Khương Nghênh bận đến sứt đầu mẻ trán. Án cũ án mới trong sở chất thành đống, phải tăng ca còn chưa tính, đằng này cô còn phải làm nghề tay trái nữa. Huống chi, lần này gặp phải bên A cực kỳ khó tính nên bản thảo một nghìn chữ đã phải sửa đi sửa lại hơn hai mươi lần.
Nhưng bấy nhiêu đây vẫn chưa hết.
Cô mới chuyển nhà, chưa ở được mấy ngày thì điều hòa bị hư.
Quả đúng là triple kill mà.
Thời tiết tháng Chín hơi nóng mà không lạnh. Căn hộ kiểu khách sạn của Khương Nghênh chỉ có ban công là có cửa sổ, còn lại cả căn nhà căn bản là không thông gió. Buổi tối cô mua tạm một cái quạt màu hồng, vừa hắt hơi vừa tăng ca. Vào lúc vừa mệt vừa buồn ngủ, cô chỉ có thể trút giận lên người khác, thế là không biết Mạnh Cảnh Thư đã bị cô đổi cách mắng không biết bao nhiêu lần.
Có thể là việc mắng chửi người đã giải tỏa hết sự u uất trong cơ thể nên bệnh cảm của cô không tuân theo quy tắc bảy ngày khỏi bệnh mà mới ngày thứ năm thì mũi đã không còn nghẹt nữa và hoàn toàn bình phục.
Tối thứ sáu, rốt cuộc Khương Nghênh cũng có thời gian rảnh để hẹn người đến sửa điều hòa.
Đến hơn mười giờ, cô đón một vị khách đến nhà.
Cô bạn thân Hoàng Ngạn Phỉ mới đi công tác về, bởi vì nơi ở quá xa, vì nghĩ đến vấn đề an toàn nên cô ấy quyết định ngủ lại nhà cô.
Hoàng Ngạn Phỉ vừa vào cửa đã cảm khái: “Ui chao, ở một mình đúng là tốt thật, muốn làm gì thì làm cái đó.”
Lúc còn là luật sư thực tập, tiền lương của Khương Nghênh vô cùng khiêm tốn, chỉ có thể mướn chung nhà với người khác. Mãi đến khi được nhận bằng vào cuối năm ngoái, Khương Nghênh tích góp mấy tháng mới đủ tiền ra ngoài ở riêng.
Khương Nghênh đưa dép cho cô ấy: “Vậy cậu cũng mướn một căn đi, chỗ cậu là vùng ngoại thành nên chắc sẽ tiện nghi hơn ở đây nhiều.”
“Chờ sang năm đi, tớ đang có ý muốn đổi việc.”
Hai người là bạn cùng phòng hồi cấp ba và đều học Đại học ở thành phố Trạch Biện. Tuy họ chưa từng nói ra nhưng việc lựa chọn ở lại đây sau khi tốt nghiệp một phần nào đó cũng vì đối phương. Dẫu sao ở một thành phố lớn như vậy, nếu như chỉ có một mình thì thật là cô đơn quá.
Hoàng Ngạn Phỉ lấy đặc sản trong hành lý ra đưa cho Khương Nghênh, đó là món bánh dứa. Khương Nghênh cũng không khách sáo mà tức khắc mở hộp ra ăn một cái.
Hoàng Ngạn Phỉ: “Giờ đã trễ vậy rồi, cậu không sợ béo nhỉ.”
Khương Nghênh ăn xong còn uống hơn nửa ly nước: “Tối tớ chỉ ăn có vài miếng bông cải xanh nên bây giờ rất đói.”
Dĩ nhiên đây là bởi buổi trưa cô đã ăn quá nhiều thịt kho tàu nên đến tối mới không ăn nổi nữa. Khương Nghênh che giấu chân tướng một cách hoàn hảo nên đã nhận được sự thông cảm của cô bạn thân.
Lúc ngủ, hai người nằm trên giường, mỗi người chơi điện thoại của mình, cây quạt điện nhỏ chuyển động vù vù.
Khương Nghênh nói: “Cậu có thấy bây giờ giống hồi năm nhất không, lúc đó ký túc xá không có điều hòa mà chỉ có hai cái quạt nhỏ thôi.”
Hoàng Ngạn Phỉ: “Đúng vậy, mọi người đều trốn trong chăn chơi điện thoại, sợ bị dì quản lý ký túc xá phát hiện.”
