giận thì những năng lượng tiêu cực của cô sẽ bay biến và thay vào đó là một niềm vui sướng dâng lên từ đáy lòng.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy sảng khoái vô cùng nên lương tâm trỗi dậy, bèn nhắn tin hỏi thăm Mạnh Cảnh Thư.
Khương Nghênh: [Về đến nhà chưa?]
Mấy giây sau, bên kia gửi lại một icon mỉm cười.
Chợt nổi hứng ghẹo anh nên Khương Nghênh hỏi tiếp: [Hay là đi tìm người khác đó?]
Lần này, bên kia không hề đáp lại.
Khương Nghênh bĩu môi.
Hừ, đồ hẹp hòi.