Khương Nghênh: “Có hôm đã trễ lắm rồi, chúng ta cho rằng dì quản lý ký túc đã ngủ nên tám cực kỳ hăng say, ai ngờ dì lại đột nhiên mở cửa bước vào, chiếu đèn pin lên đỉnh đầu chúng ta… Bây giờ tớ nhớ lại cảnh đó mà vẫn còn thấy sợ.”
Hoàng Ngạn Phỉ: “Ha ha ha ha…… Lần đó ký túc xá của chúng ta còn bị trừ điểm nữa nhỉ? Tớ còn tưởng chúng ta sẽ bị chủ nhiệm mắng, ai ngờ ký túc xá nam bên kia còn dữ dội hơn, chơi game bị bắt tại trận, đã thế còn chống đối dì quản lý ký túc nữa. Hôm sau chủ nhiệm chỉ lo dạy dỗ bọn họ nên không rảnh để mắng chúng ta nữa.”
Hai người cười đến toát cả mồ hôi.
Khương Nghênh ngồi dậy bật nút lớn nhất của quạt điện, tiếng vù vù lại càng lớn hơn nữa. Tựa như năm ấy, mọi người cùng chen chúc trên chiếc giường lót ván rộng khoảng một mét, mỗi lần lật người đều vang lên tiếng kẽo kẹt, căn phòng ngủ dành cho tám người, trên trần chỉ có hai cái quạt điện xoay vù vù.
Hai cô vẫn đang tám hăng say.
Hoàng Ngạn Phỉ: “Khi đó Mạnh Cảnh Thư đúng cool luôn. Cậu ta là trưởng phòng ký túc của bọn họ đúng không? Cậu ta bị phạt đọc kiểm điểm vào giờ chào cờ của tuần thứ hai, thế nhưng cậu ta không hề có vẻ sợ sệt mà lại lạnh lùng cool ngầu, quả thật giống y như là đại biểu học sinh vinh dự lên bục phát biểu vậy. Lúc đó, cậu ta khiến biết bao nữ sinh bên dưới chết mê chết mệt, từ đó người đến lớp chúng ta đưa thư tình nhiều đến nỗi muốn đạp vỡ bậc cửa luôn vậy đó.”
Khương Nghênh: “Đúng vậy, khi đó có lẽ các cô gái trẻ đều thích kiểu con trai như vậy.”
Ngay cả cô cũng không thể may mắn tránh thoát.
Hoàng Ngạn Phỉ: “Thành tích học tập của cậu ta tốt nhưng lại không thích bị quản lý, ngay cả chủ nhiệm cũng không có biện pháp nào với cậu ta. Mà đến tận bây giờ, người này vẫn có sức hút như thế.”
Năm đó, Mạnh Cảnh Thư hoàn toàn xứng đáng được xem là đề tài trong mọi câu chuyện phiếm của người khác, trong những câu chuyện phiếm vào buổi đêm của nữ sinh chắc chắn không thể thiếu anh được. Bây giờ khi nhắc lại, Hoàng Ngạn Phỉ còn cảm khái nhìn Khương Nghênh: “Khi đó cậu ta là một thiếu niên tràn đầy sức sống, vừa cool ngầu vừa thông minh, đã thế còn đẹp trai nữa, bằng không cậu cũng sẽ không thích cậu ta nhiều năm như vậy.”
Khương Nghênh nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó chậm rãi nói: “Bây giờ anh ta cũng đẹp trai.”
Khứu giác của Hoàng Ngạn Phỉ rất nhạy: “Gì cơ? Bây giờ á? Tớ thấy trong group chat có người nói cậu ta về nước rồi, cậu gặp cậu ta rồi à?”
Tay Khương Nghênh đặt trên đỉnh đầu, cô thở một hơi thật dài: “Phỉ Phỉ à… tớ có chuyện này muốn nói với cậu, tớ đã, ngủ với anh ta rồi.”
“What???!”
Cô kể lại hết mọi chuyện cho Hoàng Ngạn Phỉ nghe, vẻ mặt cô ấy cũng từ khiếp sợ dần biến thành “Chậc chậc chậc chậc”.
Cô ấy “chậc” xong, qua một lát sau mới nói ra một trong vô số những nghi vấn trong đầu mình.
“Vậy cậu cảm thấy… sau này hai người có tiến triển không?”
Hoàng Ngạn Phỉ biết chuyện của bọn họ, cho nên cô ấy không hỏi ‘có thể ở bên nhau hay không’ mà lại dùng một từ nước đôi thay thế.
Khương Nghênh lắc đầu: “Người trưởng thành cả rồi chứ không phải là con nít, sao có thể chỉ mới ngủ một giấc mà đã nghĩ đến chuyện tương lai chứ.”
Hoàng Ngạn Phỉ tỏ vẻ đã hiểu, cô nói: “Mạnh Cảnh Thư chắc vẫn còn hẹn hò với kẻ thù không đội trời chung của cậu nhỉ? Vậy mà lại ngoại tình à? Chậc chậc, thiếu niên đẹp trai kiêu ngạo năm đó đã bị cái chảo nhuộm xã hội này dạy hư rồi à.”
Khương Nghênh yên lặng một lát rồi hỏi cô ấy: “Vậy cậu cảm thấy tớ có tồi không?”
“Đương nhiên là không rồi! Những chuyện mà Phó Huyên đã làm với cậu, bây giờ bị như vậy cũng là do cô ta đáng đời.” Hoàng Ngạn Phỉ bất bình giùm cô bạn mình: “Tớ nói này, lẽ ra cậu phải lén chụp ảnh nude của Mạnh Cảnh Thư rồi gửi cho cô ta, khoe khoang với cô ta cho cô ta tức chết mới phải!”
Khương Nghênh bị cô chọc cười: “Đúng ha, sao tớ lại không nghĩ tới nhỉ.”
Đang nói thì WeChat của Khương Nghênh có thông báo mới, đó là group chat của đám bạn cùng phong ký túc xá thời Đại học, họ điên cuồng nhắc đến cô [*].
[*] Nguyên văn là @: giống như tag tên nhau trên facebook hoặc messenger.
“Baby Nghênh Nghênh! Nói cho cậu nghe một tin tốt nè!”
“Phó Huyên bị đá rồi, ha ha ha ha ha!”
“Cậu mau xem đi!”
Bên dưới nhảy ra một tấm ảnh chụp màn hình Weibo.
Phó Huyên Larissa V: Đúng vậy, tôi chia tay rồi, không thể cứu vãn được nữa. Nguyên nhân cụ thể tôi sẽ không nói, chỉ có thể nói là con người rồi sẽ thay đổi. Khoảng thời gian ba năm, chỉ trong một đêm đã tan biến hết. Có lẽ mỗi người đều phải trải qua đau khổ thì mới có thể trưởng thành và càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ cố gắng bước tiếp và chia sẻ niềm vui cùng mọi người. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Tâm trạng của Khương Nghênh lập tức trở nên phức tạp.
Cô giơ màn hình di động ra trước mặt Hoàng Ngạn Phỉ, nói: “Đột nhiên tớ rất muốn uống rượu.”
Hoàng Ngạn Phỉ nhìn cô rồi nói với vẻ thấu hiểu: “Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh đây sẽ dẫn cậu đến một ‘chỗ tốt’.”
“Chỗ nào?”
“THE ONE.”
……
Thợ sửa điều hòa đến sớm sửa nhanh nên các cô có đủ thời gian để trang điểm lên đồ.
Dưới sự xúi giục của Hoàng Ngạn Phỉ, Khương Nghênh lục tung lên, rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc váy đen lúc trước cô đã mua trong lúc nhất thời kích động mà vẫn chưa mặc lần nào, phối với một đôi giày cao gót và lối trang điểm đậm.
Còn Hoàng Ngạn Phỉ mặc áo phông không tay và quần cao bồi, kết hợp cùng vòng cổ choker. Thoạt nhìn trông hai người giống như đang đi làm nhiệm vụ vậy.
Vì để cho tạo hình thêm phần hoàn mỹ, Khương Nghênh chọn một chiếc túi vuông mini, đến lúc ra cửa thì nhét cục sạc và chìa khóa vào túi của Hoàng Ngạn Phỉ.
Họ đặt bàn đi ăn tối trước, đến khi màn đêm dày hơn mới chậm rãi đi qua đó.
THE ONE nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố Trạch Biện, đó là một tòa cao ốc nằm bên sông, sau khi ra khỏi thang máy, vừa liếc mắt là có thể trông thấy cảnh đêm bên ngoài cửa kính sát đất, dòng xe cuồn cuộn như nước, đèn đuốc chói lòa.
Anh chàng đẹp trai ở cửa mỉm cười hoan nghênh các cô vào trong. Từ phố xá sầm uất bước chân vào một nơi mê hoặc, nhịp trống của hộp đêm gõ từng hồi vào trái tim Khương Nghênh.
Hai cô gọi rượu và vài món snacks, sau đó bắt đầu ‘nhập cuộc’.
Hoàng Ngạn Phỉ chỉ vào tấm kính dày cực lớn trên đỉnh đầu, đề nghị: “Lúc này còn chưa bắt đầu đâu, hay là chúng ta lên lầu hai xem thử nhé.”
“Ok.”
Hai người đẩy cánh cửa cách âm ra, đi qua hành lang rồi bước lên bậc thang dẫn lên tầng hai.
Tầng một là hộp đêm cuồng nhiệt với tiết tấu sôi động, còn tầng hai là những gian phòng bao yên tĩnh với giai điệu du dương.
Trần nhà của lầu dưới cũng chính là sàn nhà của lầu trên, ở giữa là một khối pha lê lục giác tỏa ra ánh sáng chói lòa, ánh đèn và ánh mắt đều có thể giao nhau. Có thể thấy nhưng lại không thể nghe, giống như đang xem một bộ phim câm về một thế giới khác vậy.
Vì lẽ đó, nó cũng trở thành nơi mà đông đảo giới trẻ thích đến nhất.
Khương Nghênh và Hoàng Ngạn Phỉ thừa dịp ít người đi lại mà bưng ly rượu chụp mấy tấm, sau đó lại ra ban công ngắm cảnh selfie.
Cơn gió đêm đầu thu thổi đến khiến cho người ta rất thoải mái, cảnh đêm vừa sâu vừa xa của thành phố Trạch Biện trông giống như ảnh ngược của ngân hà vậy.
Khương Nghênh nhấp rượu, có một khoảnh khắc, cảnh tượng phồn hoa này đã tôn lên sự cô độc lẫn nhỏ bé của cô.
Nhưng mà cũng chỉ có một khoảnh khắc khi rượu chảy vào cổ họng ấy mà thôi.
Hai người lên lầu hai chỉ để đi dạo, nếu muốn ngồi trên đây thì phải đặt trước mấy ngày, thế nên các cô chụp xong thì đi ngay.
Khi họ trở lại tầng một thì màn biểu diễn sân khấu đã bắt đầu, mọi người lắc lư cuồng nhiệt theo điệu nhạc.
Bị bầu không khí lây nhiễm nên trong người cũng thấy ấm hơn hẳn. Khương Nghênh cởi áo khoác của hai người ra rồi gia nhập với đám đông. Ánh đèn không ngừng đung đưa nên hầu như chẳng thấy những người ở đây ra sao, dù có đụng phải cũng không ai để ý, có khi còn mời bạn nhảy chung nữa. Dưới ánh sáng của sàn nhảy, chỉ có thể trông thấy những gương mặt hoặc say mê, hoặc ung dung, hoặc là nụ cười hưng phấn.
Trên người ra mồ hôi, với Khương Nghênh cũng thấy hơi mệt nên vào lúc thay đổi tiết mục, cô về bàn của hai người nghỉ ngơi. Hoàng Ngạn Phỉ gặp bạn mình nên nói với Khương Nghênh một tiếng rồi ra kia chào hỏi người ta.
Khương Nghênh lấy nước do nhân viên phục vụ đưa tới, lúc đang chơi di động thì một người đàn ông đi tới cạnh cô, tóc kiểu Undercut, mặc áo phông trắng của GIVENCHY.
Là người mà cô đụng phải trong lúc nhảy disco.
Người đàn ông nở nụ cười lấy lòng với cô rồi đưa cho cô một ly rượu, đó là một cử chỉ rất đẹp: “Người đẹp, tôi mời em một ly.”
Wow, đến rồi này.
Khương Nghênh vẫn còn đang high, cô cười từ chối: “Mẹ tôi không cho tôi uống rượu.”
Người đàn ông cười vô cùng sảng khoái, cũng không miễn cưỡng cô nữa: “Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Khương Nghênh nghĩ có lẽ Hoàng Ngạn Phỉ sẽ không trở về ngay nên giơ tay ý bảo anh ta ngồi.
Người đàn ông đó giống như một nhà diễn thuyết, nói từ THE ONE cho đến những quán bar lẫn nhà hàng nổi tiếng khác của Trạch Biện, rồi lại nói lên nhận xét của chính minh về các loại rượu trong nước, sau đó là những điểm đặc sắc trong văn hóa của nước Anh, Pháp, Ý. Khương Nghênh lịch sự nghe hết, cô cảm thấy cái này còn khiến người ta dễ mất tập trung hơn viết báo cáo kết án nữa. Cô không chịu nổi nữa, lúc cô đang nghĩ xem có nên gọi Hoàng Ngạn Phỉ về không thì bất thình lình nghe thấy một giọng nam trầm thấp:
“Tổng giám đốc Hồng, trùng hợp quá.”
Cả người Khương Nghênh dựng hết cả tóc gáy.